Đọc truyện Anh Tốt Nhất Thế Giới – Chương 81
Editor + Beta: Tiểu Hy.
Lần này Thẩm Niệm Thâm xin nghỉ dài hạn ở nhà nghỉ ngơi, anh khó được rảnh rỗi, không thèm nghĩ đến chuyện công việc cũng không thèm nghĩ đến sau này, ở nhà chăm sóc bà ngoại, thời gian còn lại đều ở bên Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm hiện tại mới năm tư, mỗi tuần còn có mấy tiết học, nghe nói phải đến tháng 11 mới kết thúc toàn bộ chương trình học.
Nhưng may mắn một tuần chỉ có mấy tiết, nếu không hiện tại cô lại phải bận làm luận văn, thật muốn phát điên.
Buổi sáng cuối tuần, Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại đã là 10 giờ.
Tuy rằng là nghỉ ngơi, nhưng ngày thường vẫn là 6 giờ xuống lầu chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng về cho Tôn Điềm Điềm, nhưng tối hôm qua lăn lộn với Tôn Điềm Điềm đến nửa đêm nên hôm nay ngủ dậy trễ.
Tôn Điềm Điềm dậy sớm, mặc chiếc váy ngủ màu trắng ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Thẩm Niệm Thâm nghiêng người, một tay đỡ đầu, khóe mắt câu lấy ý cười, “Sớm vậy?” Anh vừa mới tỉnh lại, giọng nói mang theo chút trầm thấp vừa mới rời giường, nghe có chút gợi cảm.
Tôn Điềm Điềm vẫn như cũ nghiêm túc vẽ tranh của mình, không ngẩng đầu, “Không còn sớm, đã hơn 10 giờ rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Không mệt sao? Sao không ngủ thêm một lát.”
Tôn Điềm Điềm dừng lại một chút.
Nhắc tới cái này liền nhịn không được nghiêng đầu trừng mắt Thẩm Niệm Thâm.
Còn không biết xấu hổ hỏi cô có mệt hay không, cô có mệt hay không anh còn không rõ ràng sao???
Tôn Điềm Điềm lớn lên xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu, ngày thường chưa bao giờ hung dữ với người khác, cho nên dù có thở phì phì trừng mắt cũng không có một chút lực sát thương, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, giơ tay cầm lấy tay cô, “Lại đây ngồi.”
Bàn làm việc ngay bên mép giường, Thẩm Niệm Thâm duỗi tay liền có thể cầm tay Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng trừng mắt với anh một cái, nhưng vẫn đi qua.
Thẩm Niệm Thâm không có mặc áo trên, chiếc mền hơi mỏng kéo xuống bên hông, lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, vô cùng quyến rũ.
Dáng người và giá trị nhan sắc của Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm quả thực không hề có sức chống cự, tầm mắt dừng ở trên ngực anh, sau một lúc lâu không dời đi.
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, anh cười nhẹ, giơ tay xoa mặt cô, “Thích không?”
“A?” Tôn Điềm Điềm sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đang cười của Thẩm Niệm Thâm.
Ý cười trong mắt Thẩm Niệm Thâm tựa như muốn tràn ra, anh hỏi cô, “Có vừa lòng không?”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ở bên nhau lâu rồi mới phát hiện ở phương diện nào đó anh kỳ thật cũng rất hư, tựa như hiện tại, lại cười cô.
Cô không khỏi đỏ mặt, ném chiếc áo thun trắng trên ghế lên mặt Thẩm Niệm Thâm, vừa xấu hổ vừa buồn bực nói: “Anh mau mặc áo vào đi.”
Sáng sớm đã câu dẫn cô là thế nào!
Thẩm Niệm Thâm bật cười, cầm áo ngồi dậy, nói: “Anh đi tắm, em thay quần áo trước đi, một lát đến nhà Hứa Lệ ăn cơm.”
Tôn Điềm Điềm ừm một tiếng, “Em biết rồi, anh mau đi tắm đi.”
Cô đẩy Thẩm Niệm Thâm, anh cười, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn một chút rồi nhéo mũi cô, “Chờ anh.”
Nói xong anh mới tròng áo thun vào, xuống giường rồi ra ngoài.
Tôn Điềm Điềm ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Niệm Thâm, khóe miệng cong cong, lặng lẽ cười rộ lên.
…!
Trước đó không lâu Hứa Lệ thi đậu vào ngân hàng thành phố, cậu với Trình Đóa thương lượng, cả hai đều không định về quê, vì thế trong nhà liền hỗ trợ mua phòng ở thành phố, trước đó không lâu vừa mới dọn vào, hiện giờ đang cùng Trình Đóa tận hưởng hạnh phúc thế giới hai người.
Lúc Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm đến, Hứa Lệ đã đứng chờ ở cửa tiểu khu.
Hứa Lệ cùng Thẩm Niệm Thâm là bạn tốt nhất thời đại học, tuy đã gần một năm không gặp, nhưng vừa thấy vẫn là rất thân thiết.
