Anh Thật Là Khó Chiều

Chương 1: Chạm Mặt Suýt Trở Mặt


Bạn đang đọc Anh Thật Là Khó Chiều: Chương 1: Chạm Mặt Suýt Trở Mặt

1 tuần không liên lạc được với cô tác giả ngổ ngáo, nhà xuất bản điên tiết lộng hành trên thị trường. Nhưng không thể phủ nhận sức sát thương của tác phẩm không biết là thứ bao nhiêu của Châu Nhu “Tại ngã tư ấy, anh gặp em” làm bạn đọc muốn té xỉu vì độ lãng mạn của nó. Nhưng chẳng ai có thể gặp được người đó, cái người có bút danh là Châu Nhu. Chỉ tới đó, người ta chỉ biết cái tên, chẳng hề thấy được mặt của cô ta
Tất cả nhà sách đến siêu thị đều có “Tại ngã tư ấy, anh gặp em”, và có lẽ bán rất chạy. Hơn nữa rất nhiều công ty và các nhà làm phim mong có được bản quyền tác phẩm để chuyển thể truyện thành phim, chắc chắn rating sẽ rất cao. Nhưng mặt còn chưa được gặp, làm sao có thể nói chuyện chứ
Tuấn đang ngồi đăm chiêu trên chiếc ghế tổng giám đốc đang lung lay của anh.
Ba anh – chủ tịch, đang nghiên cứu đề nghị vô cùng thú vị của chú anh trong cuộc họp đội đồng quản trị về việc thay đổi chiếc ghế giám đốc
– Chủ tịch, chắc ngài không định thiên vị cho con trai đấy chứ? – ông Trương Tuấn Kha, tức chú anh, rõ ràng đang khích ông Trương Tuấn Nam
– Anh đang nghĩ gì thế, phó giám đốc – vẫn cái giọng khàn khàn bất cần đời của vị chủ tịch lâu năm
– Nếu giám đốc không mau chóng dẹp ngay cái chứng dở hơi đó, thì sau này khó có thể tiếp quản công ty, còn nữa, nếu chuyện này mà đồn ầm ra ngoài thì…. – ông ta bỏ lững câu nói như muốn chọc điên chủ tịch
Phòng họp lại ồn ào hẳn lên. Sắc mặt chủ tịch ngày càng khó coi hơn. Tại sao giờ phút này cái thằng con trai tội nghiệp của ông lại đi đâu mất, tại sao lại không ở đây thanh minh cho chính mình chứ

1 tuần trước chứng bệnh căm ghét phụ nữ được chính thức gán ghép cho vị giám đốc trẻ tuổi bất hạnh này. Tuy có thể khi vừa nghe đến tên bệnh thì mọi người sẽ cho đây là trò đùa. Chủ tịch đã biết nhưng ông cho rằng đó không phải là 1 căn bệnh, đó là 1 vết thương, mãi không thể lành cho dù ông có cố chữa bao nhiêu đi chăng nữa. Bao nhiêu tiểu thư giàu có xinh đẹp ông đều cho anh đi xem mặt. Nhưng không có lần nào ông thấy được cái gật đầu hài lòng hay biểu hiện tiến triển gì ở anh
Con người Minh Tuấn tuy không lạnh lùng nhưng hễ gặp phụ nữ là anh coi họ như rác rưởi. Không biết bao nhiêu vụ làm ăn bị anh phá vỡ chỉ vì cố giết đối tác là phụ nữ. Có lẽ chỉ duy nhất trên quả đất này, 1 người đàn ông không biết nhục nhã khi đánh phụ nữ, đó là Minh Tuấn
Chạy khỏi lời đàm tiếu, khỏi cái công ty thối nát đó, Minh Tuấn lái xe rời khỏi thành phố. Đi đâu không biết, anh chỉ biết chạy trốn, chẳng muốn đối mặt gì cả. Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng
Thanh Hiên đang nằm dài trên bãi biển đầy nắng và gió. Hoàn thành xong 1 chặng đường dài nên cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho thỏa thích. Cũng đã 1 tuần tắt điện thoại, không biết có ai còn nhớ cô không nữa. Nhưng thi thoảng bọn trai gái mới lớn cũng loáng thoáng qua tai cô. Khóe môi cô cong lên. Sức ảnh hưởng quả thật không nhỏ. Diệp Khanh mà biết cô đang hưởng thụ thoải mái thế này chắc hắn ta sẽ cạo trọc đầu cô mất
Cô rốt cuộc cũng mở điện thoại lên. 102 cuộc gọi nhỡ, tin nhắn cô cũng chẳng buồn đọc. Chỉ nhấn nút xóa hết. Sau đó Thanh Hiên quăng cái điện thoại sang 1 bên, tiếp tục nở nụ cười đón nắng
– A….- 1 tên nào đó đi ngang đụng trúng chân cô, nhìn vẻ mặt có vẻ khó chịu, hình như đang vội
– Tránh ra đồ dơ bẩn – hắn phun 1 câu không đầu không đuôi nhưng đủ làm cô nổi điên. Nói rồi hắn vội bỏ đi
– ĐỨNG LẠI TÊN KIA – Thanh Hiên đứng dậy, cô thấy tai lùng bùng vì lửa giận – anh nói gì, đụng trúng họ đã không xin lỗi còn chửi là sao? – cô trợn mắt, mặt dù hắn có vẻ cao hơn cô nhiều, thực chất con trai như vậy không gọi là cao đâu, chỉ là cô quá lùn mà thôi. Dù vậy cô vẫn ngẩng cao đầu, tự tin. Hắn tự động đứng ra thật xa

