Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 19


Đọc truyện Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió – Chương 19

5.

Đại học C không cho sinh viên nghỉ đông, Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiên vẫn còn phải thi ba môn nữa. Môn thi cuối cùng bị đẩy xuống một tuần, sinh viên trong trường nóng lòng về nhà nên không ngừng than vãn.

Hôm thứ Sáu, Lâm Hướng Tự gọi điện cho Hồ Đào, hỏi cô có muốn tới tham quan đại học C không.

“Trước đây cậu vẫn nhắc đi nhắc lại là muốn ăn đĩa gà siêu to khổng lồ trong trường tôi còn gì.”

“Nói thế thôi, tôi không muốn làm bóng đèn đâu.”

“Đừng vậy chứ, Nhiên Nhiên cũng mong cậu đến đây chơi mà.” Lâm Hướng Tự dụ dỗ cô: “Bạch Đông Viễn với Hứa Thành cũng đến đấy.”

“Không đi đâu, từ hôm về nhà tôi như bị trúng gió cảm lạnh, giờ đang hơi sốt.”

“Không sao chứ?”

“Không sao,” Hồ Đào ngập ngừng, rồi lại nói thêm một câu, “Bác sĩ kê nhiều thuốc lắm rồi, trong nhà cũng có người chăm sóc.”

“À, nói thật đi, cậu và Hứa Nhiên Nhiên yêu nhau từ bao giờ thế? Giấu kỹ gớm, làm tôi hú hồn.”

“Cũng chưa được bao lâu,” Lâm Hướng Tự bâng quơ nói, “Bắt đầu từ đêm Giao thừa.”

“Vậy sao,” Hồ Đào siết chặt điện thoại trong tay, “Tôi cứ cho rằng… hai cậu đã ở bên nhau lâu lắm rồi… Cậu thích cậu ấy từ hồi cấp ba, đừng tưởng bọn tôi không biết.”

“Gì đấy? Sao tôi chả biết chuyện này nhỉ?”

“Lúc cậu học đội tuyển Olympic, Hứa Thành ngày nào chả kể cho tôi chuyện yêu đương của hai người.”

“Mấy cậu không chú tâm học hành, chỉ suốt ngày ngồi đoán mò lung tung thôi.” Lâm Hướng Tự phản bác, vừa như giải thích, vừa như thuận miệng nói: “Khi đó tôi rất khâm phục Nhiên Nhiên, vừa thông minh vừa độc lập. Cậu ấy thích đọc sách, bọn tôi nói chuyện rất hợp, nhưng bảo là thích nhau, thì chẳng thà nói tôi coi cậu ấy là đối thủ cạnh tranh thì đúng hơn đấy.”

“Vậy còn bây giờ, cậu có thích cậu ấy không?”

Lâm Hướng Tự dường như đang tìm một chỗ để ngồi xuống, không gian trở nên thật yên tĩnh, giọng nói của anh lại càng thêm nhẹ nhàng. Hồ Đào thích anh nói chuyện với ngữ khí như vậy, từ rất nhiều năm trước, họ đã thường tâm sự với nhau như thế này.

Anh cười như có như không, như là đang đặt câu hỏi, lại như là đang lẩm bẩm một mình, anh nói: “Rốt cuộc thì thế nào mới được coi là yêu một người đây?”


“Chờ đến lúc cậu gặp được người đó, cậu sẽ biết thôi mà.”

Lâm Hướng Tự bật cười: “Đừng cố làm ra vẻ nữa, sởn hết cả da gà, chuyện yêu đương cậu không có tư cách dạy tôi đâu nhá, cậu vẫn còn độc thân kia kìa.”

Hồ Đào trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có thích một người.”

Lâm Hướng Tự ngẩn người, cảm thấy có gì đó vụt qua trong lòng, thế nhưng khi anh chưa kịp định thần lại, Hồ Đào đã làm ra vẻ thoải mái mà chuyển chủ đề: “Vậy là cậu ấy tỏ tình với cậu sao?”

