Đọc truyện Anh Trai của Nấm – Chương 74Quyển 2 –
(bắt đầu từ chap này, ai nhỏ tuổi quá thì không nên đọc nữa nhé, ngôn ngữ sẽ không có chọn lọc nữa đâu, t sẽ viết thoáng tay hơn và thực tế hơn, nói trước luôn chứ không lại thắc mắc!)
Chuyện này kể ra cũng rất nực cười, ý tôi đang nói đến cái vụ đi hẹn hò ấy các bác ạ, chả hiểu cơ sự ra làm sao, vừa trang điểm make up “đẹp lồng lộn” hết cả lên, đi xuống nhà tưởng đâu sẽ được đi chơi với Lâm Vũ Minh.
Kết quả, thấy mọi người đã đến đông kín nhà.
Hời!
Rõ ràng, chuyện đánh lẻ với Lâm Vũ Minh hoàn toàn không có khả quan nữa.
Tôi sao lại có thể đãng trí mà quên mất, hôm nay, bố mẹ tôi có làm mấy mâm cơm để chia tay lão nhỉ?
Thế là cả ngày hôm đó, cứ người ra người vào, cả bên ngoại cũng lặn lội từ quê lên chia tay với lão, bà ngoại khóc nhiều lắm, bà thương lão nhất đám cháu, vì lão ngoan, mà lão tâm lý nữa, cả đám về nhà ngoại chơi, đứa thì ra vườn ổi, đứa thì đi đi bắt ve ve chơi, đứa thì ra vườn phá cà rốt của bà, chứ chẳng đứa nào ngồi bóp vai, nắn chân cho ngoại như lão đâu.
Ngoại cứ dặn hết cái này, dặn hết cái nọ, lúc não cũng bảo:” Thằng bé này nó thật cái bụng, ai nói cũng tin, ai bảo gì cũng làm, thương nó lắm, mà con bé Nấm thì lúc nào cũng uốn éo làm tội làm tình nó nữa!”
Đang ăn cơm, ngoại nói thế, làm tôi nghẹn. Uất ức giải bày!
-“Ngoại nói oan cho con, con uốn éo anh ấy bao giờ chứ?”
-“Oan ức cái gì nữa, thế hồi về nhà ngoại, có đứa nào theo đám trẻ con ra tắm ngoài sông rồi vứt dép ở dưới đó…khổ, chơi không biết đường về, làm khổ thằng Vũ Minh nó tưởng mày chết đuối, lặn mò tìm cả buổi!”
-“Đúng đấy nhỉ, bận đó tưởng con bé này chết đuối rồi chớ, làm sợ chết khiếp lên được, mấy đứa nít ranh này, cũng nghịch dại!” -Dì hạnh bổ sung thêm. Tôi ngồi nghe, nóng mặt, có cả vụ đó nữa sao, hôm đó bị chúng nó thách thức, ức chế thì ném dép xuống sông thôi, ai biết được chúng nó ác ý về lừa Lâm Vũ Minh như vậy chứ, cái lũ khốn nạn đó!!!
Bọn họ…ý tôi là “tập đoàn người thân” của tôi, bắt đầu chuyển chủ đề nói chuyện, hình như chủ đề bêu xấu người khác là một chủ đề rất hay ho hay sao ấy, người này một câu, người kia một câu. Nào là vụ tôi hái ớt cay nhà ông Tân bị chó đuổi cắn cho chảy máu chân phải khâu 3 mũi, khiếp, kể chuyện người ta bị thương mà cả nhà còn cười rôm cười rả hết cả lên.
Nào là chuyện tôi cho cái chìa khóa của bà vào ổ cắm chuyền, điện giật đến bất tỉnh, làm cả nhà phát hoảng. Nào là chuyện tôi đi ra đống rơm, ngồi nghịch ngoài đấy rồi ngủ quên luôn, ngoại gọi mãi không được lại còn tưởng tôi rơi xuống giếng!>
Nào là chuyện tôi cho nhầm muối tinh vào nồi chè của dì Hạnh, làm hôm đấy, cả nồi chè hỏng bét ra, nếu không có Lâm Vũ Minh ăn đỡ, chắc hôm đấy tôi bị dì Hạnh giết chết! T___T Dì Hạnh kể xong vụ đó, vẫn còn ưc chế quay qua…trừng mắt dọa tôi một cái. Híc!
-“Mà kể chứ thằng bé Vũ Minh nhà mình dại thật, con bé Nấm nó kêu ăn cũng ăn, cái nồi chè, đúng, chẳng khác gì nồi cám lợn, mặn chát lên được, thế mà vẫn ngồi ăn được!”