– Đứng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng như thế – Minh Tuấn nghiến răng không để cơn giận bùng phát, anh thật muốn bóp chết cô gái đứng trước mặt quá
– Sao? Anh nói với tôi bằng cái giọng hách dịch và muốn tôi nói năng nhẹ nhàng với anh sao? Hình như anh là công tử nhà giàu được nuông chiều quá rồi nhỉ? – Minh Tuấn miệng mấp máy, đợi cô nói xong rồi bỏ đi luôn, anh muốn rời đi thật nhanh – đứng lại – Thanh Hiên vẫn không chịu buông tha, do hôm nay có tâm trạng nên cô sẽ dành chút thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình để dạy dỗ tên này
Minh Tuấn bị phụ nữ động vào người. Con quái thú muốn trổi dậy. Nhưng….
– A…a…. – Thanh Hiên chỉ rên lên những tiếng ư ử đáng thương, giờ này mọi người đã về hết rồi, chẳng ai buồn nhìn thấy kẻ hành hung này. Mặt cô gằn lên đỏ chét, yếu ớt gỡ bỏ bàn tay nhẫn tâm đang bóp nghẹt sự sống của mình – buông….ra…..
Nhận thấy hơi thở mong manh đang dần tắt đi trong tay mình, nhưng anh không thể làm gì hơn. Ánh mắt mãnh thú như muốn cào xé con mồi trước mắt. Chỉ trách tại sao cô ta lại xuất hiện vào thời điểm anh mất kiềm chế nhất
– Xin….lỗi….anh…. – những giọt nữa mắt lăn dài chạm nhẹ lên bàn tay thô thiển của anh. Cổ họng Thanh Hiên được buông thả, ngay lập tức cô hít lấy hít để những luồng khí cứu lấy cái mạng nhỏ của mình
Minh Tuấn bỏ đi. Hắn lần đầu tiên….nghe 2 từ xin lỗi từ phụ nữ

Đã không ai xem anh là người kể từ ngày hôm đó….
Không biết là do tình cờ hay sắp đặt mà anh và cô lại cùng ở 1 khách sạn chứ. Gặp anh ở sảnh mà Thanh Hiên chỉ muốn lấy cái nĩa đâm đâm, rồi móc mắt anh ra. Từ khi sinh ra đến giờ chưa thấy thằng đàn ông nào mà khốn nạn như thế này. Có lẽ cô đã nghĩ sai gì anh, có thể tên này là 1 tên du côn đầu đường xó chợ không nên động vào. Nghĩ tới đó, cô nhích ra 1 bước, kêu chị lễ tân đưa chìa khóa
Minh Tuấn lại gặp cô gái hồi chiều, nhìn ánh mắt của cô, anh đã biết cô hận anh đến mức nào. Nhưng cũng không thể dẹp ngang nỗi kinh tởm phụ nữ. Anh làm mặt lạnh với chị lễ tân, không ngờ chị ta cứ nhìn chằm chằm anh. Có lẽ được thư ký bảo bọc quá nhiều nên anh không nghĩ thế giới này lại có nhiều phụ nữ đến vậy. Tiếp tân chỉ toàn là nữ, Minh Tuấn siết chặt tay lại, kiềm chế không ình quát lên. Nhưng có vẻ hơi quá, ai cũng đang nhìn anh khó hiểu vì anh đang gồng mình như đang chịu cực hình
Thanh Hiên nheo ánh mắt khó hiểu. Có vẻ tên này không những du côn mà còn điên nặng nữa. Cô rùng mình, vội lấy chìa khóa rồi lên lầu. Tắm rửa thoải mái xong, cô cũng đã nhớ cái thành phố kiêu sa của mình nên tối nay cô muốn dạo dạo ngoài biển 1 chút, tranh thủ tìm hiểu tình hình nơi “đảo xa”
Xoay xoay cái chìa khóa trong tay, cô tinh nghịch xuống quầy gửi chìa khóa. Thanh Hiên mang quần sọt jean tua tua với áo sơ mi xách nách màu hồng phấn, trông điệu đà phết. Cô thấy lại tên đó ngồi như tên trốn trại ở phòng khách. Ai cũng bàn ra nói vào, nhưng anh chỉ tuyệt nhiên cúi đầu xuống đất, chống tay mệt mỏi
– Chị cho em gửi chìa khóa,….nhưng người kia….bị sao thế ạ? – Thanh Hiên chỉ anh
– Vâng….à anh ta ngồi từ chiều đến giờ nhưng chẳng thấy đặt phòng nữa. Không biết bị gì nữa, có nên gọi bảo vệ không nhỉ? – Thanh Hiên ậm ừ vài tiếng rồi đi khuất, cô nhìn thấy ánh mắt hoang mang của mọi người, nếu anh ta không điên thì đúng thật tội nghiệp
Minh Tuấn đang vô cùng khổ tâm. Ngày ngày có biết bao nhiêu phụ nữ ra vào khách sạn là chuyện đương nhiên nhưng sao anh vẫn cảm giác cay đắng đáng ghét này thế nhỉ. Anh không thể gọi điện cho thư ký vào lúc này, có lẽ ba đang rạo rực tìm anh khắp cái thành phố. Càng nghĩ anh càng không biết mình phải làm sao, nơi không chốn quen biết này, tìm 1 chỗ yên nghỉ thật là khó
– Này… – Tuấn ngẩng đầu dậy khi nghe tiếng ai đó gọi ngay bên tai, là giọng con gái nhưng sao anh nghe có vẻ ngang tàn giống con trai thế – Cần giúp gì không? – Hiên đã định bỏ đi rồi nhưng cô không thể làm ngơ được, dù sao ngày mai cô cũng tính về lại nhà, ít nhất cũng kiểm tra anh ta có bị điên không rồi đưa vào viện tâm thần chứ

