Mang theo gương mặt ảo não, tồi ngồi ở lớp, nhìn xa xăm qua khung cửa sổ….
“An Di, chuyện sao rồi?”
Con Minh Anh và Phương Thảo lết lại tám chuyện…
“Sao mặt mày ảo não thế? Kể nghe coi bà đây tư vấn cho!”
“Haizz, tối hôm qua lão nói với tao là sẽ nói với ba mẹ về chuyện hủy hôn!”
“Thầy ấy thật sự sẽ hủy hôn à? Rồi ba mẹ mày nói gì?”
“Chưa! Tao chưa nghe cái gì cả, tao cũng chả biết lão đã nói chưa nửa”
“Thế thì mày cứ đến gặp thầy ấy mà hỏi, là được chứ gì?”
Tôi liếc xéo con Minh Anh, mẹ nó nói thì giỏi lắm, cứ lâm vào tình cảnh như tôi đây thì biết.
****
Đến giờ học, lão bước vào, hôm nay tiết Anh Văn của lão dạy là tiết đầu.
Trước tiên là lão điểm danh lớp, sau đó gọi vài người lên nộp bài tập về nhà mà kì trước lão cho về làm.
Haha, xong rồi mấy cái bài tập mà lão giao về nhà làm tôi không động vào một chữ nào luôn đấy.
Đơn giản vì tôi rất ngu tiếng Anh và lười lắm các bác ạ!
Giờ thì hay rồi, tôi ngước mặt lên, mắt long lanh nhìn chầm chầm lão.
Lâm Dục Thần, anh hiểu ý của em không? Đừng có gọi em lên nộp bài tập!
Thế mà lão lại làm ngơ ánh mắt của tôi mà mở miệng kêu ba chữ ngọc ngà.
“Lâm An Di”
Lâm Dục Thần anh bị mù à? Không thấy ám chỉ của em sao??? Tôi đem mặt lại, được lắm, lão muốn xem bài tập của tôi chứ gì? Để rồi coi cái mặt của lão sẽ như thế nào khi thấy bài tập trống không, không có một chữ nào của tôi.
Tôi mang bài tập lên cho lão, nhìn lão bằng mắt phải nói là rất trìu mến. Sau đó quay về chỗ ngồi xem như không có chuyện gì, mà âm thầm quan sát lão.
1 phút ~
3 phút ~
…….
Nhưng rồi thế quái nào, đã 5 phút trôi qua mà mặt lão vẫn bình tĩnh thế kia? Vẫn là bộ mặt nhàn nhã đó không một chút nhăn mặt hay cau có?
“Được rồi! Lớp trưởng em đem bài tập về phát cho các bạn!”
Ánh mắt lão như có như không quét nhìn về phía tôi, miệng khẽ vươn lên cười sau đó quay lên bản viết viết.
Tôi lấy tập mở ra xem, kết quả là một con số 6 đập vào mắt tôi…
Tôi đơ mặt… sau đó miệng nở nụ cười.
Haha, thật không ngờ có anh trai làm thầy giáo thật là sướng. Không làm bài tập mà cũng được 6 điểm thì ngon rồi.
Lâm Dục Thần ơi là Lâm Dục Thần đây là lần đầu tiên em thấy anh làm được việc đấy!
Tôi cứ nhìn chầm chầm vào bài tập mà cười khúc khích, mặc kệ cái đứa ngồi bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt kì dị. Tôi cứ ngồi cười mãi cho đến khi lão lên tiếng thì tôi mới hoàn hồn lại.
“Đây là một số bài tập thông dụng, rất có thể kì thi học kì lần này sẽ ra. Các em hãy ôn và làm lại cho kỉ, còn một điều này nữa, các em hãy lưu ý về phần chuyển đổi và một số động từ bất quy tắt. Lúc nảy sửa bài tập tôi thấy có một số bạn làm sai rất nhiều về phần này”
“Vâng ạ!!!”
Có cần phải hô hào lớn thế không?
Ừm, tôi biết vì sao cái lớp này phần lớn sai về cái đó rồi. Theo như tôi được biết, cũng bởi vì cái người nào đó đang đứng trên bảng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mấy đứa háo sắc ngồi dưới lớp rồi.
Cho dù lão có đứng ngang hàng với cái bảng thì chắc chắn phần lớn toàn bộ ánh mắt đều dồn về lão mà trực tiếp bỏ qua cái bảng đen đó.
Đó đó thấy không, nhìn lũ háo sắc kìa, mắt thì nhìn lão đắm đuối còn tay thì cứ mặc bay mà viết vào tập.
Thật sự phải công nhận, Lâm Dục Thần anh là đồ yêu nghiệt, là đồ dụ dỗ con người ta, là cái đồ đã làm biết bao nhiêu con dân phải trụy tim vì anh!
Lâm Dục Thần anh đã giết người rồi anh biết không?
Cái này trong truyền thuyết người ta gọi là giết người không thấy máu hay sao???
******
Suốt buổi học tôi cứ ngồi ngáp lên ngáp xuống, ngồi chép chép rồi lại ngó đông ngó tây và cuối cùng ngó lên nhìn lão đang luyên thuyên nói….
“Vừa rồi, chúng ta đã ôn lại bài cũ lẫn học bài mới. Có một số bạn phát âm sai từ thì về luyện tập cho kỉ lại. Ở trên bảng tôi đã ra một số bài tập về nhà, các em chép vào về nhà làm rồi tiết hôm sau nộp cho tôi”
Lão vừa dức lời thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên. Lão cầm lấy giáo án bước đến giữa lớp rồi dừng lại, miệng vừa cười vừa nói.
“Sắp đến thi cuối kì rồi! Tôi mong các em không được quá ham chơi, mặc dù có chơi nhưng cũng đừng chơi quá đà mà hãy ôn tập thật kỉ môn của tôi cũng như các môn khác! Tôi hi vọng các em không làm tôi thất vọng”
Lão vừa nói vừa nhìn tôi như có như không rồi bước ra khỏi lớp.
Này này, Lâm Dục Thần, ánh mắt đó là ý gì?
Anh đang ám chỉ em chỉ ham chơi không lo học sao???