Anh Thật Là Khó Chiều

Chương 12: Tâm Sự


Bạn đang đọc Anh Thật Là Khó Chiều: Chương 12: Tâm Sự

Thanh Hiên hài lòng đặt lon nước xuống, vểnh tai lên nghe. Hiếm khi có cơ khám phá bí mật động trời của giám đốc, cô phải ghi nhớ đầy đủ mới được
Cuối năm lớp 11, mẹ Minh Tuấn bị bệnh thần kinh, chủ tịch lại đi công tác xa không thường hay về nhà nên chỉ để mẹ anh ở nhà, cũng không muốn cho báo chí làm ầm lên. Đâu ai ngờ mẹ anh lại bệnh ngày càng nặng. Bà là chuyên viên trang điểm, khó tránh chuyện hàng ngày làm đẹp cho người khác. Và tôi là con búp bê của bà ấy, thư ký Liêm lúc đó cũng biết chuyện nhưng cũng chẳng thể làm gì. Anh, không 1 người thân thích, không có bạn bè gì cả, hàng ngày chịu đựng hàng tấn son phấn trên mặt như lũ đàn bà trong vũ trường, người nhằn nhịt nước hoa, bà còn bắt tôi đi giày cao gót nữa…..
Tuy lời kể rất rãnh rọt nhưng giọng điệu anh ngập ngừng đôi chỗ, cho thấy anh đang gắng gượng nỗi thống khổ cùng cực của mình. Thanh Hiên mới nghe tường chừng như là chuyện hoang đường, sao lại để 1 đứa trẻ ở tuổi mới lớn chịu cực hình 1 mình như vậy
Lần đầu tiên thấy anh yếu đuối, Thanh Hiên thật sự muốn an ủi đôi chút, nhưng cơ miệng cứng lại, đầu óc rơi vào trống rỗng không chỗ đứng, như lạc vào khoảng không trung nào đó, chới với không chút hi vọng. Cô nghĩ, đó có phải là cảm giác lúc đó của anh. Minh Tuấn người run lên, anh cúi đầu xuống đất, điều đó đủ khiến cô phải đứng dậy, chuẩn bị rời đi
– Ngồi xuống đi. Tôi không sao – Minh Tuấn ngẩng mặt lên lại kể tiếp, nhưng sao Thanh Hiên lại cảm thấy, anh như đang nuốt cục gai vào trong lòng, giọng lại trầm gấp bội phần, đột nhiên lòng cô trùng xuống – đến năm 22 tuổi, mẹ tôi mới mất. Tôi mặc dù đã thoát khỏi cực hình, nhưng vẫn….tôi như bị ám ảnh. Ngay sau đó, ba trở về, ông bắt tôi học kinh doanh, suốt ngày ngồi trong phòng với gia sư, không hề được tiếp cận với thế giờ bên ngoài đến năm 27 tuổi và chính thức vào đây làm
2 phút….5 phút…..10 phút, Thanh Hiên vẫn không đá động gì đến anh. Chỉ im lặng để anh 1 mình 1 chút thôi. Sau khi nói ra tâm sự, người ta thường chẳng muốn ai thương hại mình cả. Thanh Hiên mím môi chặt, dè chừng tu ừng ực nước ngọt đến hết

