Anh Sẽ Yêu Em...Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 50CÁC BÉ CƯNG NHÀ HỌ TIÊU


Đọc truyện Anh Sẽ Yêu Em…Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 50: CÁC BÉ CƯNG NHÀ HỌ TIÊU

Thân là kết tinh tình yêu của Đại Thần cùng hoa khôi khoa Công nghệ thông tin, bạn nhỏ Tiêu từ khi còn bé xíu đã bộc lộ niềm ham mê cuồng nhiệt của mình đối với máy tính. Biểu hiện cụ thể như, lúc vừa mới tập bò, bé sẽ không ngại khó ngại khổ, ngại gian nan đi tới bản ghi chép pa pa còn để mở ở bên cạnh, thoả mãn để lại một bãi nước tiểu trên bàn phím, hoàn toàn phá hỏng máy tính của ba.

Đương nhiên kết cục cũng thật sự rất thê thảm —— bé bị pa pa trẻ tuổi anh tuấn từ phòng khách nghe điện thoại trở về bắt được, nghiêm khắc đánh mạnh hai phát vào mông nhỏ béo nộn.

Đợi tới lúc lớn hơn một chút, bé liền ôm chân pa pa quyết không buông, vòi vĩnh: “Pa pa, mua cho bé Tông một cái máy tính nhỏ đi~”

Pa pa: “Sao con muốn mua máy tính?”

Bạn nhỏ Tiêu thực có chí khí trả lời: “Làm việc.”

Tuổi trẻ pa pa trong phút chốc cảm giác được niềm tự hào khi có người kế tục, cúi người ôm lấy bé: “Làm cái gì?”

Bé Tông: “Ấn ABCD!”

Pa pa: “…”

Tên của Tiêu cục cưng là do ông nội đặt, kêu Tiêu Minh Tông. Ông nội thậm chí còn ra vẻ đối với tên này thật sự giải thích một hồi: “‘Minh’ ấy, tựa Nhật Nguyệt, ‘Nhật Nguyệt’ ấy, linh khí trời cao. ‘Tông’ [1] ấy, là Ngọc thạch, ‘Ngọc thạch’ ấy, tinh tuý đất sâu.


Cho nên, Tiêu Minh Tông – Tiêu bảo bối của chúng ta, không thể nghi ngờ chính là linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt!

Khụ…
Cái sự dương dương tự đắc của ông nội bé trước tiên không đề cập tới. Chỉ bằng bản thân bạn nhỏ Tiêu mà nói, tinh hoa tinh tuý gì đó cũng là không đủ. Vẻ ngoài của bé rất giống mẹ, ít tuổi đã rõ nét xinh xắn đáng yêu, mi dài mắt sáng… Đương nhiên, cũng có chút mập mạp, bụ bẫm. Đầu óc thông minh, nhanh nhạy nghe nói là thừa hưởng từ ba; càng lớn càng tinh tường, minh mẫn; với chữ số lại rất mẫn cảm. Chỉ có điều cái tính hoạt bát, hiếu động tới mức thành phá hoại của Tông lại không biết là giống ai.

Có buổi tối, sau một hồi vất vả dỗ dành con ngủ yên, Vy Vy kéo chồng ngồi ở sàn phòng khách sửa lại mấy món đồ chơi. Nhìn đống đồ tan tành, đây một mảnh kia một miếng, Vy Vy phiền não: “Bé Tông rốt cuộc là giống ai đây, hồi nhỏ em cũng không nghịch như vậy, rất nhiều đồ chơi tới giờ vẫn còn tốt, mẹ em vẫn còn giữ cơ. Có phải là giống anh không?”

“Không giống anh.” Tiêu Nại hoàn toàn phủ nhận, tay ấn chặt lên bánh xe của chiếc ô tô nhỏ, nói: “Anh trước đây chưa bao giờ phá đồ chơi của mình cả.”

… A, cho nên?
“Của người khác thì hẳn là huỷ đi không ít.” Tiêu Nại hoài niệm miên man.

