Đọc truyện Anh Thích Em Rất Lâu Rồi – Chương 14
Đường Vi đều ở đây hỏi một mạch chuyện về Si Thanh Viễn, sinh nhật của anh, chòm sao của anh, trường của anh, chuyên ngành của anh.
Chử Duy Nhất trả lời từng cái.
“Duy Nhất, rốt cuộc các cậu là họ hàng nào?’’
“Anh ấy là họ hàng bên mẹ tớ.’’ Chử Duy Nhất chỉ có thể nói vậy.
“Trong vòng ba đời?’’
Chử Duy Nhất thở ra một hơi, “Vi Vi, tớ đã rất nhiều năm cũng chưa liên lạc với anh ấy, kỳ thực tớ cũng không biết rõ anh ấy.”
“Tớ hiểu, cậu yên tâm đi, cậu giúp tớ bắc cầu, còn lại để tự tớ.’’
Chử Duy Nhất vẻ mặt có chút khó khăn, “Anh ấy thích một mình, có lẽ nói đã quen một mình rồi. Chữ viết anh rất đẹp, từ nhỏ đến lớn thầy cô đều khen ngợi anh.’’
“Oa, người bệnh tìm anh ấy xem bệnh không cần lo lắng xem không hiểu.”
“Tớ chưa xem qua chữ viết anh ấy trên bệnh án.” Chử Duy Nhất cười cười, bởi vì cô đang cố gắng quên đi tất cả quá khứ.
Đoạn tình yêu chưa bao giờ bắt đầu đã kết thúc kia của cô, đã không thể nào rồi.
Si Thanh Viễn và Chử Duy Nhất nhất định là hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng cắt nhau.
Qua sáu rưỡi, Si Thanh Viễn đã đến.
Chử Duy Nhất chào hỏi, “Đây là đồng nghiệp của tôi, Đường Vi. Đây là bác sĩ Si.’’
Si Thanh Viễn nhìn thoáng qua ChỬ Duy Nhất, cái nhìn kia, trong lòng Chử Duy Nhất lộp bộp, hình như có gì đó sụp đổ.
Bữa cơm đó Chử Duy Nhất ăn rất gian nan. Tính cách Đường Vi có chút khinh suất, căn bản không chú ý đến biến hóa của Chử Duy Nhất.
Cô ấy là ký giả kỹ năng nói chuyện trời đất rất mạnh, Chử Duy Nhất mảy may không cần lo lắng tẻ nhạt, mà Si Thanh Viễn tuy rằng không phải rất thân thiết, nhưng cũng là có sao nói vậy.
Đường Vi cười hì hì, “Bác sĩ Si, có thể có số của anh hay không? Sau này tôi có đau đầu nhức óc gì đó cũng có thể hỏi anh một chút.’’
Đầu ngón tay Si Thanh Viễn khẽ động, nắm tay nắm hơi chặt, anh nhìn Chử Duy Nhất phía đối diện, cặp mắt kia ở dưới ánh đèn có vẻ ảm đạm không sáng tỏ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, “Duy Nhất biết, trở về bảo cô ấy cho cô.’’
Khuôn mặt Đường Vi vui sướng, “Bác sĩ Si, người tốt như anh vậy, bệnh nhân của anh nhất định rất thích anh?’’
Si Thanh Viễn trả lời, “Tôi chỉ làm tốt công việc của mình.’’
“Anh sao lại làm bác sĩ vậy?’’
Si Thanh Viễn im lặng phút chốc, “Kỳ vọng của một người bạn.’’
Mắt Đường Vi sáng lên, là ai a!
Chử Duy Nhất đang uống nước, đột nhiên bị sặc, cô ho khan.
Si Thanh Viễn vội vàng đứng lên, “Cúi xuống.’’ Chử Duy Nhất nhanh chóng cúi đầu, anh vỗ vài cái liên tục sau lưng cô.”Đã ổn chưa?’’
Chử Duy Nhất ho một cái, “Cám ơn.’’
Gương mặt Đường Vi hưng phấn, kính trọng đối với bác sĩ càng sâu hơn.
Sau khi ăn xong, Si Thanh Viễn đưa hai người về.
Chử Duy Nhất nói, “Tôi đi tàu điện ngầm.’’
Hai bên tròng mắt Si Thanh Viễn nhìn cô vụt sáng, trầm giọng nói, “Đường Vi cô ở chỗ nào?’’
Đường Vi cho biết địa chỉ.
