Đọc truyện Anh sẽ lại cưa em nhé – Chương 17
Blogger Yeumuathu – Thanh Lê
Sóng xô về đâu?
Thứ năm, ngày 01 tháng 10
Một ngày trời lặng, văn phòng của anh có một sự thay đổi, một nhân viên mới chuyển đến. Lại là một nhân viên nữ. Cô dáng vẻ hơi gầy, ít nói, cũng chẳng có gì đặc biệt thu hút anh. Nhiều khi anh mong có một cơn gió mới, một làn sóng mới thổi vào không khí tẻ nhạt nơi đây, và cả cuộc sống của anh nữa.
Thứ hai, ngày 14 tháng 12
Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua, anh nhận thấy cô rất có năng lực, cô có cách nói chuyện cao ngạo mà lại khiêm nhường. Anh không giải thích nổi sự mâu thuẫn trong suy nghĩ của mình. Không biết từ bao giờ anh đã chú ý đến cô, anh phát hiện ra, cô có đôi mắt đẹp lạ kỳ, đôi mắt cô trong, một ánh nhìn thách thức, kiêu hãnh, nhưng anh vẫn nhận ra đằng sau đó là một nét u uất, hoang dại, và yếu đuối. Anh thấy mình ngã vào đôi mắt ấy. Ánh mắt của thiên thần. Ánh mắt của cô làm cho anh nửa muốn chinh phục nửa muốn che chở.
Ngày 24 tháng 12, Giáng sinh, trời không lạnh mà ấm dần lên.
Anh hốt hoảng nhận ra những suy nghĩ lạc nhịp của mình, anh kéo mình trở về thực tế, rằng cô chỉ là nhân viên của anh, và anh đã có vợ rồi. Anh đối xử với cô một cách bình thường, anh không nhận ra nó trìu mến hơn những người khác, còn cô có nhận ra không nhỉ?
Anh biết mình có thể lừa dối tất cả, nhưng không thể lừa dối bản thân mình, mỗi ngày anh vẫn quan sát và ngắm nhìn cô làm việc qua camera. Nụ cười và ánh mắt của cô, gần như đi sâu vào suy nghĩ của anh, nhất là ánh mắt, anh bị ám ảnh bởi ánh mắt hoang dại ấy. Khi cô chống cằm suy tư, nhìn mơ màng, anh cũng mơ màng. Khi cô thẫn thờ, anh cũng thẫn thờ.
Anh yêu nàng mất rồi, có phải vậy không, anh tự hỏi mình.
Ngày 03 tháng 02, trời không mây
Một lần anh đi công tác dài ngày, không được nhìn thấy nàng quả là cực hình đối với anh, khi về đến văn phòng là đã tối, mọi người đã nghỉ hết, anh lao vào phòng mở camera lên, anh lại thấy nàng, thấy ánh mắt nàng hôm nay không còn nét cao ngạo, mà buồn như mùa thu. Điều gì làm cho thiên thần của anh buồn vậy nhỉ? Có phải là nàng nhớ anh không nhỉ?
Không, nàng không phải là của anh, mà anh cũng không có quyền có nữa.
Rốt cuộc thì anh yêu nàng hay yêu đôi mắt nàng? Anh thấy mình thật tệ, anh đang lừa dối vợ anh, dù chỉ là trong suy nghĩ. Anh không biết làm sao để thoát khỏi những điều rắc rối của mình, anh không dám chia sẻ với ai, mà thật sự anh cũng không muốn chia sẻ, anh muốn giữ những điều về nàng cho riêng mình.
Ngày 14 tháng 02
Ngày lễ tình nhân, hôm nay nàng xin nghỉ, anh không được thấy nàng trong ngày này, có một cảm giác cô đơn xâm chiếm lòng anh. Anh đi bên cạnh vợ mà sao lại thấy cô đơn. Hôm nay anh chở cô đi dạo phố, anh tặng cô một bó hồng. Có lẽ cô rất vui, còn anh thì vui buồn lẫn lộn, anh vui vì thấy cô vui, anh buồn vì anh đang nghĩ đến một người khác cô, anh buồn vì anh không thể tặng người ấy dù chỉ một cành hoa.