Hứa Lệ vô cùng cao hứng, vỗ bả vai Thẩm Niệm Thâm, “Người bận rộn này, cuối cùng cũng đã trở lại!”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, đưa túi quà trong tay cho Hứa Lệ, “Lúc dọn nhà mới chưa kịp trở về, chúc mừng cậu.”
Hứa Lệ cười ha ha, “Còn đem quà tới nữa chứ.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Nên vậy, chúc mừng dọn đến nhà mới.”
Thẩm Niệm Thâm tặng cho cậu một bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, đêm qua anh cố ý cùng Tôn Điềm Điềm đến trung tâm thương mại chọn.
“Vậy tớ không khách khí với cậu nữa, cảm ơn nhé người anh em.” Hứa Lệ cao hứng nhận quà, sau đó đi trước dẫn đường, “Hai người lên lầu trước đi, Trình Đóa nhắc mãi đấy.”
Thời điểm Hứa Lệ dọn nhà mới, Thẩm Niệm Thâm đang đi công tác ở bên ngoài không thể trở về.
Tôn Điềm Điềm đã tới rất nhiều lần, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến.
“Em đi giúp Trình Đóa.” Cô thay dép lê, quen cửa quen nẻo mà chạy vào phòng bếp.
Trình Đóa đang xào rau hết sức chuyên chú.
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, bước khẽ đến sau lưng Trình Đóa, thừa dịp Trình Đóa không chú ý, đột nhiên – “Oa!”
“Ngọa tào!” Trình Đóa bị dọa đến nhảy dựng, đột nhiên quay đầu lại.
Tôn Điềm Điềm cười ha ha, “Bị dọa sợ rồi sao?”
“Ôi trời, hù chết chị rồi.” Trình Đóa giơ tay chọc vào trán cô, sau đó mới liếc mắt nhìn ra sau một cái, “Thẩm Niệm Thâm đâu, có tới không?”
“Có, anh ấy đang ở bên ngoài nói chuyện với Hứa Lệ.”
Trong phòng bếp hương thơm bay khắp bốn phía, Tôn Điềm Điềm nhìn vào trong chảo, “Cậu đang xào gì vậy?”
“Ớt gà, món tủ của tớ, ăn ngon vô địch.”
Hai mắt Tôn Điềm Điềm bừng sáng, “Tớ muốn nếm thử, để tớ nếm thử.”
Trình Đóa gắp một miếng thịt gà cho cô, “Thế nào?”
Tôn Điềm Điềm nhai hai cái, cảm thụ vài giây, “Trời ơi, ăn quá ngon luôn, cậu còn có tay nghề này nữa sao!” Cô tự lấy một đôi đũa, không khách khí mà gắp thêm một miếng từ trong nồi.
Trình Đóa hơi có chút kiêu ngạo, “Không phải tớ tự thổi phồng, chứ tiểu tử thúi Hứa Lệ kia tìm được tớ là phúc tám đời của anh ấy.”
Tôn Điềm Điềm tán đồng gật đầu, trong lòng lại yên lặng nghĩ: A Niệm nhà cô thật đáng thương, tìm được một cô vợ đến cơm cũng không biết nấu như cô.
Ôi, may là A Niệm không chê cô.
…!
Bên ngoài, Hứa Lệ cùng Thẩm Niệm Thâm đứng trên ban công nói chuyện.
Tiểu khu có mười tám tầng, xung quanh cây cối xanh tươi, nhìn vui vẻ thoải mái.
“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Thẩm Niệm Thâm tò mò hỏi.
Hứa Lệ nói: “Tính luôn vật dụng rồi đồ điện này kia, hơn một trăm hai mươi vạn.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn vào trong, “Khá tốt.”
Hứa Lệ cười hắc hắc, “Có chút nhỏ, nhưng Trình Đóa nói, nhỏ thì nhỏ, ấm áp là được.”
Nói xong cậu hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Cậu thì sao? Lần này trở về mấy ngày?”
Thẩm Niệm Thâm: “Nghỉ nửa tháng.”
Hứa Lệ thở dài, “Công việc của cậu quá vất vả, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá liều mạng.”
Thẩm Niệm Thâm cười một cái, “Ừm, tớ biết rồi.”
…!
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ăn cơm trưa ở nhà Hứa Lệ, đến hai giờ chiều mới rời đi.
Tháng chín tuy đã là cuối thu nhưng vẫn nắng gắt, ra khỏi nhà một chuyến cả người đều đầy mồ hôi.
Lúc về, bà ngoại không ở nhà, bà kêu dì Trần dẫn đi tìm bà Lương Kì nói chuyện.
Trước kia căn nhà cũ trong ngõ nhỏ còn chưa bán, bà ngoại với bà Lương có quan hệ tốt nhất, hai người thường xuyên ngồi ở cửa nói chuyện, mặc dù hiện tại không ở cùng nhau, hai người cũng thường hay đến nhà thăm.
Trong nhà không có ai, Tôn Điềm Điềm vào phòng, dép lê cũng chưa mang, để chân trần chạy vào phòng ngủ bật điều hòa.
Thẩm Niệm Thâm xách dép vào giúp cô, “Trên mặt đất lạnh, em mang dép vào đi.”
