Bạn đang đọc Anh Tan Rồi Đó – Chương 8
Cháp 8: Ngọt ngào
Nắng chiều cuối hạ. Từng cơn gió nhẹ khẽ cuốn những chiếc lá khô trên đường ,Mẫn Chi đang ngồi thẫn thờ bên ô của sổ nhỏ , Chi không thích mùa hè , không thích cái nắng chói chang gay gắt đó . Cô cũng không thích những cơn mưa rào đến vội vã và đi bất chợt Nhưng cô lại rất thích cầu vồng sau cơn mưa của mùa hạ . Thật tốt khi mọi việc trở lên tốt đẹp , cô khẽ mỉm cười xinh đẹp khi nghĩ đến việc của Quân
Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng !
Vì sau cơn mưa đã có 1 cây cồng bẩy sắc chờ sẵn rồi !
– Đang nghĩ gì ?_ Quân vòng tay ôm gọn lấy nó
– Anh bỏ em ra đi, không cô Lan lại nhìn thấy !
– Không !
– Anh làm sao vậy ? Có phải vui quá hóa rồ không ?_ nó mỉm cười dịu dàng và không quên nói đểu
– Em đó ! _ Quân chỉ nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của nó mà trách
– Sao ?
– Em rất ngốc !
– Anh …anh…_ Nó tím cả mặt . Tự dưng không đâu lại bảo nó ngốc
– Em ngốc nên anh mới yêu em ! _ Giọng rói ấm áp nhỏ nhẹ của Quân như xóa tan đi hết sự tức giận của nó
– Hả ? Anh nói lại có được không ?_ nó hớn ha hớn hở . đây là lần thứ hai anh nói yêu nó sao lại không vui được
– Không ! _ trả lời rất lạnh lùng Quân bước về phía cánh cửa và để lại cho nó nụ cười khó hiểu
– Anh nói đi …anh nói đi mà ! _ Nó chạy theo lẽo đẽo kì cò vs anh
————————–
* Tại nhà của Thiên Kì ;
– Quà của tôi đâu ?_ nó xèo hai tay ra trước mặt Loan hùng hổ mà đòi chiến lợi phẩm .
– Làm gì có ! ai bảo hôm đấy bà không đến đâu! _ Nhỏ Loan chu đôi môi nhỏ xinh ra trách , hai tay khoanh trước ngực ra vẻ giận dỗi
– À ! hôm đấy tôi có việc bận thật mà ! việc cấp bách có liên quan đến tính mạng của con người đó ! _ Nó thoạt nhớ tới việc thử quần áo liên tục suốt 3 tiếng mà khẽ rùng mình , ánh mắt không nhịn được mà liếc nhìn người thanh niên hoàn mĩ đang ngồi trên ghế sô pha
– Thật không đó ! _ Loan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nó mà trong lòng cũng khẽ trùng xuống
– Thật mà !
– Thôi được tạm tin bà ! bây giờ thì nhắm mắt lại đi , tôi tặng quà cho !
– Được …được… _ Vừa nghe thấy từ quà là nó liền làm theo lời luôn , mà không để ý đến vẻ mặt nguy hiểm của Loan
” Hi…hi..hi….tại mày có lỗi vs tao trước đấy nhé ” Loan cười nguy hiểm …
– Được rồi mày mở mắt ra đi ! _ loan cười hí hửng , giơ tay lên đưng dưa 1 con vật gì đó đen …đen …lại còn có lông nữa
Trước mắt nó đang là 1 con chuột chính cống , màu đen kinh khủng của bộ lông, đã thế lại còn có tí máu…máu….
Đúng rồi ! đó là máu !
– Áaaaaa
– ha ha….ha….ha..hihi…
3 giây sau một tiếng hét thảm thiết vang nên và có 1 người đang ngất xỉu , một người thì cười ha hả ….
Hai chàng trai nhìn nhau lắc đầu ! Thật bó tay vs tính cách trẻ con của bọn họ .
—————–
* Trong bữa cơm tối:
– Mày còn dỗi tao sao ?_ Loan khua khua chiếc đũa chiếc mặt nó
Quay mặt đi , không thèm để ý đến nhỏ Loan , nó tiếp tục chút giận lên đồ ăn
– Ê, nhìn này ! _ Nhỏ Loan bế 1 con chó nhỏ lông xù màu trắng ra trước mặt nó nở 1 nụ cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn
– Oa …._ hai mắt nó sáng rực lên , ôm lấy con chó nhỏ ….
– Thế nào ? _ Loan nhìn thấy phản ứng của nó , đắc ý lên giọng
– Quá đẹp ! _ Nó vô thức nói lên
Rồi cả hai đứa đều vùi đầu vào chỗ con cún nhỏ
Bỗng 1 giọng nói lành lạnh vang lên , cắt đứt sự vui vẻ của nó và nhỏ …
– Dạo này em bỗng thèm ăn thịt chó mới hay chứ ! thế còn anh thì sao ! _ Thiên Kì khẽ nói, đôi mắt hổ phách khẽ ánh lên sự tà ác
– Anh cũng vậy ! _ Quân cười nguy hiểm , mát liếc nhìn qua con cún nhỏ
– KHÔNG! _ Nó cùng nhỏ hét ầm lên , rồi ôm con cún chạy ra ngoài phòng khách
– Thế thì anh em mình mới có thể yên ổn mà ăn được ! _ Thiên Kì
– Ưhm…_ Quân lơ đãng trả lời
————-