Anh chở cô dạo quanh trường đại học nơi cô và anh đã từng học và hò hẹn, anh nhắc lòng mình hãy thôi điên rồ đi, anh đang có một người vợ tốt. Anh nên giữ gìn những điều tốt đẹp đang có.
Nụ cười anh vụt tắt khi chợt thấy một bóng dáng vụt qua, anh ngỡ ngàng thấy nàng trên xe một người nào đó mà anh chưa kịp rõ mặt, anh chỉ thấy đôi mắt nàng cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, nàng nhoẻn miệng cười, ánh mắt vẫn trong veo, u uất và nuối tiếc…
– Mình về thôi anh, em buồn ngủ quá – Giọng nói của vợ anh kéo anh ra khỏi cơn mộng mị.
Anh chở cô về, lòng anh nặng trĩu ánh mắt của nàng. Chút quyết tâm mới có đã tan biến thật nhanh như là cơn gió.
Tháng năm, một chiều trời mưa…
Nàng đang ngắm nhìn những hạt mưa, mơ màng, đôi mắt nàng buồn dìu dịu, anh đang ngắm nhìn nàng, anh cũng mơ màng. Đấu tranh với chính mình thật kinh khủng. Nhưng tại sao người ta lại từ chối khi niềm vui đến với mình nhỉ. Anh thầm nghĩ và anh quyết định nàng sẽ là một bức tranh thiên thần, anh ngắm mỗi ngày, chỉ thế thôi.
Ngày lễ, cả công ty tổ chức liên hoan. Nàng hát một bài hát buồn. Đôi mắt nàng ướt. Nàng run rẩy, anh muốn chạy đến bên nàng, che chở và bảo vệ cho nàng. Nhưng anh cũng chỉ đành ngồi lặng lẽ nhìn nàng trong một góc tối của căn phòng Karaoke.
Hình như mọi người ép nàng uống. Hình như nàng không uống được. Hình như nàng say. Anh muốn chạy đến uống cho nàng, nhưng anh chẳng có được lý do gì để làm thế. Hình như nàng khóc. Anh muốn chạy đến đỡ bờ vai đang rung lên của nàng, anh muốn lau những giọt nước mắt từ đôi mắt kỳ lạ của nàng. Và cuối cùng điều anh mong cũng trở thành sự thật, anh được mọi người phân công đưa nàng về, vì anh đi một mình. Anh mỉm cười vui vẻ. Chẳng ai biết được những điều ấp ủ trong lòng anh. Anh dìu nàng ra xe, nhưng chợt nhớ ra anh không biết nhà nàng, nàng ngủ rồi. Chần chừ…anh lái xe chầm chậm về căn hộ riêng của mình, nơi anh đã sống những ngày còn độc thân. Anh bế nàng vào nhà, thiên thần nhỏ của anh, tạm thời bây giờ là của anh đi.
Chưa bao giờ anh gần nàng như thế, người anh rung lên vì xúc động, chợt đau khổ khi nhận ra anh đã yêu nàng, anh muốn che chở, muốn bảo vệ cho thiên thần bé nhỏ đang trong vòng tay của anh. Một cảm giác mãnh liệt. Anh đặt nàng lên giường. Ngắm nhìn nàng say ngủ. Anh nhắn tin không về cho vợ và tắt điện thoại.
Anh ôm nàng ngủ, nghe hơi thở của nàng, giờ mắt nàng đã nhắm, không còn sự u buồn nữa, anh chỉ thấy nàng thật nhỏ bé trong vòng tay anh. Trong cơn say tình, anh thấy anh và nàng đã thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Không, giờ đây anh thấy mình thuộc về nàng, chứ không phải nàng thuộc về anh, vì nàng đâu hề hay biết điều
Anh đã chiếm đoạt nàng, anh thấy mình thật khốn nạn. Không, anh không cố ý, anh chỉ muốn được thuộc về nàng – thiên thần nhỏ của anh.
Nàng trở mình thức giấc, nàng nhăn mặt, có lẽ nàng vẫn còn đau đầu, hốt hoảng khi thấy có vòng tay ôm mình, nàng kinh hãi nhận ra tất cả vấn đề. Ánh mắt hoang dại chuyển thành màu xám đục, những giọt châu sa, không một lời nào cả, ánh mắt nàng nhìn anh như căm phẫn.