Tôn Điềm Điềm đứng dưới điều hòa hóng mát, Thẩm Niệm Thâm đặt dép lê dưới chân cô, lúc này cô mới ngoan ngoãn mang vào.
“Anh đi tắm, ngồi gió một lát thôi, coi chừng cảm mạo.” Thẩm Niệm Thâm lấy quần áo từ tủ quần áo, lúc đi ra cửa thì thuận tay xoa nhẹ đầu Tôn Điềm Điềm, dặn dò cô.
“Em biết rồi.” Tôn Điềm Điềm sờ sờ đầu, lúc nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, anh đã đi ra cửa.
Trước kia cô cảm thấy anh trai đã đủ yêu sạch sẽ, kết quả Thẩm Niệm Thâm còn hơn anh trai, chỉ cần có nước, một ngày phải tắm rất nhiều lần.
Nhưng cô thích con trai yêu sạch sẽ.
Lần này Thẩm Niệm Thâm tắm rất lâu, nước từ vòi hoa sen không ngừng đổ xuống đỉnh đầu, anh nhắm mắt lại, trong đầu rất loạn.
Vừa rồi Hứa Lệ nói, chờ Trình Đóa tốt nghiệp liền đi lãnh giấy kết hôn, cậu hỏi anh định khi nào sẽ kết hôn với Điềm Điềm.
Nhưng hiện tại anh không có nhà, lấy cái gì mà kết hôn với Tôn Điềm Điềm.
Một căn nhà trong nội thành phải hơn một trăm vạn, một năm nay, mặc dù mỗi ngày anh đều bán mạng kiếm tiền, cũng không đủ mua một căn nhà ở nội thành, thậm chí còn kém rất nhiều.
Quả thật một năm nay anh cũng kiếm lời không ít, nhưng chi tiêu cũng nhiều, huống chi anh còn cần lưu lại một số tiền để ngừa lúc thân thể bà ngoại có vấn đề.
Vấn đề hiện thực này, anh không thể không suy xét.
Đang lúc bực bội thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Thẩm Niệm Thâm đứng dưới vòi sen, cách một lớp thủy tinh, nhìn Tôn Điềm Điềm đóng cửa tiến vào.
“…”
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, “Em muốn đi vệ sinh.”
Nói xong cô liền chuẩn bị cởi váy, dừng một chút, cô lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, “Anh đừng nhìn, quay sang bên kia đi.”
Thẩm Niệm Thâm bật cười, “Cũng không phải chưa thấy qua.”
“Không được nhìn.” Tôn Điềm Điềm lẩm bẩm một tiếng, cô ngồi trên bồn cầu, kéo váy xuống, che khuất mình lại.
Tiếng nước vòi sen ào ào, Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, tâm tình bực bội vừa rồi bỗng nhiên bình thường trở lại.
Nhà thôi mà, sớm muộn gì cũng có một ngày anh có thể mua nổi, anh tin tưởng chính mình, cũng biết Điềm Điềm còn tin tưởng hơn anh.
Thẩm Niệm Thâm tắt nước, quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm.
Tôn Điềm Điềm đứng đối diện gương tẩy trang, thấy Thẩm Niệm Thâm ra tới, nghiêng đầu nói: “Anh giúp em gỡ kính sát tròng xuống đi, em quên mất rồi.”
Vừa rồi cô quên rửa tay, trên tay lại đều là nước tẩy trang, rất dơ.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng nâng mí mắt cô lên, thật cẩn thận giúp cô lấy kính sát tròng ra, thuận miệng hỏi cô, “Em có thích nhà của Hứa Lệ với Trình Đóa không? Mắt nhìn lên.”
Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn nhìn lên trần nhà, nói: “Thích chứ, rất ấm áp.”
Thẩm Niệm Thâm gỡ một bên kính sát tròng xuống, đặt vào hộp kính bên cạnh, nói: “Cho anh thêm chút thời gian, anh cũng có thể mua.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy, đôi mắt cong cong, cô ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu hôn lên môi anh, “Em biết.”
Thẩm Niệm Thâm cười, nâng mặt cô lên, “Đừng nhúc nhích, còn một bên chưa lấy.”
Tôn Điềm Điềm lại ngoan ngoãn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên trên, “Vừa rồi Trình Đóa nói với em, chờ tốt nghiệp liền cùng Hứa Lệ đi lấy giấy kết hôn.”
Thẩm Niệm Thâm ừm một tiếng, “Hứa Lệ cũng nói.” Anh gỡ kính sát tròng xuống, đặt vào hộp, thuận tay cầm bông tẩy trang bên cạnh lau mắt giúp Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ôm anh thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ nói: “Chúng ta cũng tốt nghiệp xong đi lấy giấy kết hôn đi, còn nửa năm nữa.”
Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra trong nháy mắt, ánh mắt dừng ở ánh mắt vui sướng mà chờ mong của Tôn Điềm Điềm, góc nào đó trong đáy lòng như bị thứ gì mềm mại đụng vào, trong mắt cũng không khỏi nổi lên ý cười, anh trả lời cô, “Được.”.