Vy Vy: “…”

Được rồi, cuối cùng cũng biết đứa con giống ai, nhưng mà bé Tông à, con vẫn là phải nhìn ba mà học tập! Đừng nghịch phá đồ ba mẹ mua cho đó nha!
Bạn nhỏ Tông hết sức hoạt bát, sức lực dồi dào… cho tới bây giờ không khi nào chịu ở một mình. Lúc còn chưa biết bò, bé thích nằm trong nôi huyên thuyên đủ mọi chuyện trên trời dưới biển bằng “ngoại ngữ” trẻ con, hơn nữa nhất định phải có người ở bên đáp lại, bằng không liền vặn vẹo vung tay vung chân kháng nghị, tỏ vẻ bất mãn. Tới khi có thể chập chững từng bước bèn người quấn tã, tay ôm bình sữa, loạn bò khắp xung quanh thám hiểm, mà biết đi rồi lại càng nguy.


Dỗ bé ngủ luôn là chuyện làm cả nhà phải đau đầu nhức óc. Cục cưng lại rất công bằng chia rõ phần việc cho ba mẹ. Mỗi ngày hai vợ chồng tan tầm, tới chỗ ông bà nội đón bé về nhà, cho ăn uống no đủ xong, Tông ngồi trong lòng pa pa, xem pa pa dùng máy tính, bi ba bi bô đưa ra một ít đề nghị. Trước khi lên giường, bé lại thích quấn lấy mẹ đòi nghịch đồ chơi, nghe truyện cổ tích, hơn nữa ngày nào mẹ cũng phải nằm cùng thì bé mới chịu hài lòng mà ngoan ngoãn ngủ.
Hôm nay, Vy Vy dỗ con xong, không biết từ lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ. Ngủ được một chút, cô liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, bị người ôm lên đi ra ngoài, lúc sau lại được đặt xuống một chiếc giường mềm mại khác.
Vy Vy khẽ mở mắt, đẩy tay của ai đó đang cởi cúc áo ngủ của cô ra: “Đừng anh, em đang mệt lắm.”
Khuy áo còn đang cởi dở, nửa kín nửa hở cũng thật gợi cảm, hấp dẫn. Tiêu Nại bây giờ mà chịu nghe lời cô mới là chuyện lạ, lập tức kéo áo, tay từ dưới lần vào, cúi sát tai cô nói: “Vy Vy, chúng ta tranh thủ thời gian này, đem đứa nào nên sinh đều sinh ra hết đi.”
“A?”
Vy Vy bị anh làm cho hô hấp hỗn loạn, nhất thời không thể nghe ra.
Người ở trên tựa hồ có chút buồn bực, như đinh đóng cột quyết liệt mà nói: “Lại sinh một đứa, cho tụi nhỏ tự chơi với nhau!”
Vợ chồng đôi bên đều không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn chỉ một thân một mình, mà theo chính sách của thành phố B hiện thời, mỗi gia đình có thể có hai con nên Vy Vy và Tiêu Nại đã sớm bàn bạc, đồng lòng thuận ý quyết định sinh lấy hai đứa; nhưng thật sự nhanh như vậy thì bản thân Vy Vy cũng chưa nghĩ tới. Không phải do lo lắng vấn đề công tác gì đó, cô vẫn cảm thấy bản thân thật may mắn, di truyền được thể chất của mẹ, trong lúc mang thai không hề ốm nghén, sắc mặt chưa khi nào trở nên nhợt nhạt khó coi, thân hình lại giữ được y nguyên như trước, chút cũng chẳng béo ra. Chỉ cần ba tháng đầu cẩn thận một ít là sau đó đã có thể đi làm như bình thường.
Sinh thì không sợ, chính là nuôi đâu? Bé Tông bây giờ phần lớn thời gian do ông bà nội chăm sóc, dù sao giáo sư đại học vẫn tự do, thoải mái, có nhiều lúc rảnh rỗi hơn, hơn nữa hai người còn thuê cả bảo mẫu hỗ trợ, mới có thể miễn cưỡng ứng phó. Nếu lại sinh một cái giống bé Tông – nghịch ngợm tựa tiểu ma vương như vậy, ông bà liệu có cầm gậy đứng lên khởi nghĩa không đây >o
Việc này Tiêu Nại ở trên giường đề cập qua một lần, sau lại không nhắc tới, Vy Vy cho rằng anh nhất thời tâm huyết dâng trào, tự nhiên nói đến mà thôi, cô cũng không nghĩ nhiều. Vài ngày sau, Tiêu Nại đưa con đi hiệu sách, mang về một đống truyện dành cho trẻ em, sau đó ngồi ở sàn nhà ngập nắng, mở từng quyển đọc cho con nghe.
Thanh âm của anh vẫn như cũ trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng tại đây dưới ánh mặt trời ấm áp vây quanh, trong tiếng trẻ con bập bẹ bi bô thường nói, không hiểu sao lại có vẻ dịu dàng, thân thiết. Vy Vy khẽ dựa vào chồng, tiện tay cầm cuốn sách lên xem, chuyên tâm nghe anh đọc truyện cổ tích… càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Theo thói quen của Tiêu Nại, các nhân vật trẻ em chính trong sách thường đều bị đổi thành ‘bé Minh’ hoặc ‘bé Tông’.
Câu chuyện thứ nhất là như vậy:
“Bé Minh mang theo em gái đi chăn dê, hai đứa trẻ tiến vào một sườn núi nhỏ, khắp sườn xanh xanh đầy cỏ tươi…”
Câu chuyện thứ hai:
“Sâu nhỏ, vịt con, ỉn con ở trong rừng sâu, là ba anh em sống với nhau hết sức vui vẻ…”