Minh Tuấn dùng ánh mắt sắc lạnh đến nổi da gà nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Thanh Hiên thấy sờ sợ liền lùi giật vài bước. Cô bất giác sờ lên cổ mình, cũng chẳng muốn bị bóp nghẹt ở đây nữa đâu. Cô chẳng muốn chết nơi đất khách quê người, sự nghiệp của cô chỉ mới như diều gặp gió thôi mà
Thanh Hiên lùi ra những bước dài, phải đứng xa hơn 2 mét mới dám nói chuyện, có gì thì bỏ chạy cho dễ. Minh Tuấn đã lần thứ 3 gặp mặt cô gái này. Nhưng lần này là cô tự tìm đến anh. Anh thắc mắc bộ thấy ánh mắt giết người này mà còn muốn đến gần sao. Nhưng thấy cô ta có chủ ý lùi ra hơi xa nên anh cũng an tâm phần nào rằng mình sẽ không định ra tay
– Không nói à, không thì thôi. Tôi biết anh ghét người khác đụng chạm nhưng cũng phải đi đâu đó đi chứ. Chút nữa bệnh viện tới hốt thì đừng có kêu ca – làm giá hả? Vậy Thanh Hiên này cho anh làm giá luôn. Tên chảnh chọe
– Không biết – tiếng thốt nhẹ nhàng làm Thanh Hiên hơi bất ngờ, tưởng tên này câm luôn rồi chứ, nhưng nghe giọng anh như bất lực, muốn buông xuôi tất cả vậy. 4 tỉ tế bào đang mách cô nên giúp anh 1 chút
– Tôi sẽ đặt phòng giúp anh, sau đó muốn làm gì thì làm – Thanh Hiên đến quầy lễ tân đặt thêm 1 phòng. Vài phút sau vất lên người anh chùm chìa khóa – tôi đã trả tiền giúp anh 1 ngày rồi, khỏi cần cảm ơn
Thanh Hiên nói xong liền bỏ đi. Minh Tuấn lượm chùm chìa khóa lên. Cho dù người ta giúp anh đến đâu, anh cũng không thể nào mở lòng mình được. Minh Tuấn biết không phải ai cũng xấu xa nhưng cái cảm giác muốn điên lên không bao giờ ngừng khi anh đứng trước phụ nữ. Cười khẩy 1 cái, anh thấy mình thật là hèn
Bật 3G, ngồi ngoài biển nghe sóng rì rào. Thanh Hiên hứng thú nghịch nghịch điện thoại. Cô dùng ngón tay lướt lướt trên mấy trang báo lá cải. Lấy đó là thú vui
– Woa, chị ơi hay quá điiii….tác giả Châu Nhu đang làm mưa làm gió trên cộng đồng mạng….đây là tác giả truyện trên mạng nổi tiếng nhất hiện nay….Thật là khâm phục mình mà – Thanh Hiên không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt. đúng là 7 năm của cô cũng chẳng ăn không ngồi rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.