Đọc truyện Anh Sẽ Yêu Em…Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 31: Mỹ Nhân Sư Huynh
Mô-za-a phẫn nộ móc điện thoại ra cáo trạng với người nào đó: Vợ của cậu chọc ghẹo tớ.
Rất nhanh ai kia đáp lại: Cứ để bị chọc ghẹo đi nhé, tớ không quan tâm.
[Hệ thống]: Lôi Thần Ni Ni, Nhất Tiếu Nại Hà, Lô Vĩ Vi Vi, Chân Thủy Vô Hương, Tiểu Vũ Yêu Yêu diệt mạnh phục yếu, trảm yêu trừ quỷ, đánh bại U Minh Quỷ Lão, giải cứu chúng sinh vượt qua bể khổ, thần công cái thế, uy chấn giang hồ.
『Thế giới』
[Ma Thuyền Trưởng]: Tôi có thấy nhầm không?
[SC Gấu Trúc]: Trời ạ, hệ thống bug (lỗi) rồi!
[Du Du…]: Chơi lâu thế này rồi mới biết game này cũng cho phép đặt trùng tên.
[Không mặc quần thật quá sảng khoái]: Khỉ thật, lão đây mới đi giặt cái quần lót, quay lại đã theo không kịp thời đại rồi!
[SC Gấu Trúc]: Sững sờ, Sảng Khoái huynh ơi, huynh mà cũng có quần lót á?
[Không mặc quần thật quá sảng khoái]: …
[Vô Địch Bát Đao]: Vợ ơi, chúng ta hợp lại đi, vài người cùng đi đánh boss, chúng ta có lý do gì mà không hợp nhau lại? Hợp lại đi hợp lại đi, vợ ơi anh yêu em!
[Đội nhóm]:
[Lô Vĩ Vi Vi]: Ni Ni, bọn mình đi đây, có chuyện gì cứ gọi, tớ không có ở đây thì cứ trực tiếp tìm Nại Hà ^_^
[Lôi Thần Ni Ni]: A!!! Được không?!!!
[Nhất Tiếu Nại Hà]: Được.
[Lô Vĩ Vi Vi]: ^_^, bọn mình đi đây, bye.
[Lôi Thần Ni Ni]: Đợi đã, trang bị rơi ra vẫn chưa chia mà.
Trong động thấy có phần kỳ lạ, Vi Vi không muốn ở lâu, chưa đợi Ni Ni chia trang bị đã rút lui cùng Nại Hà. Nhìn Bạch Y Cầm Sư trầm lặng bên cạnh, Vi Vi hỏi: “Tiếp theo chúng mình làm gì đây?”
“Đợi chút, đang nghe điện thoại.”
Điện thoại?
Vi Vi bỗng nghĩ đến một khả năng, mà lại có phần quá huyễn hoặc. “Ôi, không phải anh, lúc nãy vừa đánh boss cũng đang nghe điện thoại chứ?”
Vi Vi thề là cô chỉ định hỏi chơi vậy thôi, nhưng Đại Thần đáp lại một chữ “ừ” như lẽ đương nhiên, đánh bại cô hoàn toàn. Quả nhiên là thật…
Vi Vi ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, quả thực không thể tưởng tượng nổi: “…Một tay làm sao thao tác được?”
“…Tai nghe.”
Phải rồi, di động có tai nghe để nghe điện thoại mà. Vi Vi toát mồ hôi, vội nói: “Vậy anh gọi đi.”
Rõ ràng không định chơi quá lâu, nhưng lúc này trong đầu Vi Vi không hề xuất hiện từ “offline” chút nào, trái lại hình ảnh Đại Thần đeo tai nghe, thần thái bình thản nghe điện thoại cứ loáng thoáng trước mặt. Gọi điện thoại mà vẫn có thể thao tác chuẩn xác mạnh mẽ như vậy, Đại Thần ở bất kỳ trình độ nào cũng mạnh đến mức trái ngược với lẽ tự nhiên rồi >o Vi Vi bỗng xuất thần, Hồng Y Nữ Hiệp trên màn hình cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh Cầm Sư, tà váy hồng chầm chậm tung bay.
Lúc sau, Bạch Y Cầm Sư nói: “Vi Vi, ngày mai anh phải đi Thượng Hải.”
*** *** ***
Mới mười một giờ mà nhà ăn bên cạnh trường đã một đoàn dài người xếp hàng rồng rắn. Vi Vi và bạn cùng phòng đứng ở cuối hàng, nhìn thấy đám người chen chúc trước mặt mà thở dài.
Nhị Hỷ đứng sau cô, cười xảo quyệt: “Này này này, cho dù Đại Thần nhà cậu không ở đây thì ăn cơm với bọn tớ cũng đâu cần thở dài thế chứ!”
Những lời như thế Vi Vi đã nghe bọn họ nói đến mấy lần khi cùng đi tự học sáng nay rồi, cho nên chẳng có cảm xúc gì, thò đầu ra xem hôm nay nhà ăn có món gì.