“Tôi đưa cô về trước, Duy Nhất, cũng lên xe đi.’’ Thái độ của anh không cho thay đổi.
Chử Duy Nhất nhận mệnh mà lên xe, Đường Vi ngồi ở ghế phó lái. Hơn hai mươi phút sau Đường Vi xuống xe.
“Bác sĩ Si trên đường cẩn thận.’’ Cô vẫy vẫy tay, nháy mắt mấy cái với Chử Duy Nhất.
Đường Vi vừa xuống xe, bầu không khí liền thay đổi.
Si Thanh Viễn ngồi ở phía trước, hồi lâu chưa khởi động xe. Chử Duy Nhất ngồi ngay ngắn ở đằng sau, không nói câu nào, cô bấm vào lòng bàn tay thật chặt.
Cô biết cô đã làm sai, cô không nên đáp ứng Đường Vi. Thà rằng Đường Vi giận cô, cũng không thể đảo loạn quan hệ chính cô và Si Thanh Viễn.
Đèn đường phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, bóng đêm lượn lờ.
“Chử Duy Nhất, em nói rõ cho tôi, rốt cuộc em muốn làm gì?’’ Si Thanh Viễn khắc chế tức giận của mình.
Chử Duy Nhất nuốt cổ họng, “Xin lỗi, sau này tôi không thế nữa.’’
Chợt Si Thanh Viễn quay đầu lại, mượn ánh sáng đèn yếu ớt, Chử Duy Nhất nhìn thấy tức giận sôi trào nơi đáy mắt anh.”Em nghĩ rằng tôi nhiều năm vẫn độc thân như vậy là vì gì chứ?’’
Anh trừng mắt nhìn cô, phẫn nộ như phải đem cô thiêu đốt hầu như không còn.
Chử Duy Nhất dùng sức cắn môi, dần dần cô nếm được mùi máu tanh.
“Em dựa vào gì sau khi nói cho tôi biết tâm ý của em rồi đi mất! Sáu năm này em làm gì? Chử Duy Nhất, rốt cuộc lòng em có an ổn sao hả?’’
Đại não Chử Duy Nhất nổ vang một trận, cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ thấy vẻ mặt đau khổ của Si Thanh Viễn.
Ánh mắt cô khó chịu chua xót.
Tính xấu của Si Thanh Viễn bộc phát hết cả ra, “Khi đó em bao nhiêu tuổi? Em bảo tôi có thể hứa hẹn gì với em?’’
Nước mắt từ khóe mắt Chử Duy Nhất chảy xuống, cô run rẩy.
Đã muộn rồi, muộn rồi.
Vào lúc mẹ gả cho cha anh, cô và anh đã không có hy vọng nữa.
Em từng thích anh, Si Thanh Viễn.
Nhưng mà phần yêu mến này nhất thiết phải buông.
Chử Duy Nhất nghẹn ngào mà khóc thút thít, lục phủ ngũ tạng đau như xé rách.
Ánh mắt Si Thanh Viễn đỏ rực, “Nhả hàm răng ra.’’
Chử Duy Nhất căn bản không nghe thấy, cô lắc đầu.
Si Thanh Viễn giơ tay nắm cằm của cô, cuối cùng làm cho cô nhả hàm răng ra. Khóe môi bị cắn bể, giọt máu từ từ trào ra. Anh thở dài một hơi, cầm giấy qua lau khóe môi của cô.
Anh nhẹ nhàng mở miệng, “Bây giờ tâm ý của tôi giống như em năm đó, Chử Duy Nhất, còn em?’’
Chử Duy Nhất vẫn chưa trả lời anh.
Si Thanh Viễn đưa cô về, lúc xuống xe, cô cũng không mở miệng. “Dược thảo lần trước hôm nào tôi lại lấy thêm thuốc, em kiên trì uống.’’
Chử Duy Nhất cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng, trong lòng đang nhéo đau.
Si Thanh Viễn rút ra một điếu thuốc ở trên xe, mới đi xe rời khỏi.
Xa xa, xe Tống Khinh Dương dừng ở đằng kia, anh đứng ở dưới tàng cây chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể thấy anh, nhưng cô không làm thế. Tống Khinh Dương khẽ nhíu mi, nhìn cô tiến vào cánh cửa sắt, anh quay người lên xe.