Lâm Hướng Tự không trả lời. Anh nhớ lại ngày hôm đó, Hứa Nhiên Nhiên hẹn anh đi xem phim. Ở bên hồ của đại học C có một quán cà phê ngoài trời, mỗi buổi tối sẽ chiếu một bộ phim điện ảnh khác nhau, vừa hay hôm đó là một ngày hoài cổ, một bộ phim điện ảnh rất cũ được chiếu, nữ chính nhẹ giọng nói: “Love means never having to say you’re sorry.”*

*Một câu thoại trong phim “Love story” (1970).

Một câu nói sai, cuối cùng lại trở nên vĩnh hằng.

Lâm Hướng Tự ngồi xếp bằng trên ghế đệm, trên đầu là bầu trời đầy sao, anh bỗng nhiên nhớ đến Hồ Đào. Nhớ về hai ba năm trước, thầy Tưởng ở trong lớp bật bộ phim này cho bọn họ xem, lúc hai người cùng nhau đi về, đêm ấy bầu trời cũng lấp lánh ánh sao như hôm nay, Hồ Đào nói: “Thật muốn được nhìn thấy một trận bão tuyết như vậy.”

Khi đó anh không hề do dự mà hứa rằng sau này sẽ đưa cô đi trượt tuyết và rồi họn họ ước định rằng sẽ đi học chung một thành phố với nhau.

Vậy mà bây giờ, chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi như chớp mắt, bọn họ đã thật sự trưởng thành. Lời ước hẹn từng nói, nào đã thực hiện được đâu.

Lâm Hướng Tự không hiểu vì sao tâm trạng của anh cứ trùng xuống, rất hiếm khi anh cảm thấy như vậy, anh vẫn luôn mang trên mình bộ dáng hào hoa phóng khoáng, sức sống tràn đầy.

Mà lúc này, Hứa Nhiên Nhiên rưng rưng nước mắt, quay sang, khẽ thủ thỉ với anh rằng: “Lâm Hướng Tự, tôi thích cậu.”

Lâm Hướng Tự thất thần nghe, gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Hứa Nhiên Nhiên ngẩn ngơ, không biết rằng câu “Ừm” của anh có mang theo hàm ý mà mình mong đợi hay không. Thấy Lâm Hướng Tự không nói tiếp “Nhưng mà”, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi không kìm được mà lại rưng rưng nước mắt, giơ tay ôm cổ Lâm Hướng Tự, vùi đầu vào lồng ngực của anh.

Đến lúc này Lâm Hướng Tự mới nhận ra bản thân vừa đồng ý điều gì. Lâm Hướng Tự cúi đầu nhìn Hứa Nhiên Nhiên trong lòng, cô ấy cúi đầu thật thấp, có lẽ là vì ngại ngùng. Cánh tay của cô ấy ấm áp, vòng trên cổ anh.

Lâm Hướng Tự sửng sốt, cả người cứng đờ, định đẩy Hứa Nhiên Nhiên ra.

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Hứa Nhiên Nhiên vang lên, cô ấy nhấc máy, hạ giọng nói: “Ba à.”


Không biết ông Hứa nói gì ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Nhiên Nhiên bỗng đứng lên, mơ hồ nhìn Lâm Hướng Tự.

“Sao thế?”

“Ba tôi nói sạp hàng của mẹ bị người ta phá tan nát, bây giờ bà ấy cứ khóc mãi không ngừng, tôi phải qua đó một chuyến.”

Lâm Hướng Tự nhíu mày, cũng đứng lên theo: “Để tôi đi cùng cậu.”

Hai người chạy ra khỏi cổng trường, khó khăn lắm mới đón được một chiếc taxi, trên đường đi Lâm Hướng Tự không ngừng an ủi Hứa Nhiên Nhiên: “Đừng lo, người không sao là tốt rồi, còn lại cứ giao cho tôi xử lý.”

Khi Hứa Nhiên Nhiên cùng Lâm Hướng Tự đi tới cổng trường tiểu học Thực Nghiệm thì chỉ còn lại một đống hỗn độn đầy trên mặt đất, một mình bà Hứa ngồi trên vỉa hè khóc nức nở, bà chủ quầy bán quà vặt bên cạnh sạp hàng đang đứng một bên lựa lời an ủi. Ông Hứa vẫn còn đang ở công trường, không thể trở về ngay được.

