Đọc truyện Anh sẽ lại cưa em nhé – Chương 15
Hà Linh Ngọc
Men say chợ tình
Đứng dậy sau khi ngã, nỗi buồn nào cũng sẽ qua.
*
* *
“…Em có nghe tiếng anh gọi Em da diết
Dù kiếp này chúng mình không thành chồng thành vợ
Rồi những mùa rẫy sẽ qua
Chúng mình sẽ thành ông, thành bà
Hãy đến đây để hát cùng Anh
Để uống cùng Anh bát rượu đầy…
Để Trời Đất thấy rằng ta vẫn có nhau…”
Tôi thả bộ trên con đường gập ghềnh đá núi, hồn vất vưởng, ng ngỡ tưởng như vẫn đang trên độ cao hơn ngàn thước. Tai tôi ù đi, thở dốc. Mệt nhoài sau hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi trên ô tô vòng vèo qua những đèo cao hút gió, qua mấy cổng trời mây lơ lửng đầu xe. Xung quanh tôi toàn một mầu đá xám, chưa có nơi nào nhiều đá như ở đây, đá nhỏ đá to, nhấp nhô những dãy đá tai mèo, tầng tầng, lớp lớp, cả một rừng đá bao lấy bước chân tôi. Khu chợ nằm trong thung lũng nhỏ, thấp thoáng vài ngôi nhà cổ với ngói máng thâm rêu, tường trình đất vững chắc. Lẫn trong lô nhô hàng sa mộc bóng các cô gái vùng cao xúng xính trong những bộ áo váy đủ mầu sắc, lúng liếng mắt cười. Tôi thèm được như họ, hồn nhiên và chân thật như chính núi rừng nơi họ đã sinh ra. Tôi cũng được sinh ra ở miền núi, được lớn lên bên bếp lửa bập bùng trong những ngày đông tháng giá. Được ăn mèn mén uống rượu ngô và thổi khèn lá, khèn môi. Biết đánh yến ném còn trong mỗi mùa hội. Nhưng những cám dỗ chốn thị thành đã dẫn hồn quê trong tôi đến một nơi nào đó rất xa. Nhìn những dãy núi ngút ngàn cùng cái lạnh buốt thấu xương bỗng dưng tôi thấy mình lạc lõng giữa cao nguyên đá.
“Em đi công tác vùng cao”- tôi nói khẽ đủ để chồng nghe thấy, tim tôi đập liên hồi. Tôi cúi vờ xếp quần áo để tránh ánh nhìn của Lãm, rằng tôi đang nói dối, sự dối trá dốt nát đàn bà. Hôm qua, Anh gọi điện: “Anh muốn gặp Em”. “Gì cơ? Anh đang cách xa em cả ngàn cây số?” “Anh đang ở gần Em, rất gần. Chúng mình đi chợ tình nhé, mai ngày 27/3…”. Tan việc, tôi quáng quàng trở về nhà quên cả đón con. Lòng tôi trào dâng xúc cảm. Đã mười năm tôi sống trong nhung nhớ, thứ nhớ nhung day dứt của kẻ yêu mà không có được người mình yêu. Tôi gặp anh trong một hội nghị tại Sài Gòn. Giữa đám đông, Anh nổi bật với vẻ lịch lãm và giọng nói đầy sức thuyết phục cùng với bài tham luận sắc sảo. Tôi cảm nhận có một thứ ma lực nào đó thật vô hình đang gây sự với nỗi buồn trong tôi. Hình như là rung động. Ham muốn. Đam mê. Khao khát. Tất cả như một mớ hỗn độn chen lấn, xô đẩy, rằng xé tim tôi. Những xúc cảm đã mất từ sau ngày tôi về Văn phòng làm việc dưới quyền Lãm, rồi bị Lãm bằng mọi cách chiếm đoạt để buộc phải lên xe hoa về làm vợ khi còn rất trẻ. Lãm cũng đẹp, phong độ và hào hoa, nhưng trong con người ấy đầy những tham vọng. Lãm tìm mọi cách lấy được tôi, để rồi khi cần Lãm sẵn sàng đánh đổi để lấy địa vị, danh vọng, tiền tài. Có lần Lãm không ngần ngại yêu cầu tôi phải lả lơi cợt nhả với một người đàn ông khác khi người ấy là cấp trên của Lãm. Tôi chợt nhận ra rằng, tôi không yêu dù đã làm vợ Lãm nhiều năm.
