Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi

Chương 47: Phát Hiện.


Đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi – Chương 47: Phát Hiện.

Tiếng nói chuyện thì thầm cứ vang mãi bên tai làm cho nhị tiểu thư không tài nào chợp mắt được, ngồi trên xe cả đêm khiến cho bàn tọa của cô cứ nhói lên, đã vậy khi xuống còn bị bắt ngồi im trên chiếc ghế dựa nữa chứ, êm thì có êm thật nhưng ngồi nhiều quá đối với một người ưa chạy nhảy như cô thì nó như là địa ngục trần gian vậy. Tầm nhìn bị che đi vô cùng hạn hẹp, cho dù có thấy thì không thể nào nhìn được khuôn mặt của bọn người kia được. Cả hai tay đều bị trói chặt ra đằng sau, đó không có gì lạ với việc bị bắt cóc nhưng điều kì dị ở đây đó chính là dưới chân cô là một thao nước ấm để Thiên Tuệ ngâm chân. Có ai từng thấy tổ chức khủng bố, đâm thuê chém mướn, buôn lậu nội tạng lại đối xử tốt với nạn nhân như vậy không?
“Mau bỏ miếng vải ra khỏi đầu cô ấy đi.” Một giọng nói vang lên.
Ánh sáng ngay lập tức đập vào mắt nhị tiểu thư, do ở quá lâu trong bóng tối nên bây giờ cô khó có thể thích ứng được. Đợi cho đến khi mọi thứ từ từ rõ trở lại, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào bóng đen chắn trước mặt mình. Mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt to tròn cùng với ánh nhìn ngọt ngào, môi hồng phớt nhẹ tươi tắn.
“Bối Vân? Cậu làm gì ở đây?” Cô kinh ngạc hỏi, người mẹ trẻ đi vòng ra đằng sau vừa cởi trói cho nhị tiểu thư vừa nở nụ cười ngây ngô.
“Tớ đang thi hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Của ai?”
“Tất nhiên là bắt cóc cậu rồi, ngoài ông chủ ra tớ còn làm việc cho ai nữa chứ.”

“Ba mình sao?”
…………………………………………….
Trong căn phòng đơn giản rộng lớn, một thân hình nằm bất động trên chiếc giường đơn cỡ lớn. Phần đầu bị bao phủ bởi một lớp vải y tế, hai mắt nhắm chặt bỗng chốc mở to. Cơn đau phía sau lập tức tấn công, đại thiếu gia khó chịu nghiến răng, môi mỏng trắng bệch mím lại. Trong khi cậu còn đang chật vật thì cửa phòng mở ra, Nhất Trung cùng với ông Lưu tiến vào. Vẻ mặt của anh trong rất khó coi, lo sợ, kiềm nén,… mọi thứ đều bị đại thiếu gia nhìn thấy. Còn ông Lưu chỉ lẳng lặng đứng yên liếc xuống, khí lực rất lớn làm cho Thiên Phiết cảm thấy ớn lạnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ có phải là do cậu không bảo vệ được Thiên Tuệ nên mới khiến cho hai người này có vẻ mặt như thế? Định hỏi liền bị Nhất Trung ấn trở lại chỗ nằm.
“Mới băng bó vết thương nên đừng cử động nhiều.”
“Thiên Tuệ?”
“Con đừng lo, nó vẫn an toàn.” Lúc đầu khi nghe câu nói của ông Lưu, cậu khá ngạc nhiên nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhỏm.
“Vậy bây giờ…”
“Từ giờ cho đến khi con hết cảm xúc với con bé đó thì tuyệt đối không được gặp Thiên Tuệ.”
Lời vừa ra đừng nói đến đại thiếu gia, ngay cả Nhất Trung cũng tái mặt, nhíu mày quay mặt sang chỗ khác. Một tiếng nổ lớn đang công kích bên trong đầu Thiên Phiết, cậu không hiểu, hoàn toàn không hiểu vì cái gì mà ba lại ngăn cấm cậu gặp mặt cô? Có phải do thể lực của đại thiếu gia quá yếu kém không có sức bảo vệ cho nhị tiểu thư? Nếu vậy cậu sẽ cố gắng đi học võ, rèn luyện bản thân. Rất muốn nói ra nhưng tại sao lại chẳng có một từ thoát khỏi cổ họng? Vì cậu biết nguyên nhân không phải là do thể chất mà là do tình cảm của đại thiếu gia dành cho cô đã bị phát hiện, Thiên Phiết không phải là không hiểu, chỉ là không muốn hiểu, cố tình nhìn sai đi ý nghĩa lời nói của ba cậu.
“Ba…?”
Ông Lưu nhẹ nhàng đưa xuống một bức hình, cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt mép hình. Trong đó hiện lên hai bóng người quá quen thuộc với bản thân cậu. Một người con gái tdiễm lệ với mái tóc bạch kim được vén sang một bên lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh quyến rũ. Chiếc áo sơ mi đỏ rực như máu nằm vắt vẻo trên bờ vai mịm màng, cả người cúi xuống thấp. Đôi mắt cong lên, đặt xuống một nụ hôn trên gương mặt tuyệt luân của người con trai ngồi phía dưới. Mái tóc đen ướt sũng dưới ánh đèn trở nên sáng bóng. Mắt phượng đỏ nhắm nghiền, môi mỏng bất giác nở nụ cười cưng chiều. Cổ áo đen huyền làm lộ ra xương quai xanh tinh tế đến hoàn hảo, mọi thứ bức hình ghi lại hoàn toàn cái ngày mà cậu cho là quan trọng nhất đối với đại thiếu gia.
“Thiên Phiết, con cũng biết đâu là đúng, đâu là sai, con làm gì ba đều ủng hộ nhưng với chuyện này thì hãy dẹp ngay đi.”