“Mẹ.” Hứa Nhiên Nhiên gọi.

Sạp hàng nhỏ của bà Hứa mỗi ngày đều bắt đầu buôn bán từ năm giờ chiều khi học sinh tan học, vẫn luôn bán hàng đến tận ba giờ sáng hôm sau. Người đến ăn khuya hầu hết đều là nhưng tên lưu manh đầu đường xó chợ. Tối nay có hai đám côn đồ mâu thuẫn với nhau, liền lao vào đánh nhau ngay tại chỗ. Sạp hàng của bà Hứa bị phá tan nát đã đành nhưng lại còn kinh động đến cảnh sát tuần tra gần đó, họ bắt mấy người gây chuyện về đồn, rồi cũng thu luôn cả sạp hàng trái phép của bà Hứa.

“Haiz, bà cũng đừng bực bội.” Bà chủ quầy bán quà vặt an ủi bà Hứa: “Mấy chuyện như thế này năm nào chẳng xảy ra vài lần, biết làm sao được, coi như hôm này dọn hàng sớm đi.”

Hứa Nhiên Nhiên ôm vai mẹ: “Mẹ, được rồi được rồi, may mà mẹ không sao, mất tiền thì kiếm lại là được mà đúng không? Tháng trước con có tiền đi dạy gia sư, con mời mẹ ăn một bữa thật ngon nhé.”

Bà Hứa vẫn rất đau lòng, không nói gì cả. Bà mặc một chiếc áo khoác lông màu xanh nước biển có tay áo màu tím, mái tóc hoa râm được bà búi chặt sau đầu. Bà Hứa rất cẩu thả trong việc chăm sóc sắc đẹp nên mới ngoài bốn mươi mà thoạt nhìn bà như năm mươi tuổi. Thế nhưng đôi mắt của bà vẫn rất trong trẻo, khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, chỉ trách cuộc đời đã đối xử với bà quá khắc nghiệt.

Bây giờ đã là hơn 10 giờ tối, trên đường không còn mấy ai đi lại, ngày đông giá rét, gió đêm rít gào lạnh lẽo. Lâm Hướng Tự cởi áo khoác ra đưa cho Hứa Nhiên Nhiên sau đó đi đến dưới cột đèn đường gọi điện thoại.

Mười phút sau, một nhóm người lái xe máy xuất hiện. Đèn xe màu vàng khiến người ta chói mắt. Hứa Nhiên Nhiên che mắt lại, cô ấy biết đám người vừa đến không có ý tốt, trong lòng lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ấy thế mà nhóm người kia sau khi dựng xe máy đàng hoàng liền vội vàng thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất rồi đi đến trước mặt bà Hứa cúi người chào, lấy ra một cái phong bì dày, áy náy nói: “Mấy đứa em của cháu không hiểu chuyện, làm phiền đến dì, thật sự rất xin lỗi.”

Bà Hứa cùng Hứa Nhiên Nhiên và cả bà chủ quầy bán đồ ăn vặt đều thất thần không kịp phản ứng, Lâm Hướng Tự thấy vậy liền đi tới, hất cằm nói với Hứa Nhiên: “Cậu cầm đi, bọn họ phá sạp hàng của mẹ cậu, thiếu nợ thì phải trả, đấy là đạo làm người.”

Lúc này Hứa Nhiên Nhiên mới nhận lấy phong bì. Một vài người xin lỗi thêm một lúc nữa, cuối cùng còn đến trước mặt Lâm Hướng Tự chào một tiếng “Cậu Lâm” rồi mới lái xe máy rời đi.

Người sáng suốt vừa thấy liền hiểu ngay ra là có chuyện gì.


Lâm Hướng Tự phóng khoáng xua tay, nói với bà Hứa: “Dì à, hôm nay dì về sớm nghỉ ngơi đi, vừa nãy dì kia nói đúng, coi như hôm nay dì nghỉ sớm một hôm.”

Hứa Nhiên Nhiên cúi đầu khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”

“Cậu đưa mẹ về đi.”