Anh cũng vậy, anh nói rằng anh rất ân hận vì đã cưới một người không yêu chỉ vì muốn làm vui lòng mẹ. Và tôi, tôi mới thực sự là tình yêu đích thực nơi anh. Hôm đó ngày 27/3. Tôi đã kể cho anh nghe, rằng ở vùng cao quê tôi, có một phiên chợ rất đặc biệt: Chợ tình, mỗi năm chỉ họp có một lần vào ngày 27/3. Đó là ngày của những chàng trai cô gái đi tìm bạn tình, ngày của những đôi lứa yêu nhau mà không lấy được nhau. Họ tìm về, ở với nhau một đêm, một đêm thôi trong men rượu tình, để chia sẻ cho nhau những buồn vui thường nhật bên bếp lửa bập bùng, bên nồi thắng cố bốc hơi nghi ngút, trong tiếng khèn gọi bạn đắm đuối thiết tha và trời cao nguyên lãng đãng khói sương. Để rồi hôm sau ai lại trở về nhà nấy, cuộc sống cứ tiếp diễn ngày nối ngày. “Anh ước có một lần được đi chợ tình cùng Em”- Anh ôm tôi vào lòng hôn lên hàng mi cong ướt đẫm. “Mười năm sau Anh nhé, chợ tình ngày 27/3”.
“Em gửi con về bà ngoại, mai anh cũng đi công tác”- Lãm đứng đằng sau tôi tự bao giờ. Tôi không hỏi, cũng chẳng muốn biết Lãm đi đâu, làm gì. Đã từ lâu, tôi không còn để ý chăm sóc hay thăm hỏi mỗi cuộc đi về của chồng. Lãm cũng vậy. Gia đình chỉ còn ràng buộc bởi bé Ly. Chúng tôi sống giả dối với cái mác cơ quan đoàn thể và tổ dân phố gắn cho: “Gia đình văn hoá”. Lãm bảo sẽ rất tệ nếu tôi và Lãm ly hôn. Cái ghế Chánh văn phòng và Phó chủ tịch tỉnh trong tương lai sẽ rời xa tôi và Lãm. Thôi đành buông xuôi. ở cái tỉnh miền núi bé nhỏ này những chuyện như thế chẳng hay ho chút nào, thậm chí nguy hại đến thanh danh, mà điều đó đối với Lãm cần hơn bao giờ hết.
Ngày nối ngày, tối sống bằng những giấc mơ về Anh, những giấc mơ dù có dù không chút lãng mạn, chút mê đắm của thời thiếu nữ đã theo tôi suốt nhiều năm trời. Tôi nhớ Anh, từng hơi thở, từng ánh mắt và giọng nói miền Trung trầm ấm nhẹ nhàng. “Em tên gì? Anh tên Duy”. Tôi ngượng nghiụ đưa tay vân vê tà áo như cô gái mới lớn lóng ngóng ngượng ngùng: “Linh”- tôi lí nhí. “Duy – Linh”- anh nói nhỏ vào tai tôi “thật đẹp đôi phải không?”… Tôi chưa kịp hết bối rối, “Anh là đại biểu tỉnh…” – anh nắm tay tôi tự nhiên và thân thiện như quen từ lâu lắm. “Em ở Đoàn…” – tôi ngập ngừng. Trái tim đàn bà nổi loạn, đập liên hồi. Tôi không làm sao giữ nổi, một giây trước ánh nhìn như muốn hút hồn trên khuân mặt phong trần nơi anh. ánh mắt anh như xuyên thấu cả nỗi buồn nằm sâu tận đáy nơi tôi: “Em cười nhưng anh thấy trong mắt em là cả một nỗi buồn mênh mông”. Tôi bối rối chốn chạy ánh nhìn đầy ma lực quyến rũ, thẹn thùng đưa tay thả mái tóc dài xuống trước ngực để che dấu những khát khao đang phập phồng nép sau làn áo mỏng, nơi ấy có trái tim đang loạn nhịp. “Cho anh chia sẻ nỗi buồn cùng em, được không”? Anh vỗ về bờ vai gầy run rẩy. Tôi bỗng thấy được chở che bằng sự an ủi và gần gũi rất đỗi thân quen.