Câu chuyện thứ ba:
“Anh sâu nhỏ cùng em gái ỉn con…”
Bé Tông nghe xong N truyện cổ tích thì vô cùng ấm ức, tủi thân kháng nghị rằng: “Vì sao bé Tông không có em gái ỉn con!”
Vy Vy thấy người nào đó không chút để ý trả lời: “Rất nhanh sẽ có.”
Vy Vy: “…”
Vy Vy ngồi dậy, cầm sách đánh chồng: “Anh đang làm cái gì thế hả = =”
Tiêu Nại: “Bồi dưỡng ý thức trách nhiệm làm anh cho Tông.”
Vy Vy: “…”
Bé Tông lên tiếng tổng kết: “Mẹ, Tông muốn dẫn em gái ỉn con đi chơi~”
Vì thế, sau hai năm, Vy Vy lại mang thai. Các trưởng bối nghe tin đều mừng rỡ vô cùng. Con người ta tới tuổi này còn có cái gì để theo đuổi nữa đâu, chỉ mong được quây quần bên con cháu, vui hưởng tuổi già.
Bạn bè của cô cũng nhanh chóng biết chuyện, đều gọi điện tỏ vẻ kinh sợ.
Hiểu Linh: “Vy Vy, Đại Thần nhà cậu sao ham thích đứa nhỏ tới vậy?”
Vy Vy: “… Anh ấy thích đánh nhanh thắng nhanh.”
Nhị Hỷ: “Cậu với Đại Thần nhà cậu, mới gặp liền yêu, mới tốt nghiệp liền kết hôn, mới kết hôn liền sinh con, con mới sinh không bao lâu lại sinh tiếp đứa thứ hai. Vy Vy à, kế tiếp cậu muốn làm gì đây?”
Vy Vy: “… Buổi tối tớ sẽ hỏi anh ấy một chút xem bước tiếp theo tính thế nào = =”
Ty Ty: “Ô ô ô, cậu đã có hai đứa con, tớ vẫn còn ế chỏng ế chơ, cô đơn lẻ bóng à! Không được, đối tượng tìm hiểu kế tiếp mặc kệ thế nào tớ đều phải lấy luôn!”
Còn ở công ty, vì Vy Vy lại mặc trang phục phòng chống bức xạ nên không nói ra mọi người đều đã rõ ràng. Đội ngũ quần chúng nhân dân luôn gào khóc đòi cưới vợ tại đây tỏ ra bị công kích một cách nghiêm trọng, cảm thấy được Tiêu Nại vô liêm sỉ hết mức. Nào có ai như vậy, đi trước một bước đã đành, dẫn đầu hai bước cũng nhịn, bây giờ cư nhiên còn đòi tiến thêm bước nữa, đúng là vô liêm sỉ thật quá vô liêm sỉ!
Ngu Công kêu trời kêu đất: “Ông đây lúc nào mới có thể ôm con a!”
Mojata: “Cậu trước tiên vẫn là thoát khỏi tình trạng xử nam đi…”
Ngu Công: “Biết cậu đã thoát rồi, đừng khoe khoang.”