Mỗi một bước về nhà, cô đều đi phi thường gian nan. Đêm hôm đó, Chử Duy Nhất không mất ngủ, ngủ được đặc biệt sâu. Ngày tiếp theo đồng hồ báo thức vang lên, cô ngọ ngoạy mở mắt ra, đại não một mảnh hỗn độn, cổ họng vừa khô vừa đau. Cô biết mình đã bị cảm.
Chử Duy Nhất lật điện thoại di động, lúc này mới phát hiện, tối hôm qua Tống Khinh Dương gửi tin nhắn cho cô.
“Chỗ của tôi có chút thức ăn cho cá, buổi tối đưa cho cô.’’ Thông tin thời gian 18 giờ 32 phút.
Chử Duy Nhất đau đầu, nhanh chóng trả lời tin nhắn cho anh. “Ngày hôm qua tôi có ít việc chưa xem điện thoại di động.’’
Đầu đau muốn nứt ra.
Kéo thân thể mệt mỏi đi làm, một ngày cũng không có tinh thần gì, lúc uống thuốc, cả người càng thêm lờ đờ.
Đồng nghiệp thấy cô như thế đều khuyên cô về nghỉ ngơi sớm một chút, công việc của cô còn chưa hoàn thành, sao có thể đơn giản trở về, nhưng mà hôm nay cũng không ra ngoài chạy tin tức.
Đêm hôm đó, Chử Duy Nhất còn tăng ca thêm một hồi, hơn tám giờ người mới đi. Lúc cô xuống lầu nghe có người gọi tên cô. Chỉ chớp mắt đã thấy là Si Thanh Viễn dừng ở đằng xa, anh cầm trên tay một cây dù màu đen.
Chử Duy Nhất sững sờ, anh từng bước một đi đến, “Bên ngoài trời đang mưa.’’
“Sao anh lại ở chỗ này?’’ Chử Duy Nhất vô cùng kinh ngạc.
Si Thanh Viễn nói, “Đường Vi nói em vẫn chưa đi.’’
Thì ra là thế.
Chử Duy Nhất có chút không thăng bằng, nhưng mà có một số việc cô vẫn rất rõ ràng. “Chúng ta đi ra bên ngoài nói.’’
Thực sự trời đang mưa, nước mưa tích tích lịch lịch, mang theo mát mẻ nhè nhẹ.
Chử Duy Nhất hít sâu một hơi, “Si Thanh Viễn, chuyện ngày hôm qua là tôi đường đột, sau này tôi cũng sẽ không thế nữa.’’
Ngón tay Si Thanh Viễn căng thẳng, dừng bước lại.
Chử Duy Nhất cười rộ lện, nụ cười mát lạnh, “Lúc em chọn đi phương Bắc học đại học đã biết kết cục.’’ Anh không biết mùa đông Cáp Nhĩ Tân thật sự rất lạnh, cô vừa mới qua đó rất không quen. Nhưng cuối cũng vẫn quen đó thôi.
Mùa đông năm thứ nhất, cô đi đại thế giới băng tuyết một mình, ở trên thành nhỏ khắc xuống tên anh và cô.
Mùa hè năm thứ hai, cô lại đi, không có băng tuyết trắng xóa, đã biến thành tiết rượu bia. Đã qua của cô và anh đều biến mất ở trong nhiệt độ nóng rực, hòa tan, không thấy nữa.
“Khi đó em tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lời đã nói anh hãy quên đi.’’ Cô một chữ ngừng một lát, “Anh là anh trai trên danh nghĩa của em.’’
Gân xanh nơi thái dương Si Thanh Viễn đều bất ngờ hiện ra, anh từ trước đến nay lãnh tĩnh kiềm chế vẫn là chưa đủ ngầm nhịn được.
“Anh trai?’’ Si Thanh Viễn nặng nề nhắc lại.
Chử Duy Nhất khẽ cắn môi, “Bây giờ em vẫn xem mắt, mấy ngày hôm trước, gặp được một người cũng không tệ lắm, em dự định thử một chút.’’ Cô cười, cô cũng đang chịu đựng.
Nụ cười kia như kim châm Si Thanh Viễn. “Được! Được! Đây chính là quyết định của em?’’
Chử Duy Nhất yên lặng gật đầu.
Si Thanh Viễn nhét ô vào trong tay cô rồi xoay người đi, rất lâu, bóng dáng anh biến mất trong màn mưa.
Chử Duy Nhất rũ con ngươi nhìn chiếc ô trong tay, vẫn còn mang theo độ ấm của anh. Cô trước sau đều chẳng nắm được.