Anh đau khổ khi gặp ánh mắt của nàng, giá nàng cứ trách mắng anh, nhưng không. Anh bế nàng đặt vào một chiếc ghế mây. Tấm ga trắng lấm tấm những giọt màu đỏ. Anh nắm lấy tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt nàng:
– Anh yêu em…anh…
– Anh đừng nói gì nữa. Xin lỗi anh. Cứ coi như chưa có gì xảy ra. Hãy quên điều không nên nhớ.
Rồi nàng lao ra cửa, bất chấp con phố lạ và bầu trời sắp đổ mưa. Anh đuổi theo nàng, nhưng rồi anh khựng lại, anh để mặc cô gái của mình chạy giữa cơn mưa. Anh thật khốn nạn với nàng, vậy mà nàng lại xin lỗi anh…
Trời sáng rồi lại tối, một ngày nghỉ trôi qua thật nhạt nhẽo. Trong lòng anh có những cơn bão khủng khiếp. Anh đối mặt như thế nào khi anh gặp lại nàng ngày mai đây, anh đối mặt thế nào khi anh gặp vợ anh đây. Trời ơi anh đã làm hại đời nàng, anh đã phản bội vợ anh…
Thứ hai, trời mưa tầm tã..
Anh vào văn phòng đã thấy nàng rồi. Nàng vẫn đôi mắt đó, vẫn ấm nóng, vẫn sợ hãi, vẫn cao ngạo như thế, dường như sâu hơn, nỗi niềm nhiều hơn. Nàng vẫn thế, không tránh mặt anh, mà cũng không thân thiết. Cứ như chưa có gì xảy ra. Mỗi ngày, nhìn thấy nàng, giờ trong đôi mắt thêm vẻ bất cần, trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao đâm vào. Anh đã làm khổ nàng rồi. Anh không chịu nổi nữa, anh phải gặp riêng nàng, anh phải làm một điều gì đó..
Tháng 7, trời vào thu, nàng nghỉ việc đột ngột. Nàng chỉ nói với anh một câu ngắn gọn “Em chuyển công tác theo gia đình”. Đó là những gì cuối cùng của nàng anh biết được. Anh đau khổ khi rời xa nàng, mỗi ngày chỗ ngồi của nàng trống, anh cũng thấy trái tim trống trải, chênh vênh.
Anh xem lại những đoạn phim quay cảnh nàng làm việc trước đây, anh ghé qua căn hộ nhỏ, anh lại thấy nàng trên tấm ga trắng, tinh khôià anh đã cất giữ. Anh nâng niu nó như chính nàng vậy. Tháng năm rồi sẽ làm cho anh quên nàng…
Anh đã không quên nàng, nhưng nỗi nhớ về nàng không quay quắt như lúc trước nữa, nó được cất giấu vào một nơi sâu nhất trong trái tim, một tình yêu mãi mãi được chôn kín, nó là sức mạnh cho anh mỗi khi anh mệt mỏi, nó là miền thương nhớ, một nơi mà vợ anh không bao giờ biết được…
Nhiều năm sau, chuyện đã qua qua nhanh như một giấc mơ, người đã xa cũng xa dần trong ký ức, tất cả chỉ còn lại là một lớp khói mây lãng đãng. Anh bước một mình trên bãi biển và thầm tư lự về cuộc đời mình, về một đôi mắt đã từng ám ảnh anh và về tất cả những điều trong cuộc sống của anh, như mợt thước phim quay chậm.
Một cơn sóng ùa đến, xô nhau vào bờ, bước chân anh liêu xiêu, có một cô bé đang nghịch cát ở đằng xa, mái tóc rối vì gió. Cô bé ngẩng đầu nhìn anh. Anh mỉm cười và cùng xây lâu đài với cô bé.
– Nhà con ở đâu vậy, cô bé?
– Nhà con ở cuối con đường kia…
Anh sững sờ bắt gặp đôi mắt đen tròn thân quen, đôi mắt cũng ướt, cũng hoang dại và yếu đuối, anh thẫn thờ nhìn, một chút đau nhói ở trong lòng. Tình yêu năm xưa bỗng bùng cháy nhưng anh chợt khóc và nhìn xa xa về biển.
– Chú ơi, sao chú không xây nữa, sao con thấy chú quen quen. Chú là ai vậy?