Mojata buồn rầu vò đầu bứt tai: “Thoát rồi cũng không thể có đứa nhỏ, vậy thì khác gì đâu cơ chứ!”
Mọi người còn chưa kịp lý giải thâm ý trong câu nói vừa rồi, chợt nghe A Sảng – người có tin đồn là mắc bệnh sợ con gái thì thào tự nhủ: “Mình không nghĩ cưới vợ, nhưng muốn có con, vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Tất cả mồm năm miệng mười náo động bàn luận, tỏ rõ việc này rất khó khăn: “… Mới chỉ nghe nói ‘cách sơn đả ngưu’ [2] chứ chưa từng nghe qua ‘cách không sinh tử’ [3] à nha…”
Vy Vy lần thứ hai mang thai đặc biệt an tĩnh, so với lần thứ nhất còn thoải mái hơn, cơ bản không có gì cảm thấy khó chịu. Mọi người đều đoán là con gái, đã sớm chọn một cái tên rất hay, gọi là Tiêu Minh Nguyệt.
Nhưng mười tháng sau ra đời, không nghĩ rằng lại vẫn là một bé trai. Vì ngoài ý muốn nên tất cả có đôi chút mất mát, nhưng càng nhiều hơn là niềm vui mừng chào đón một sinh mệnh mới. Vốn muốn sửa lại tên cho bé nhưng người bạn tinh thông danh tính học của bà nội nói, sinh vào giờ này, kêu Tiêu Minh Nguyệt tốt nhất, không thể đổi tuyệt đối không thể đổi, vì vậy tuy là con trai, tên vẫn được giữ nguyên như cũ.
Từ khi sinh ra, cục cưng Minh Nguyệt thật sự im lặng vô cùng, phần lớn thời gian đều ngủ, không thì nằm trong nôi trầm tư mặc tưởng, có người tới xem, bé liền cứ thế lẳng lặng nằm đối diện, nhìn chán một hồi, nghiên cứu xong, quay đầu, nhắm mắt, ngủ tiếp.
Bé lớn lên giống ai nhất thời còn chưa nhìn ra nhưng Vy Vy cảm thấy có lẽ giống Đại Thần nhiều hơn một chút, mặc dù Đại Thần cũng không buồn tới mức như vậy a~
Ai~~~
Vy Vy rất thắc mắc, vì sao mình sinh hai người con trai, một đứa cực độ ồn ào, hiếu động, một đứa lại im lặng tới mức không thể hơn? Sẽ không thể trung hoà một chút sao? Gien này là thế nào phân phối cơ chứ!
Trong suốt thời gian ở cữ vô cùng nhàm chán, Vy Vy thường phải nhờ vào việc suy nghĩ vấn đề này để giết thời gian.
Từ lúc có em trai, bé Tông liền an phận không ít, thường xuyên bắc ghế, nhoài người vào trong nôi để nhìn em, cùng em nói chuyện, thỉnh thoảng lại vươn cánh tay nho nhỏ, beo béo của mình ra sờ em, đôi lúc không nhịn được thì khẽ véo. Nhưng cái chính là cục cưng Minh Nguyệt nào có chú ý tới, trước mọi nỗ lực thu hút sự chú ý của anh đều nhất mực làm ngơ.
Minh Tông ca một bài học được từ TV cho em nghe, tiểu cục cưng vốn đang trầm tư trầm tư nghe xong một hồi bèn khẽ chuyển người, xoay mông về phía anh, bắt đầu ngủ. Thằng anh nhỏ không thích hát cho cái mông phúng phính nghe, ngừng lại, mất mát hơn nửa ngày, sau đó sầu lo chạy tới trước giường mẹ mếu máo: “Mẹ, hình như em có điểm ngốc.”
Vy Vy đang uống dở canh gà liền như vậy bị sặc.
Minh Tông vì em trai bị ngốc lo lắng thiệt nhiều ngày, thẳng tới sau đó không lâu đi nhà trẻ mới thấy thoải mái. Ngày đầu tiên đi nhà trẻ về, bé thật cao hứng nói với mẹ: “Mẹ, em có chút ngốc cũng không sao, các bạn ở đó đều thực ngốc.”
Vy Vy: “…”
Chú thích:
[1] Tông: Một loại ngọc hình bát giác, ở giữa có đục lỗ tròn, là một trong những đồ vật trọng yếu được dùng trong các nghi lễ của Trung Quốc thời xưa.
[2] Cách sơn đả ngưu: còn gọi là “cách không đả vật”, là một loại công phu mà người luyện phát lực gián tiếp làm vỡ đồ vật. Trong tiểu thuyết võ hiệp thường phóng đại là “Cách sơn đả ngưu” – nghĩa là đứng cách quả núi mà đánh chết con trâu.
[3] Cách không sinh tử: cách khoảng không, không đụng chạm gì mà có thể sinh con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.