“Con với em ấy không chung huyết thống, lại biết nhau từ nhỏ, vậy tại sao lại không được phép tiến tới? Ba, tại sao lại phản đối? Có phải vì ba không muốn đứa con trai độc nhất của mình qua lại với đứa em gái nuôi mà làm tổn hại đến danh tiếng của ba?”
“Phiết…”
Ông Lưu giận tím cả mặt, giơ tay tát thẳng xuống mặt cậu, cơ thể vừa mới hồi phục chưa kịp chuẩn bị đã ăn trọn năm ngón tay đỏ chót trên người, khiến cho đại thiếu gia ngã xuống giường. Ông Lưu hằn hộc quay lưng ra khỏi phòng, Nhất Trung tiến tới đỡ cậu dậy liền bị đẩy ra. Con ngươi đen đặc sâu hút trừng mắt nhìn anh, gương mặt thoáng chốc lạnh tanh làm cho người đối diện cậu nổi hết cả da gà, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh nhìn thấy vẻ mặt này của Thiên Phiết.
“Là cậu nói đúng không?”
Tiểu Hoa Đà như con thú nhỏ nằm trong miệng cọp, anh run rẩy lắc đầu lia lịa. Sát khí của đại thiếu gia lập tức thu lại, mặt mũi của Nhất Trung tái mét đứng sang một bên, cậu nhíu mày suy nghĩ lập tức cầm lấy điện thoại.
“Đế Trình, tôi…”
“Cậu chủ, nếu cậu muốn biết chỗ của cô chủ ở đâu thì tôi không thể nào tiết lộ cho cậu được vì ông chủ đã căn dặn chặn mọi thông tin của cô chủ đến cậu rồi. Thành thật xin lỗi, còn nữa nếu Nhất Trung có đứng đó thì cho dù cậu có hỏi thì cậu ta cũng không biết đường trả lời đâu, vì cậu ta cũng giống như cậu thôi…”
Không đợi cho đầu bên kia trả lời xong, đại thiếu gia đã ngắt máy. Cậu ngồi im trên giường ra giọng chỉ đạo làm cho Tiểu Hoa Đà chạy tới chạy lui gom đồ giúp đại thiếu gia cho đến giữa chừng thì anh ngừng lại, ngây ngô nhìn Thiên Phiết hỏi.
“Cậu định làm gì vậy?”

“Đi tìm Thiên Tuệ.”
“Nhưng cậu vừa mới tỉnh lại, sức khỏe yếu, với lại ba cậu đã chặn mọi thông tin rồi, chỉ với một mình cậu thì lấy gì mà tìm được?”
“Ai nói có mình tớ?”
Ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào anh, không nói cũng biết số phận của Tiểu Hoa Đà là gì rồi, bổn phận làm má có khác, con đi tới đâu cũng phải cố lết chân tới đó. Riết rồi anh cũng chẳng biết anh là bạn cậu hay là cu li cho cậu sai bảo.
“Vậy chừng nào đi?”
“Ngay sáng ngày mai, ba tớ có một cuộc họp quan trọng nên sẽ vắng mặt vài ngày, còn mẹ…đừng lo, cứ quyết định vậy đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.