Anh Thật Là Khó Chiều

Chương 14: Đình Thiên Mất Kiềm Chế


Bạn đang đọc Anh Thật Là Khó Chiều: Chương 14: Đình Thiên Mất Kiềm Chế

“Áaaaaaaaaaaaaaaa……” tiếng hét thất thanh của 1 vài phụ nữ làm rúng động cả căng phòng đáng sợ. 1 thân thể nằm dưới đất, máu me tràn lan từ mặt, tay, nhưng nền đất lại ẩm ướt màu đỏ tươi từ đầu cô chảy xuống. Ông chủ tịch bất động, người run run nhìn con trai rồi nhìn thư ký Hiên. Ông hoảng sợ đến nỗi mọi người tán loạn hết vẫn không tỉnh được
Tiêu Nghiêm và Thụy Dương ngừng la lối, trừng mắt nhìn người dưới đất trăn trối. Minh Tuấn đột nhiên cũng ngưng bặt, ánh mắt run run từ từ quay đầu lại. Đập vào mắt anh lại là người con gái đó, nhưng sao người cô lại đầy máu như thế. Bàn tay anh nới ra, Tiêu Nghiêm lập tức giật tay lại. Bây giờ trong phòng chỉ còn thư ký Liêm, chủ tịch, Tiêu Nghiêm, Thụy Dương và anh
Minh Tuấn rưng rưng, chầm chậm quỳ xuống cạnh cô. Thanh Hiên mắt nhắm nghiền không động tĩnh làm anh sợ gấp bội phần. Bàn tay anh phút chốc dính đầy máu, màu từ đầu cô, đến mặt cô, đỏ lòm. 1 giọt nước mắt rửa trôi chút máu trên gương mặt thanh thoát của cô, nhưng Thanh Hiên vẫn không mở mắt
– MAU GỌI CẤP CỨU ĐI CHỨ!! – Minh Tuấn gào lên, trưng mặt nhìn thư ký Liêm tay run run cầm điện thoại còn chưa hoàn hồn. Rồi anh buông ánh mắt chết chốc nhìn Tiêu Nghiêm. Tiêu Nghiêm giật bắn người, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán mặt dù anh chưa mở miệng – Cô ấy mà có chuyện gì? TÔI CẠO ĐẦU CẢ NHÀ CÔ TIÊU NGHIÊM
Chính những người ngoài cuộc cũng hiểu lời nói này, chứng tỏ cô gái trong tay anh quan trọng nhường nào. Thụy Dương cũng chưa từng tưởng tượng tình cảm anh dành cho cô gái kia, lại hơn cô nhiều đến như vậy, hay chẳng đối với anh, Thụy Dương chẳng là cái đinh gì cả. Tiêu Nghiêm như người mất hồn, phút chốc lại bỏ đi mất. Ông chủ tịch nhìn con đau đớn nhưng cũng yên tâm phần nào, anh cuối cùng cũng tìm được thứ quan trọng với mình rồi. Nhìn cái cách anh ôm Thanh Hiên, khóc vì Thanh Hiên, đau đớn vì Thanh Hiên, ông nghĩ sau này anh cũng không thể sống thiếu ai đó được nữa. Thanh Hiên không những làm cho con trai ông xóa bỏ căn bệnh kia, mà còn đem lại cho nó tình cảm thực thụ của 1 con người. Điều đó làm ông vô cùng biết ơn
Xe cấp cứu nhanh chóng vào bệnh viện. Suốt quãng đường đi, anh vẫn nắm chặt tay cô như vậy. Ánh mắt da diết biết lỗi vẫn hướng về cô như vậy. Anh không quan tâm ngày mai cổ đông trừng phạt mình như thế nào, dù anh có nhận hình phạt đi nữa, chỉ cần cô an toàn là đủ, chỉ cần an toàn là đủ rồi. Đằng nào anh cũng phải buông tay để bác sĩ còn cấp cứu
Ngồi chờ hấp hối ở phòng bệnh ngoài anh còn có chủ tịch, thư ký Liêm và Thụy Dương, tuyệt nhiên chẳng thấy mặt con bé Tiêu Nghiêm ở đâu hết, người như chủ tịch cũng thấy khó chịu. Thụy Dương dù sao cũng thấy có 1 phần lỗi trong chuyện này, nhưng cô biết mình chẳng thể an ủi được gì cho anh