“Không cần, không cần đâu.” Bà Hứa xua tay, “Ngày mai nó có ca học sớm, mà tối nay phòng ký túc xá còn điểm danh nữa, không cần đâu. Tiểu Lâm này, làm phiền cháu quá, tối muộn thế này còn phải ra ngoài, có ảnh hưởng đến chuyện học hành của cháu không?”

“Không đâu ạ,” Lâm Hướng Tự cười cười, “Dì à, dì đừng khách sao, lúc chú Hứa gọi điện thoại đến thì cháu và Nhiên Nhiên đang ở cạnh nhau mà.”

Nói đến đây, cả Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiên đều cùng nhớ đến chuyện xảy ra giữa hai người trước khi ông Hứa gọi điện thoại đến. Khuôn mặt Hứa Nhiên Nhiên lập tức đỏ bừng nhưng vì đang ở trong đêm tối nên không thấy quá rõ.

Hứa Nhiên Nhiên cúi đầu vươn tay, trộm móc vào ngón tay Lâm Hướng Tự.

Một màn này bị bà Hứa nhìn thấy hết, bà che miệng cười, xua tay: “Thôi được rồi, mặc kệ chuyện của người tụi trẻ mấy đứa.”

Hứa Nhiên Nhiên ngẩng đầu, khẽ lay ngón tay Lâm Hướng Tự, ngại ngùng cười rộ lên, xoa xoa mũi, nói: “Từ hôm nay, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.”

Lời giải thích đang định nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Lâm Hướng Tự vài lần muốn nói lại thôi, lúc này có nói gì đi nữa cũng đã quá muộn rồi.

“Này, Lâm Hướng Tự, sao cậu im lặng thế?” Hồ Đào ở đầu kia điện thoại hỏi.

“Không có gì,” Lâm Hướng Tự nói: “Ai tỏ tình trước quan trọng lắm sao?”

“Cảm thấy cậu ấy cũng không tệ nên liền ở bên nhau, đúng không? Nếu vậy thì ai cũng được hả?” Hồ Đào làm bộ thoải mái hỏi: “Tôi cùng được à?”

Đôi mày đang nhíu của Lâm Hướng Tự giãn ra, anh cười như đang rất vui vẻ: “Cậu không được đâu.”

Móng tay của Hồ Đào đâm vào trong lòng bàn tay cô, đau đến xuyên tim, cô cảm thấy trong lòng có một bức tường đang ầm ầm đổ sập.

“Sao tôi lại không được chứ?”

“Không biết nữa.” Lâm Hướng Tự lười biếng duỗi eo, khoa trương nói, “Này, chả lẽ cậu tưởng tượng ra được à? Tôi với cậu yêu đương thì thành cái gì?”

“Nói cũng đúng.” Hồ Đào tiếp tục ra vẻ thản nhiên, “Nghĩ đến cảnh chúng ta tay cầm tay uống chung một cốc trà sữa trân châu, ôm tới hôn lui trước bàn dân thiên hạ, da gà của tôi rơi đầy đất rồi đây này. Đa tạ Lâm công tử hạ thủ lưu tình, đã không bôi đen thần thiếp.”

“Cái gì mà bôi đen.” Lâm Hướng Tự dở khóc dở cười, “Đấy gọi là vấy bẩn! Thật là, sao cậu lại đỗ đại học được nhỉ.”

Buổi tối hôm nay, Lâm Hướng Tự đi ra phố ăn vặt ở sau trường mua đồ ăn khuya. Anh và một người bạn của anh gánh vác trọng trách mua đồ ăn cho cả phòng. Hai người đứng trước quán đồ nướng khói mịt mù, ông chủ treo một cái bóng đèn trên sợi dây thừng, vài con thiêu thân nhỏ bay tới bay lui.


Bạn cùng phòng của anh lấy từ trong túi ra một cái bật lửa rồi đưa cho Lâm Hướng Tự một điếu thuốc, anh lắc đầu.

“Quên mất cậu không hút thuốc.” Người kia cười cười cài điếu thuốc đó lên vành tai, dùng khuỷu tay huých anh: “Nghĩ cái gì đấy, đờ cả người ra.”