Trận cảm mạo này làm cho cô tinh thần và thể lực đều mệt nhọc cực độ, ở trong mưa đợi hơn 20 phút, cô mới đón xe.
“Sư phụ, đến đường XX.’’ Cô khàn khàn mà nói, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào.
Sư phụ có lòng tốt hỏi, “Cô gái, cháu không sao chứ?”
Chử Duy Nhất biết mình hiện tại nhất định rất không ổn, “Không sao ạ, tăng ca thêm gặp mưa, cháu về ngủ một giấc là ổn thôi.’’
Về đến nhà chỉ có hai mươi phút, cô lại ngủ ở trên xe.
Ngay cả tài xế sư phụ cũng không tàn nhẫn gọi cô.
Chử Duy Nhất trả tiền, lễ phép nói một tiếng, “Cám ơn.”
Bên ngoài trời còn đang mưa, nhưng cô ngay cả sức bung dù cũng không có. Giương mắt nhìn qua, mấy hàng phòng ở hôm này còn sáng đèn chỉ có vài gia đình.
Tháng sau cô cũng muốn dời đi.
Nhà của cô, cuối cùng vẫn là chờ không được.
Ba mẹ, bà nội, còn có Si Thanh Viễn, bọn họ vẫn rời khỏi mình.
Chử Duy Nhất nếm được vị mặn mặn, trước mắt một mảnh mơ hồ, hai chân mỗi lần đi một bước đều nặng như thế.
Tống Khinh Dương giương ô ở trong xe đi xuống, mới hai ngày không gặp cô đem bản thân làm thành lộn xộn như thế. “Chử Duy Nhất – “ anh kêu tên cô liên tục hai tiếng, cô mới phản ứng được.
“Tống Khinh Dương, là anh à!’’ Cô nhìn anh
Tống Khinh Dương giơ ô cao lên che cô ở dưới dù, “Trời mưa sao không bật ô?’’
Chử Duy Nhất nở nụ cười, “Bởi vì muốn khóc, ở trong mưa, sẽ không có người biết phát hiện.’’
Tống Khinh Dương khẽ nhíu mi, “Chử Duy Nhất – “ anh cầm tay cô, một vùng nóng cháy.
“Tống Khinh Dương, tôi sao luôn muốn chạm vào anh hả?’’ Cô vô ý thức hỏi, ngón tay lành lạnh đột nhiên đưa về phía anh, cô muốn sờ mặt của anh, chứng thật tính chân thật của anh một chút.
“Chử Duy Nhất, cô phát sốt rồi.’’ Anh cau mày.
Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói, “Tống Khinh Dương, anh không nên gần sát vào tôi như vậy.’’
Anh cho là cô sẽ nói, nam nữ có khác biệt.
“(Bệnh) Của tôi sẽ lây cho anh.’’
“Không sao cả, tôi nguyện ý cùng cô đồng cam chịu khổ.’’
Chử Duy Nhất đầu óc không tỉnh tảo, vẫn còn dùng sức vỗ vỗ đầu vai anh, “Đồng chí tốt!’’
Tống Khinh Dương dở khóc dở cười.
Vành mắt Chử Duy Nhất hơi ướt át, “Tôi cho là anh ấy vẫn xem tôi như em gái, sau đó tôi đi miền Bắc học đại học. Nhưng bây giờ anh ấy lại qua đầu tìm tôi. Tống Khinh Dương. Anh nói tôi nên làm như thế nào?’’
Trầm mặc như nước.
Chử Duy Nhất vừa nói xong liền hối hận, cô gượng gạo kéo kéo khóe miệng, “Tôi đang mộng du à.’’
Tống Khinh Dương hít một hơi thật sâu, “Chử Duy Nhất, bây giờ cô còn thích người đó không?’’
Chử Duy Nhất đứng ở đằng kia, trầm ngâm chỉ chốc lát, lắc đầu. “Anh có thể cho rằng tôi rất không kiên định hay không?’’ Trong lòng khó chịu chua xót.
“Không có.’’ Tống Khinh Dương bình tĩnh mà nói, “Bây giờ cô buông được thì tốt rồi.’’
Chử Duy Nhất cười nhìn về phía anh, “Tôi còn muốn uống nước.’’
Cô xoay người, anh chậm rãi mở miệng, “Trước đây tôi cũng từng thích một cô bạn học.’’
Chử Duy Nhất lập tức quay đầu lại, “Hả?’’