Đình Thiên điện thoại cho cô vài cuộc nhưng không được, lại kiên trì 1 chút, cuối cùng cũng có người nhấc máy, nhưng không phải là Thanh Hiên. Đình Thiên lập tức phóng chiếc mô tô trên đường, lòng thấp thỏm không yên. Cô đã hứa….sẽ không bị thương nữa kia mà. Anh đã nói….nếu cô còn bị thương vì cái công việc chả ra gì thế này, anh sẽ bẻ gãy tay chân của gã kia rồi mà. Nhưng điều đó không đồng nghĩa cô cứ phải làm tổn thương chính mình
– Thanh Hiên? – Đình Thiên hớt hải chạy vào, người đầy mồ hôi, ánh mắt láo liên đảo khắp nơi, dừng lại trên người con trai đầy máu, bất lực cúi đầu ngồi trước phòng cấp cứu. Không cần mất nhiều thời gian, hắn ngay lập tức túm lấy cổ áo của anh, gằn lên điên tiết – Anh…..lần này cô ấy lại vào bệnh viện vì ai thế? – hắn phải kiềm chế lắm mới không lớn tiếng ở bệnh viện
– Là….vì tôi – giọng anh lạc hẳn, dù sao cũng là sự thật….không cần phải che dấu làm gì
– Tên khốn…. – 1 dòng máu nơi khóe miệng của anh rỉ ra. Hắn bị thư ký Liêm chặn lại
– Không sao – Minh Tuấn mệt nhoài ngồi dậy, kêu thư ký Liêm đừng xía vào
– Tôi nói trước cho anh biết, đây là lần thứ 2 Thanh Hiên vào viện vì anh. Cô ấy đã hứa, nếu còn có lần thứ 3, cô ấy sẽ lập tức thôi việc. Cô ấy là có chuyện gì, đừng mong có lần tiếp theo – hắn trợn mắt nghiến răng

– Thì ra là 2 người hứa với nhau chuyện đó – anh cười khẩy – nhưng tại sao chứ? Cũng chẳng phải quan hệ nam nữ, sao lại quan tâm đến vậy – nụ cười của anh thật đáng sợ
– Tôi….thích Thanh Hiên – Đình Thiên cũng chẳng ngại ngùng nói toẹt ra – còn anh….chẳng qua cũng chỉ là tên sếp vô lại không hơn, đáng lí anh không có quyền hỏi tôi câu này đâu
– Vậy sao? – Minh Tuấn cười cười như người điên, anh cười mãi không dứt làm mọi người càng thêm sợ hãi hơn. Đình Thiên không hiểu sao cực dị ứng với điệu cười khốn nạn này của anh, hắn túm lấy cổ áo anh xách lên
Đình Thiên buông cổ áo anh xuống khi bác sĩ đi ra
– Thật may bệnh nhân cũng không sao. Nhưng bị thương có chút nặng ở phần đầu, cần ở lại theo dõi vài hôm. Còn vết thương trên mặt cũng chẳng để lại sẹo đâu. Mọi người có thể thăm sau khi bệnh nhân được chuyển vào phòng chờ – bác sĩ nói 1 lèo, để khỏi bị túm cổ áo. Dù sao cũng là bác sĩ lâu năm, chuyện người nhà nạn nhân bức xúc ông gặp như cơm bữa

