Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi

Chương 15: Hậu Đậu Cũng Có Thể Giết Người.


Đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi – Chương 15: Hậu Đậu Cũng Có Thể Giết Người.


Thiên Tuệ lên tiếng nói lời cảm ơn với chú Khuyết khi đưa hai người về nhà, trước mắt thấy nhị tiểu thư phải cố sức cõng Thiên Phiết thì người đàn ông này hỏi có cần giúp đỡ không thì cô mỉm cười lắc đầu rồi bước nhanh lên phòng của đại thiếu gia. Cả người của cậu tuy không nặng nhưng cũng đủ khiến nhị tiểu thư xém bước hụt chân lúc lên cầu thang. Tiến vào căn phòng của đại thiếu gia điều đầu tiên đập vào mắt cô đó chính là căn phòng này hết sức sạch sẽ và gọn gàng. Vì phòng không chứa nhiều vật dụng nên có thể nói là đơn giản quá mức cần thiết, một chiếc giường cỡ lớn, một cái bàn học, hai tủ quần áo loại khủng, đó chính là những gì mà cậu sở hữu.
Ngẩn ngơ đưa mắt nhìn cho đến khi người sau lưng khẽ ngọ nguậy lúc này Thiên Tuệ mới nhanh chóng lấy lại tinh thần chuẩn bị đặt cậu xuống giường nhưng đại thiếu gia lại tái xanh mặt, bụm miệng chạy vào phòng tắm ói ra một trận đã đời. Cảm giác khó chịu trong bụng càng làm cơ thể đang nóng như lửa của đại thiếu gia run rẩy nhiều hơn, bất lực ôm bụng mà ói. Cô đứng bên ngoài sốt hết cả ruột vì cửa phòng tắm bị cậu đóng chặt không có cách nào mở ra được, miệng liên hồi hỏi thăm nhưng bên trong không có lời đáp lại. Nhị tiểu thư bấm ngay số điện thoại của thằng bạn thân kể hết đầu đuôi sự việc còn không ngừng thúc giục anh phải quay về xem xét tình hình của cậu vì người nào đó kiên quyết không chịu đi bệnh viện.
“Tớ đang trên đường về, bây giờ cậu ấy sao rồi?” Giọng nói không mấy gấp rút cứ đều đều hỏi.
“Sốt rất cao.”

“Tốt nhất là đưa Thiên Phiết ra nằm nghỉ đi, sau đó thì tìm cách hạ sốt cho cậu ấy. À, có giấm táo ở dưới bếp đấy, cậu cứ lấy một chút rồi hòa với nước rồi để lên người tên đó. Thôi nha, tớ đang lái xe nên không tiện nói,có gì lát nữa tớ về sẽ coi tình hình.”
“Khoan…Đợi đã…”
“Tít…tít…”
“Để lên người…là để ở đâu?” Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Cửa phòng tắm từ từ mở ra, đại thiếu gia suy yếu loạng choạng đi đến ngã trên giường rồi nằm im không cử động gì cả. Cô đến bên cạnh sờ thử trán của cậu, quả thật rất nóng có vẻ sốt rất cao.
“Anh cảm thấy sao rồi?”
Bàn tay mát lạnh áp lên trán cậu làm cho đại thiếu gia tỉnh táo hơn một chút, mắt phượng khép hờ nhìn cô. Khuôn mặt cô hơi tái vì phải đứng đợi xe giữa trời nắng còn phải gồng mình cõng một tên con trai đang ở tuổi trưởng thành nhưng hình như cô không quan tâm lắm đến bản thân lúc này vì còn phải tìm cách làm hạ sốt cho công tử bột này nữa. Đôi mắt to tròn tinh nghịch thường ngày nay được thay thế bởi sự lo lắng.
“Khó chịu nhưng nằm một chút sẽ đỡ, em đừng làm bộ mặt khó coi đó nữa, quay mặt qua chỗ khác đi, bụng anh trống rỗng rồi nên không thể ói ra được nữa đâu.”
Gắng gượng lắm mới nói ra được nhưng cậu không muốn cô nhìn thấy bản thân ốm yếu lúc này của mình vì vậy mới nói những lời độc mồm, độc miệng như vậy. Thiên Tuệ không đáp chỉ là đứng lên đi ra khỏi phòng, bỏ lại một câu.
“Hình như Tiểu Hoa nói giấm có thể làm hạ cơn sốt, em đi lấy một chút nên anh cứ nằm ở đó đi.”