– Nói ra tâm sự…..có phải thoải mái hơn nhiều không? – Thanh Hiên dịu dàng nhìn anh – tôi đoán anh chưa bao giờ tâm sự với chủ tịch. Vừa chịu đả kích lại không có ai tâm sự nên chắc anh đã bị trầm cảm 1 thời gian dài nhỉ? Anh không có bạn sao? Ít nhất cũng có bạn nữ chứ? Như cô Tiêu Nghiêm gì đó, và gần đây hình như tôi thấy anh cũng dịu dàng hơn với người đẹp Thụy Dương đấy. Có phải bệnh đã chữa khỏi rồi không? – Minh Tuấn nhìn đôi mắt to chớp chớp của cô nhìn mình, chờ đợi câu trả lời
Cô nói không sai, bây giờ người anh tâm sự cùng cũng chỉ có cô. Anh thật sự cũng chẳng muốn kể chuyện để người khác thương hại đâu. Nhưng….cái hiếu kì muốn biết chuyện của cô lại càng cuốn hút anh, Minh Tuấn đã mù quáng chấp nhận lời đề nghị. Chẳng giống những gì anh tưởng tượng, người ta sẽ nói những câu an ủi như “Tôi xin lỗi”, “Chắc thời gian qua anh đã cực khổ lắm. Không sao, cố gắng lên”, nhưng lại chẳng phải là những gì cô nói. Âm điệu cũng khác hẳn, không trầm mặc buồn hiu mà trở nên mạnh mẽ, như truyền thêm lửa cho anh. Minh Tuấn thật cảm thấy nhẹ nhõm phần nào
– Thụy Dương là hàng xóm của tôi. Năm lớp 10 tôi tỏ tình nhưng bị từ chối, cô ấy đã đi du học ngay sau đó. Còn Tiêu Nghiêm, con nhóc đó thân với ba tôi, nhưng trong giai đoạn đó, tôi thật sự chẳng thể chấp nhận có giới tính khác ở cạnh mình. Nên…..năm tôi nhậm chức, nó đã ra nước ngoài du học luôn
Thì ra những ở người ở cạnh anh tất nhiên chẳng có gia thế bình thường chút nào. Ba mẹ đều cho con cái đi du học hết mà
Có qua có lại là giao ước giữa 2 người. Tuy quá khứ của cô không khốc liệt như anh nhưng Thanh Hiên lại bị thiệt hơn về khoảng tình cảm gia đình. Mẹ cô đã lấy ba cô, 1 người ngồi xe lăn tàn tật suốt đời. Sau khi ba mất, bà ta không những đau khổ mà còn mai táng qua loa, lại đi lừa tiền của 1 người đàn ông giàu có mà sau này cô gọi là dượng. Nhưng…..đâu ai biết được điều khổ tâm nhất của cô, Thanh Hiên vô tình biết được mẹ mình đã rút ống dưỡng khí của ba vì quá cực khổ nuôi dưỡng 1 người như thế. Đó là điều làm Thanh Hiên đau đớn nhất, cũng hận bà nhất, nhưng lòng tham không đáy của bà ta lại đẩy cô đến đường cùng là sau khi tốt nghiệp cấp 3, Thanh Hiên quyết đi mưu sinh 1 mình, cô trốn rất kĩ mẹ mình, không để bà ta tìm ra. Nhưng báo chí lại là 1 vũ khí đắc lực cho bà Nhã Kì. Năm đó cô nhớ trong lúc đi xem đá bóng, bị phóng viên vô tình chụp được. 15 phút sau liền bắt cô về đi xem mắt

– Hầy….hôm đó người đưa tôi đi là Hoàng Vũ, cánh tay đắc lực của bà kì quái. Nhìn vậy thôi chứ anh ấy rất tốt – Minh Tuấn gật đầu tỏ vẻ đồng cảm, nhìn vậy mà cô vẫn mạnh mẽ ghê chứ? Lại còn thành đạt hơn người nữa, nếu chẳng phải vì mẹ cô, anh nghĩ cô đã tỏa sáng hơn bây giờ rồi
Thanh Hiên lại nghĩ tới không khí bây giờ của 2 người, có lẽ nên cần thời gian suy nghĩ. Thanh Hiên đứng dậy rời đi
– Xem ra tối qua….cô vẫn về nhà an toàn nhỉ? – Minh Tuấn hỏi như thăm dò cô
– Chắc vậy. Anh lại định nói mặc dù thấy có lỗi nhưng anh sẽ không xin lỗi chứ gì? Xí – Thanh Hiên chu mỏ rồi đóng cửa phòng cái “rầm”
Minh Tuấn bật cười ngô nghê. Bất giác bàn tay sờ lên mặt, anh đang cười sao? Với 1 cô gái hả? Đột nhiên người anh nóng ran, như 1 tiêm 1 liều thuốc mới, liều thuốc trước đây chưa từng thấy. Nó làm anh bỡ ngỡ không biết là gì, cũng chẳng phải cảm giác thích và dịu dàng như với Thụy Dương, cũng chẳng phải là nổi giận và chán ghét như với Tiêu Nghiêm…..Mà là cảm giác…..mang tên Thanh Hiên….