– À, chú chỉ là một khách du lịch thôi, chú cũng thấy con quen như chú đã gặp ở đâu rồi…
– Chú xây phụ con đi.
– Ừ, thi xem ai xây đẹp hơn nhé.
Hoàng hôn gần buông xuống, phía xa có một người thiếu phụ trẻ, dắt một bé trai đi về phía anh. Anh nghe tiếng cười đùa giòn tan của cậu bé và cả người thiếu phụ. Họ đuổi bắt nhau trên bãi biển. Sóng vẫn xô dưới chân, anh nghe tiếng cậu bé gọi:
– Chị San Hô ơi, về thôi.
– Ừ chị về liền, Cua lại đây xem lâu đài của chị có đẹp không nè?
Họ tiến về phía anh, anh bỗng thấy thời gian như ngừng trôi, hoàng hô mặt trời đang chìm xuống biển, nó như ngừng lại treo giữa trời và biển, sóng thôi xô bờ, anh như chìm trong lớp khói mây lãng đãng, giữa hư và thực, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và nỗi đau, anh thấy nàng đang đi về phía anh, nụ cười tươi hơn đôi mắt, nàng nựng má cậu bé… Nàng đến gần anh, cũng sững sờ như anh… anh muốn lao đến ôm nàng, ánh mắt nàng vẫn vậy, nhưng không cao ngạo và cũng không yếu đuối nữa, ánh mắt nàng ấm áp, khiến cho anh muốn được ở trong chốn bình yên ấy, trái tim anh xúc động nghẹn ngào, có lẽ nàng cũng thế, vì anh không thấy nàng nói điều gì cả…
Nàng không nói gì hết, nàng đi đến phía cô bé.
– San Hô về thôi con, tối rồi.
– Dạ, cô bé đáp trả.
– Đây là con của em à, em có ổn không?
– Xin lỗi, tôi không quen anh.
Anh sững sờ nhìn nàng, nàng như chẳng nhìn thấy anh, nàng dắt tay hai đứa trẻ đi xa anh dần, anh gục ngã, có phải là nàng không, là nàng đó, nhưng anh đâu có quyền mong nàng đối xử tử tế như một người bạn. Anh đã tước đi điều đáng giá nhất của nàng. Anh nghe nước mắt chảy trên khuôn mặt, anh gục xuống bờ biển, sóng bỗng xô mạnh.
Chợt anh đứng phắt dậy, trong một phút suy nghĩ, anh đuổi theo người thiếu phụ, anh theo dõi nàng, thiên thần của anh, ở một khoảng cách xa, anh thấy nàng bước vào một ngôi nhà nhỏ, cánh cổng xanh đóng lại. Anh tần ngần và lặng lẽ quay về khách sạn.
Nắng lên chiếu qua khe cửa, anh thức dậy, nhìn ra biển, anh nhớ nàng đến quay quắt, anh như người điên, bước chân chầm chậm đến cánh cổng màu xanh, có dáng người quét sân phía trước. Anh có nên vào không, lỡ gặp chồng nàng thì sao, có thể anh ta sẽ cho anh một trận nên thân vì đêm mưa ấy. Có thể…nhưng dù thế nào anh cũng chịu, vì anh muốn gặp nàng.
Anh gõ cửa, người thiếu phụ mở cửa, nàng nhìn anh hoảng hốt, nàng của anh đây mà, sao nàng lại cố tỏ ra vẻ xa lạ như vậy, một giây ngưng đọng, nàng cất tiếng:
– Xin lỗi, anh tìm ai?
– Anh tìm em.
– Xin lỗi tôi không quen biết a
– Sao em lại tránh anh?
Vừa lúc ấy, cô bé – thiên thần nhỏ chạy tới.
– Mẹ ơi, mẹ,…ai thế mẹ?
– Mẹ không biết con à.
– A, chú trên bờ biển, con biết chú ấy, chú đã xây lâu đài với con.
– Lần sau con không được nói chuyện với người lạ nghe không?
– Chú này không phải người lạ phải không mẹ, con thấy chú này quen quen.
– … Mẹ không biết
– Lạ thật mẹ ơi, con thấy chú này giống em Cua của con lắm.
Anh mỉm cười vì cách so sánh ngược đời của con bé, nàng giật mình vì câu nói hồn nhiên của con gái.