– Mấy người….không được bước nửa chân vào trong. Không khéo lại giết chết Thanh Hiên trước khi cô ấy kịp tỉnh lại – ai nấy nghe lời đe dọa của tên như côn đồ này cũng có chút sợ
Minh Tuấn cũng chẳng buồn quan tâm, ngay lập tức phủi mông quay đi, cứ tưởng như hình bóng đau khổ ban nãy hoàn toàn biến mất. Nhưng thật ra chẳng phải, anh không quan tâm là không quan tâm lời nói của tên kia, dù sao anh cứ từ từ thăm cô cũng được. Minh Tuấn lái xe về nhà thay đồ, kêu thư ký Liêm cho anh nghỉ phép 1 tuần, chuẩn bị quần áo vào túi để ngày mai chính thức túc trực ở bệnh viện. Anh cũng lấy chút tiền mặt, ở bệnh viện chỉ dùng tiền được, còn kẻ đối với họ như 1 thứ cỏ rác
– Tôi đã nói với em thế nào? Đây là lần thứ 2 rồi đấy – Đình Thiên xót xa vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của cô. Hắn nhìn thấy lồng ngực cô thoi thóp thở mà như thấy yếu ớt, sắp ngừng đập đến nơi, cảm thấy 1 thứ sắp vụt khỏi tầm tay hắn
Là 1 buổi sáng chủ nhật thật đẹp. 3 ngày nay anh đã ngủ ở đây rồi, tại sao lâu như vậy mà cô chưa tỉnh dậy. Ba nói lại có cuộc họp khẩn cấp, lần này là do phó giám đốc triệu tập. Lão cáo già lại định làm gì nữa đây. Anh mở tung cửa rèm, để cho gió mang hương hoa và tiếng chim vào phòng thức tỉnh Thanh Hiên. Không phải cô từng nói nhà cô có khu vườn nhỏ sao, chắc là cô chẳng muốn ở cái bệnh viện này, chắc hẳn rất nhớ nhà rồi. Vài ngày nay ở bệnh viện cũng chán, anh đã mua “Tại ngã tư ấy, anh gặp em” về đọc đấy
Lại nghiền ngẫm gần hết cuốn truyện, cảm thấy càng đọc càng muốn lật trang tiếp theo, càng ngày càng ghiền. Chốc chốc Minh Tuấn lại nhìn lên xem cô, vẫn hơi thở nhẹ nhàng phả vào không khí, nét mặt cô thật bình yên, đã đỡ xanh xao hơn trước. Anh thả cuốn sách xuống, lấy khăn lau mặt và tay cô, sau đó còn bôi thuốc đàng hoàng nữa. Thật là, lần đầu tiên anh làm vậy, phải luyện tập cùng y tá nhiều lắm đấy, nghĩ lại thấy thật xấu hổ không tả nổi. Dạo này Đình Thiên cũng đến thường xuyên, nhưng anh nghe hắn nói tai trái lại lọt qua tai phải đi ra ngoài, nản quá nên hắn không thèm nói nữa
Lông mi chợt cựa quậy, con ngươi của anh mở ngày càng to, như không còn tin vào bản năng nhìn thấy của mình, anh vội vã kêu bác sĩ. Đôi mắt trong veo của Thanh Hiên mệt nhoài chớp chớp nhìn căn phòng lạ lẫm này. Ánh mắt cô nhìn anh, rồi nhìn dàn bác sĩ y tá hùng hậu kia. Sao cô cứ cảm thấy như mình đang mơ thế này? Không thể có vụ anh mặc bộ đồ hết sức “bình dân” quần lửng áo thun đứng cạnh, nét mặt lo lắng không nguôi như thế được. Chắc chắn là cô đang mơ rồi
– May quá! Cô ấy tỉnh lại, không sao nữa rồi. Người nhà nếu thấy có triệu chứng gì bất thường nhớ đưa cô ấy đi kiểm tra ngay. Vết thương cũng lành rất nhanh – Thanh Hiên ngơ ngác nhìn nhìn, còn thấy trên tay anh đang cầm tuýp kem ở nhà bà kì quái, cái thuốc ngoại chất lượng cao đó. Chắc không phải bà kì quái lại xuất hiện chứ

Bác sĩ ra ngoài. Thanh Hiên muốn mở miệng nói nhưng 2 môi cứ dính vào nhau, chả thể nói được. Cô phải tìm thứ gì chữa cháy mới được. Minh Tuấn say đắm nhìn cô, thật nhớ ánh mắt này quá, anh đờ đẫn đến nỗi cô cố với lấy bình nước trên bàn trước mặt kẻ khỏe mạnh mà cô cũng chẳng thèm nhờ cậy
– À, để anh lấy nước cho – 1 lần nước, tròng mắt Thanh Hiên mở to hơn cả, nhưng lại chẳng thể mở miệng được. Trong khi cô ngủ thật sự có quá nhiều thay đổi. Cái gì anh anh em em chứ? Cô định bụng sau khi uống xong ly nước sẽ lập tức mở miệng
Ực….ực….khát muốn chết. Thanh Hiên uống hết 1 ly, lại tiếp 1 ly khác. Sau đó trừng mắt nhìn anh, rồi lại nheo nheo coi đó có phải là sếp của mình hay không nữa
– Em nhìn cái gì mà ghê thế? Mặc dù anh thừa nhận mình đẹp trai nhưng sẽ không khen đâu – lần này Thanh Hiên thật sự nghĩ mình bị điên
– ANH ĂN TRÚNG CÁI GÌ THẾ? CÓ LÀM SAO KHÔNG VẬY – Thanh Hiên đưa tay sờ lên trán anh, rồi lên mặt, rồi lại lập tức rụt tay lại. Sao có thể? Sao anh có thể để im cho cô sờ soạng như vậy chứ, lại còn cười nữa – Xem ra anh còn bệnh hơn cả tôi nữa đấy
– Ăn cháo đi này – Minh Tuấn cười hiền, đưa cháo, còn đút cho cô ăn nữa
– Không cần – Thanh Hiên vẫn còn nghi ngờ lắm – tôi có tay có chân tự ăn được – anh cũng không cản cô nữa. Minh Tuấn biết cô phải có thực mới vực được đạo. Chỉ chăm chú nhìn cô ăn. Thanh Hiên vừa ăn vừa lo lắng, không biết tên này bị gì thế nhỉ? Cái thế giới này, loạn hết rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.