Ơ…haha!!!!!!
Càng kể, càng thấy…điêu điêu!
Tôi mà thế á!
Không tin!
Đây là nói dối!
-“Vũ Minh, anh nói đi, không phải đúng không, em đâu có thế, em không phải thế, anh nói gì đi!”
Tôi quay qua Lâm Vũ Minh cầu cứu, ai đời…
Lâm Vũ Minh chẳng nói gì cả, tủm tỉm cười, gắp cho tôi cái đùi gà rồi bảo “Nấm ăn đi này!”
-“Cái thằng này…mày lúc nào cũng chỉ biết có con Nấm lùn thôi à, ngày xưa ai dẫn mày ra chợ mua tò he chơi, ai dẫn mày đi chợ Hôm mua diều, thế nào mà có đồ ăn ngon, mày chỉ nhớ con bé Nấm?”
Dì mè nheo: “Vũ Minh, con nói đi, giờ con chọn ai, con Nấm hay là dì?”
Lâm Vũ Minh đỏ bừng mặt, lão chẳng biết nói gì, cuối cùng cho tay sang bên cạnh, gắp nốt cái đùi gà còn lại, cho vào bát dì Hạnh.
-“Dì cũng ăn đi!”
Cả nhà lại cười!
khổ, dì hạnh hơn Lâm Vũ Minh có 6 tuổi thôi, bà ngoại tôi chả hiểu sao lại đẻ thêm dì út, mà tính lại rất đanh đá nữa, nhưng kể cũng vui, có dì út ở đâu là náo nhiệt rôm rả ở đó. Bà ngoại bênh lão, kêu dì bớt giỡn đi!
Cả nhà, lâu lắm rồi mới có già trẻ đông đủ thế này!
Kể cũng hạnh phúc!
Kể cũng vui!
Nhưng nếu lão đừng đi nữa, có lẽ, niềm vui sẽ trọn vẹn hơn.
Chiều tối, hàng xóm sang chơi nhiều lắm, nghe tin lão đi, ai cũng qua hỏi han, con bé Bơ thì nó dỗi Lâm Vũ Minh rồi, nó kêu Lâm Vũ Minh không giữ lời hứa, nó nhờ mẹ nó sang bảo với lão là “Bơ ghét anh Vũ Minh!”
Khổ ghê cơ!
Nhà cứ ngập tràn người ra kẻ vào, dường như….dường như tôi chẳng có nổi lấy một phút giây riêng tư nào với lão cả.
**
Tối khuya, thât khuya rồi, mọi người đã về hết, bố mẹ cũng đi ngủ rồi, tôi mới dám mò qua phòng lão, thấy lão đang nằm trên giường, không đắp chăn, mắt nhắm nghiền, trông rất mệt mỏi, hình như hồi nãy hội bạn lão đến, lão có uống một chút bia, chuyện này mà để mẹ biết được, thì mẹ giết lão là cái chắc! Còn đau đầu, mà lại liều mạng uống, nhưng hình như bị ép quá, rồi ko từ chối được.
Tôi lay lão một hồi lão mới mở mắt ra được, hình như cũng có chút….say say rồi, lão nhìn tôi rồi bất ngờ kéo tôi xuống nằm bên cạnh, lão vòng tay qua, ôm lấy tôi, hơi thở đúng là có chút men say, tôi cứ để mặc lão. rồi đột nhiên, lão thủ thỉ:
-“Nấm…Nấm chờ anh chứ?”
-“Hả”
-“Em sẽ chờ anh về chứ?”
Lão nói gì ngốc vậy, tôi tất nhiên đợi lão chứ!
Tôi rúc vào ngưc lão, tự nhiên nước mắt tôi trào ra. Gì chứ, cứ nói chia li là buồn thối ruột ra rồi!
-“Anh đi thì đi, về nhanh nhanh là được, em không thích chờ đợi lắm đâu!”
Lão siết tay ôm chặt tôi vào lòng,
-“Nấm này!”
-“Dạ?”
-“Ước gì…cứ được ôm Nấm ngủ như thế này thì tốt nhỉ?”
-“…….”
Nói xong…đã thấy lão thở đều đều. Hình như lão ngủ luôn rồi, thế mà tay vẫn ôm tôi không buông!
Ngày mai, Lâm Vũ Minh đi mất rồi!
Tôi nhắm mắt lại, lần nữa, tham lam ngửi mùi bạc hà trên người lão rồi chìm vào giấc ngủ!
Giấc ngủ thật ngon!