“Không, tôi đang nhìn ông chủ, sợ ông ấy run tay cho nhiều gia vị quá.”

“Cho càng nhiều gia vị thì càng ngon chứ.”

Lâm Hướng Tự cười cười, không đáp lại nữa.

Anh không muốn thừa nhận rằng, giờ phút này, khi anh đứng ở nơi đầu đường náo nhiệt đông đúc, anh bỗng nhớ đến Hồ Đào. Anh vẫn luôn thường xuyên nhớ tới cô, bởi bọn họ đã quen biết nhau từ lâu lắm, ký ức về cô thật sự có quá nhiều.

Anh nhớ tới câu nói đùa của cô: “Sao tôi lại không được chứ?”

Đáng tiếc là anh chẳng thể cho cô câu trả lời, phải rất lâu rất lâu sau đó, anh mới có thể thật sự hiểu rõ.

Mà cũng giờ phút này, Hồ Đào ở một nơi khác trong thành phố, đi đôi dép lê rộng quá mức mở cửa ban công. Cô đi đến cạnh lan can, nhìn thấy xe cộ trong thành phố di chuyển tấp nập, người đến người đi, không ai biết được mỗi người có vận mệnh như thế nào.

Hồ Đào nhớ tới đêm Giáng Sinh đó, Lâm Hướng Tự đi ra khỏi sân khấu mà Hồ Lâm biểu diễn thì ngay lập tức gọi điện cho cô báo nhiệm vụ đã được hoàn thành. Anh hỏi cô có táo để ăn hay không, cô nhìn giỏ táo trước mặt, trợn mắt nói dối rằng không có.

Chú thích: Người Trung Quốc thường trao cho nhau những quả táo đỏ thay cho lời chúc Giáng Sinh an lành. Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. (Nguồn: Google)

Cô không nhịn được mà hỏi anh: “Tại sao cậu lại muốn vào đại học C?”

“Nói ra thể nào cũng bị cậu mắng.” Lâm Hướng Tự thản nhiên cười, tháng mười hai, nhiệt độ đã hạ xuống thấp, Hồ Đào có thể tưởng tượng ra khi anh nói chuyện miệng sẽ thở ra khói, anh nói: “Không phải bọn mình từng hứa với nhau sao, muốn cùng nhau học chung một thành phố, ăn nhậu chơi bời, muốn cùng nhau nghiêm túc mà lãng phí thanh xuân. Hồ Đào… tôi muốn thực hiện lời hứa với cậu.”

“Còn cậu thì sao?” Lâm Hướng Tự vẫn mang dáng vẻ ung dung, chẳng để tâm đến bất cứ điều gì, khiến người ta không thể phân biệt được rằng anh chỉ là thuận miệng hỏi hay đã cất giấu trong lòng từ lâu, anh hỏi Hồ Đào: “Lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu nói rằng cậu sẽ ở lại đây học sư phạm cơ mà?”

Ngày ấy cô trả lời thế nào nhỉ? Chính cô cũng không nhớ rõ.

Có làn gió thổi vào ban công, trong gió phảng phất hương hoa mai êm dịu. Bây giờ là tháng Giêng, hoa mai không còn quá nhiều nữa. Hồ Đào nghĩ, có lẽ phải là những đóa mai nở đầu tiên mới có thể chống chọi với mùa đông giá rét lâu như thế này.

Đêm nay trời ít sao, chỉ thấy rất ít những vì sao li ti thi thoảng lóe lên sau tầng mây đen đặc. Hai ngôi sao sáng nhất ở rất gần nhau, khiến người ta cho rằng chúng sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng thật tiếc thay, chúng vốn dĩ không vì nhau mà tỏa sáng, mà đó chỉ là sự sắp xếp của thiên nhiên. Sao trời mỹ lệ đến lóa mắt là vậy, rồi cũng có khi phải biến mất trong vũ trụ tịch mịch vô ngần.

Sai một ly đi một dặm. Bọn họ đã từng như vậy, từng gần nhau như vậy, chỉ còn cách nhau một chút.

Một chút mà thôi.

Tình nồng, duyên phận lại nông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.