Anh ngắm con bé, nó có đôi mắt giống mẹ, anh cũng thương nó như thương mẹ của nó – nàng, anh quay sang nàng, anh thấy mắt nàng ướt, anh làm gì lúc này đây, tay chân anh lóng ngóng, còn nàng, nàng khụy xuống.
Anh hốt hoảng lao tới đỡ nàng, con bé San Hô khóc rối rít, anh bế nàng vào nhà, cậu bé Cua đang ngủ trong nhà, anh nhìn nó và thấy trong lòng có một cảm xúc khó tả, máu trong lồng ngực như dồn lại. Cậu bé đáng yêu quá.
Nàng đã thiếp đi một buổi, anh và hai đứa nhóc không quen mà thành thân thiết vì có chung một tình yêu với nàng. Nàng bị choáng do một cơn xúc động mạnh. Anh lại làm cho trái tim nhỏ của nàng đau khổ nữa rồi. Cớ gì mà khi nàng muốn yên ổn anh lại tìm đến và phá vỡ sự bình yên của nàng. Anh muốn nắm tay nàng nhưng sợ chồng nàng về bất chợt, nàng sẽ không yên với anh ta, anh hỏi khẽ hai đứa nhỏ:
– Ba các con đâu?
– Ba con đi làm xa, lâu lắm mới về.
Anh đăm chiêu suy nghĩ, tội nghiệp nàng – thiên thần của anh, nàng thật đáng thương khi chồng ở xa như thế. Anh không hay nàng đã tỉnh lại, hai đứa trẻ reo lên:
– ẹ tỉnh rồi, mẹ tỉnh lại rồi
– Mẹ ơi, mẹ khỏe chưa?
– Ừ, mẹ khỏe rồi, các con lại đây.
– Em thấy đỡ chưa?
– Cảm ơn anh, ổn rồi.
Anh đau xót nhìn nàng, nàng tránh ánh mắt anh. Mắt nàng hướng về ô cửa sổ hướng ra biển, nơi hàng phi lao đang oằn mình chống gió. Nàng đang nghĩ gì, anh không thể biết, anh cũng không biết nói điều gì. Anh không muốn ra về, nhưng anh cũng chẳng có lý do gì để ở lại. Anh cầm tay nàng
– Anh về đây. Em giữ sức khỏe nha.
Anh quay gót, nàng không nói gì, chỉ có tiếng bé Cua ngây thơ hỏi.
– Sao chú không ở lại đây luôn?
– Mẹ Cua đâu cho chú ở đâu, cả ba Cua nữa.
– Ba không về đâu, ba đi xa lắm. Mẹ ơi, cho chú ở lại với tụi con nha.
– Cua, không được nói như vậy, để chú về.
– Không con không cho chú về đâu, cả Cua và San Hô đều níu tay nàng.
Dường như mọi sự kiềm chế đã quá giới hạn, nàng bật khóc thành tiếng, người nàng rung lên, hai đứa trẻ thấy mẹ khóc, chúng chạy tới ôm nàng và xin lỗi rối rít:
– Mẹ ơi, chúng con hư, chúng con nghe lời mẹ để chú về.
Nàng khóc nhiều hơn, anh không nghĩ được gì nữa, lao đến ôm nàng, ôm thật chặt, vỗ về, anh ôm cả hai đứa trẻ đang ôm mẹ mếu máo khóc. Anh ước gì anh có thể che chở cho cả ba.
Anh bật khóc, trái tim đau nhói và sung sướng như bắt được hạnh phúc rơi từ nơi nào xuống tay anh khi nghe nàng nói:
– Gọi ba đi con, chúng là con của anh, hai đứa sinh đôi.
Không gian trầm lắng, họ cứ ôm nhau như thế, như là một gia đình lạc mất nhau sau bao nă, họ cứ ôm nhau như thế, như thể tìm thấy được tâm hồn mình đánh rơi bao nhiêu năm, cho dù ngày mai có ra sao.
Sóng ngoài kia vẫn xô bờ, đã là vậy và ngàn năm sau vẫn sẽ xô bờ
Một con sóng chẳng biết sẽ về đâu…
Một con sóng thứ hai cũng chẳng biết sẽ về đâu…
Con sóng thứ ba có lẽ sẽ thôi vỗ…