Bóng lưng nhị tiểu thư vừa biến mất cũng là lúc đại thiếu gia chìm sâu vào trong giấc ngủ. Trong đầu của Thiên tuệ không ngừng suy nghĩ phải làm sao để chăm sóc cho người anh này đây, ngay cả bản thân mình còn chưa quan tâm kĩ càng thì làm gì nói đến người khác. Từ lúc cô được đưa về nhà họ Lưu cũng chính là lúc cô phải một mình gánh trên vai trách nhiệm của một người bảo vệ. Trải qua những ngày tháng luyện tập vô cùng gay gắt trong khu huấn luyện đặc biệt giành cho những người có nhiệm vụ liên quan đến nhà họ Lưu mà cô có thêm động lực để thúc đẩy bản thân mình phải mạnh hơn. Tuy được trang trị kĩ càng nhưng trong lúc chiến đấu hay luyện tập cũng không tránh nỗi va chạm hay xây xát. Cô bé mười tuổi ấy vẫn luôn gượng cười bật nói.
“Khi bị thương đừng đụng vào nó sẽ tự khỏi thôi, nếu bị đau cứ để yên đó nó sẽ hết ngay mà.”
Vì thế cho dù cô có bị sốt cũng sẽ đứng ngâm mình trong nước lạnh hoặc chỉ uống vài viên thuốc qua loa khi bị cảm. Có thể nhìn cô lúc nào cũng xốc nổi nhưng bên trong người con gái ấy vẫn còn một góc tối chưa được nhìn thấy.
Một thao nước trong vắt đầy ấp cứ lắc lư theo mỗi bước cô đi, vừa vào trong phòng Thiên Tuệ đã lớn tiếng kêu đại thiếu gia dậy. Người con trai có gương mặt hoàn hảo, hai má đỏ ửng vì nóng, con ngươi trong suốt bị một màng sương mỏng vây lấy mơ màng mở mắt. Khuôn mặt tươi cười của nhị tiểu thư hoàn toàn thu hút cậu, nhìn thấy nụ cười đó cũng làm cho khóe môi của Thiên Phiết cong lên nhưng…
“Á…a…rào…”
Thiên Tuệ còn đang băn khoăn không biết phải lấy khăn lau như thế nào nhưng giờ đây không cần thiết phải nhức đầu nữa vì đại thiếu gia đã hoàn toàn đắm mình trong một chiếc giường ngập đầy chất lỏng lẫn hương thơm chua chát mà lại đậm đà đến đặc trưng của nước giấm mang lại. Cậu nghiến răng ken két nhìn người con gái ngã chỏng vó vì vấp phải miếng lót chân trên sàn.

“Em có ý đúng không? Muốn trả thù lúc nãy?”
“Đâu có, nếu như muốn trả thù anh thì em không cần phải nhất thiết bưng giấm lên đây làm chi. Được rồi, mau đi thay đồ, thay đồ…anh hai, người anh có mùi thật buồn cười.” Cô vui vẻ giúp Thiên Phiết đứng lên bước vào phòng tắm.
“Là tại ai?” Cậu nhướm mày lườm cô. Tiếng nước xả trong phòng vang ra, cậu im lặng ngồi một bên nhìn đứa em gái đang chạy tới chạy lui bỏ vào trong bồn tắm nào là hương liệu thơm, xà bông, còn cố bỏ thêm một chú vịt vàng. Trên sàn rất trơn với tốc độ cứ xẹt tới xẹt lui như sao băng của nhị thiểu thư cũng không tránh nổi cú té đã vậy còn với tay làm cho đại thiếu gia không phòng bị ngã theo luôn. Một cục u to tướng xuất hiện trên đầu hai người, cơ thể thì vừa nóng vừa chua, hiện tại còn được đứa em gái “thiên thần” này khuyến mãi thêm vết sưng trên đầu. Tức nước vỡ bờ, cậu nằm trên sàn vỗ ngực, hét lên.
“Không mê sảng vì sốt cao cũng bị em làm cho tức đến chết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.