Thanh Hiên ra khỏi phòng nhưng vẫn không dứt được nụ cười. Bây giờ cô mới phát hiện nói chuyện nghiêm túc với anh cũng thật buồn cười. Bây giờ cô cũng phát hiện, Minh Tuấn, anh ta, có vẻ hiền lành hơn vẻ bề ngoài, chẳng hung tợn như những lúc trước, hùng hồn đòi chém đòi giết cô nữa. Thanh Hiên tủm tỉm bật laptop, đánh đánh vài chữ quan trọng
Suốt ròng rã 2 tiếng đồng hồ, thư ký Liêm để ý Thanh Hiên chỉ chăm chú vào máy tính đánh không ngừng tay, vào phòng lại thấy giám đốc thi thoảng lại cười cười như người điên. Ông lại lấy làm lạ cho đôi trai gái này, cho rằng có chuyện gì đó xảy ra
Hôm nay Đình Thiên tâm trạng cực tốt nha. Lại còn lái xe đến tận công ty để đón Thanh Hiên đi ăn lẩu nữa cơ. Đứng từ xa, hắn vẫy vẫy cái mũ bảo hiểm, cô cũng huơ huơ cái điện thoại khi vừa nhận được tin nhắn. Chả là hôm nay nhận lương, hắn muốn mời bạn nhậu đi ăn cho thỏa thích, chỉ có đi với cô là bà không cằn nhằn thôi. Lúc đầu thì mừng rỡ, nhưng vài giây sau nụ cười lại dập tắt. Hắn thấy người con trai đi đằng sau phải gọi là tuấn tú nhưng ánh mắt mơ hồ, chẳng biết muốn làm gì. Lại đi cách xa dè chừng cô như vậy, thật thấy nguy hiểm
– Sao thừ người ra thế thiên lôi? – Thanh Hiên đập cái mạnh vào vai hắn
– Xiiiii. Đau con này, mà tên đó là ai thế? – nhìn theo cánh tay hắn, cô thấy người con trai vào ngồi chiếc xe sang trọng
– Là sếp tôi đấy, không phải là tên nào đâu

– Gớm, mấy ngày trước cô còn chửi nó như chửi chó, vậy mà bây giờ…. – hắn bĩu môi, nhưng tâm trạng thật khó chịu
– Thôi đi nhanh đi ông tướng – cô giật lấy mũ bảo hiểm rồi leo tọt lên xe, hối nhanh để thiên lôi khỏi càm ràm nhức cả tai
Minh Tuấn lãnh đạm nhìn theo bóng dáng chiếc mô tô, đột nhiên lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn. Người ta còn có đôi có cặp, tại sao anh lại 1 mình đơn côi như thế này. Nhưng anh có thể đi tìm người khác mà, như Thụy Dương chẳng hạn, chẳng phải bây giờ anh không còn ghét phụ nữ như trước sao? Vốn có thể nói chuyện đàng hoàng với người ta. Nhưng anh lại chẳng muốn, anh muốn người mình nói chuyện…..thật bất ngờ…..lại là Thanh Hiên kia….
Dừng xe trước 1 quán nhậu lớn tầm cỡ ở đường lớn, Minh Tuấn nheo mắt nhìn 2 người cụng cụng dô dô gì đó, nói chuyện có vẻ rất vui vẻ. Anh cũng lôi cơm hộp ra ăn, cũng giả bộ nghe cô nói gì đó, rồi gật gật đầu, thỉnh thoảng nói những câu không liên quan. Nhưng thực chất, bọn họ ở xa trong cái quán ồn ào, còn anh chỉ 1 mình tự kỉ trong chiếc xe. Tự thấy mình thật điên rồ, anh vất hộp cơm sang bên, lại thấy món họ đnag ăn thực sự rất ngon miệng. Khói từ trong cái nồi nhỏ bốc lên nghi ngút. Cá, tôm, rau được cho vào hết, rồi trong khi đợi lẩu chín lại ngồi bốc phét với nhau
Khung cảnh thật khiến anh ghen tỵ với tên kia, từ chỗ ngồi, món ăn đến những thứ bên cạnh như Thanh Hiên. Thanh Hiên chu chu mỏ thổi để khỏi bị nóng nhưng đến khi cho vào miệng rồi lại la toáng lên. Anh bật cười, cô gái hoạt bát này thật là, chẳng cẩn thận nổi. Nhưng anh nghe nói 2 người chẳng phải bồ bịch, cớ sao lại luôn thấy đi chung như thế. Hay là bạn?
Minh Tuấn khôn 3 năm dại 1 giờ đi theo họ đến tận về nhà. Đáng ghét xe anh chẳng thể vào được, còn hắn, mô tô nên đương nhiên là vào ngon ơ. Không phải là bọn họ đang ở chung nhà đấy chứ? Vậy mà còn bảo là không phải quan hệ trai gái. Lại không hiểu cớ gì mà anh lại siết chặt vô lăng, là tại cô đã nói dối hay tại anh đang khó chịu vì tên kia ở cùng nhà với cô đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.