Nhị Hỷ thấy cô không phản ứng gì lại tiếp tục hỏi giọng gian manh: “Vi Vi, cậu với Đại Thần nhà cậu tiến triển đến bước nào rồi?”
Vi Vi bó tay quay lại nhìn, “…Bọn mình mới quen nhau có một tuần à, được chưa!”
Ty Ty xúm lại nói: “Hai người quen nhau hai tiếng đã xác định quan hệ rồi, cứ theo tốc độ này thì quen một tuần, bé con cũng có thể rót xì dầu rồi.”
“…” Vi Vi: “Tóm lại, chẳng có gì cả, xì dầu gì gì đó cũng chẳng biết ở đâu cả.”
Hiểu Linh không tin: “Không thể nào, chẳng lẽ Tiêu Đại Thần định đun nước nấu ếch xanh.”
Vi Vi >_o Vi Vi: “Ngu Công lần này thành ngữ dùng rất chính xác.”
Ngu Công tức giận: “Anh có dùng thành ngữ đâu.”
Vi Vi: “Yêu cầu đối với anh không thể cao quá, bốn chữ đã có thể xem là thành ngữ rồi.”
Ngu Công: “Thực ra chuyện dùng thành ngữ này, là vì lúc còn nhỏ anh đã có bóng đen tâm lý.”
Hầu Tử Tửu: “Bóng đen tâm lý với tâm lý biến thái có gì khác nhau?”
Ngu Công phớt lờ cậu ta, kể lại rất đau khổ: “Thành ngữ ‘Ngu Công dời núi’ chắc mọi người đều biết, tên anh lại na ná (tên Ngu Công tiếng Hoa đọc là Yu Ban Shan, Ngu Công Leo Núi đọc là Yu Gong Pa Shan) nên cứ đọc nhầm thành Ngu Công Leo Núi, chính vì thế mà bị cô giáo ngữ văn phạt không biết bao nhiêu lần (bốc lửa)”
Hầu Tử Tửu: “…Bóng đen của cậu sao còn đơn giản hơn cả chuyện tớ đánh rắm thế hử.”
Mô-za-a: “…Thì ra não bị tật cũng do từ nhỏ đã bắt đầu…”
Vi Vi: “Em có đạo đức, em không nói gì cả.”
Bạn Ngu Công rất căm phẫn đi đến một góc nhỏ để trồng nấm – -.
Mô-za-a vẫn kiên trì bám theo Vi Vi hỏi: “Tam tẩu em thật sự yên tâm về Lão Tam à, thế giới hào hoa như Thượng Hải, tiệc tùng bia rượu chảy tràn như suối…”
Vi Vi: “Không phải anh ấy đến nâng cấp hệ thống Phong Đằng đó sao?”
Mô-za-a kinh ngạc: “Tam tẩu em cũng biết à.”
Đương nhiên là cô biết rồi.
Đại Thần bay lúc tám giờ rưỡi, bảy giờ còn đến tìm cô cùng đi ăn sáng, thuận tiện báo cáo luôn hành trình đi của anh.
Sau đó mới bình thản đi.
>o “Tam tẩu, em chỉ biết một mà không biết hai, chuyện nâng cấp có cần cậu ta đi đâu.” Hầu Tử Tửu nói: “Nghe nói sếp lớn của Phong Đằng muốn giúp Lão tam chiêu nạp một khách hàng lớn, nên mới quyết định đến đó ngay.”
Ngu Công lúc này như tìm được động lực hồi sinh của gián trở lại: “Hê hê, nếu có thể nắm chặt hạng mục này thì danh sách vợ của Lão Tam đã có rồi.”
Mô-za-a và anh chàng Ngu Công kẻ hát người phụ họa, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Danh sách vợ mà nhiều thế á?”
Ngu Công chêm vào: “Người ta muốn cưới hoa khôi à hoa khôi ơi.”
Vi Vi rất muốn đi mài răng, có điều đối với sự khiêu chiến của những người “phi Đại Thần” này, Vi Vi vẫn chưa bao giờ thua cuộc. Gửi đi một khuôn mặt cười híp mắt, Vi Vi đáp trả lại: “Bó tay thôi, Đại Thần không có lý tưởng, không muốn gả cho vợ giàu.”
Ngu Công: “…”
Một phút sau, điện thoại một người nào đó đang tham gia tiệc rượu ở tận Thượng Hải nhận được một tin nhắn cáo trạng: “Vợ của cậu bắt nạt tớ.”
Bỏ luôn điện thoại vào túi, khóe môi Tiêu Nại khẽ nhếch lên.
Xem ra, người nào đó lúc anh không có ở kia, cũng sống rất vui vẻ.
Vậy nhưng, người nào đó đang ở thành phố B kia từ vui vẻ chuyển sang đau buồn, căn nguyên là do tiếng kêu kinh ngạc của Nhị Hỷ: “Trời ạ, Vi Vi, cậu mau lên diễn đàn trường mình đi!”