Sài Gòn đón chúng tôi bằng một cơn mưa xối xả. Tôi thích những cơn mưa ào đến bất chợt khoác cho thành phố một lớp áo mới với dáng vẻ rất riêng mà không một nơi nào có được. Anh nắm tay tôi đi trong mưa, ướt đẫm. Tụi ngộp thở trong vòng tay siết chặt và những nụ hôn khát khao cháy bỏng. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được tình yêu. Trái tim đóng cửa từ lâu bỗng dưng muốn vỡ oà. Những bụng hoa li ti mầu vàng rụng đầy túc tôi, “Em có biết tên loài hoa đó là gì không?” – “Cơm nguội, cây cơm nguội vàng”. Anh cao hứng hát to: “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng…” giọng hát thật mượt mà, ấm ấp. Tôi thả tiếng cười giòn tan phố vắng. Những con phố dài níu bước hai kẻ tình si, suốt đêm không ngủ. Chúng tôi trở về khách sạn khi trời gần sáng. Người tôi và anh sũng nước
Bây giờ đã là mùa xuân nhưng trời vẫn xám xịt một mầu xám ảm đạm với mịt mờ thứ sương muối dày đặc và những dải cầu mây trắng xoá vắt ngang sườn núi. Từng đoàn người dập dìu xuống chợ. Những con ngựa chở đầy hàng hoá khó nhọc bước đi trên đá. Một vài cô gái vắt vẻo trên cao rung rinh áo váy, ríu ran nói cười. Những chàng trai trong bộ trang phục truyền thống, đầu đội mũ nồi đi chân đất thổi khèn gọi bạn tình. Tiếng khèn mới day dứt làm sao. Rằng “Em ở đâu, em có nghe tiếng anh gọi em da diết. Dù kiếp này chúng mình không thành chồng thành vợ, dù những mùa rẫy đã qua, rồi chúng mình sẽ thành ông thành bà, hãy đến đây để hát cùng anh, để uống cùng anh bát rượu đầy, để trời đất thấy rằng ta vẫn có nhau”. Tôi đưa tay lên má, cả khuôn mặt tôi ướt đẫm tự bao giờ. Lời hẹn mười năm, tôi đã chờ, đã đợi, sự chờ đợi của người đàn bà đẹp và quyến rũ nhưng cô đơn đến héo hon trong mỏi mòn nỗi nhớ…
Đêm đêm tôi vẫn mơ, một gia đình hạnh phúc, với Anh chứ không phải Lãm. Giật mình tỉnh dậy, quờ tay sang bên ôm chầm lấy thân hình đàn ông vạm vỡ hôn như mưa gió “Ơ này, làm gì khiếp thế cứ như nhiều năm không gặp”. Tôi luống cuống quay đi giấu khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. May mà Lãm không nhận ra, và cũng may chưa đêm nào tôi buột miệng gọi tên Anh trong những giấc mơ. Mưa Sài Gòn ào đến rồi đi nhưng kỷ niệm Sài Gòn thì đọng mãi. Tôi bắt gặp mình trở lại thời trinh nguyên, nhựa sống trào dâng trong bầu ngực. Căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Ánh đèn vàng dịu nhẹ, chiếc giường nệm trắng tinh, tôi khát khao được yêu, thứ khao khát mà bấy lâu tôi không có trước Lãm. Anh vuốt tóc tôi, mái tóc dài đen óng ả mà mỗi lần gội Lãm hay cằn nhằn: “Em cắt béng đi cho đỡ vướng”. Anh mở tung cánh cửa, Sài Gòn về đêm thật đẹp. Tôi không thể dấu những xúc cảm đang trào dâng trong lòng. Tôi muốn. “Chúng mình nên giữ gìn cho nhau. Hãy dành cho Anh một góc thật nhỏ trong trái tim Em, để nhớ”- Anh hôn nhẹ lên trán tôi nụ hôn dịu dàng, ấm áp và đầy thương yêu. Tôi ngỡ ngàng như gặp lại cha mình của nhiều năm trước khi tôi còn bé xíu. Người cha đã ra đi để lại cho mẹ tôi nỗi cô đơn dằng dặc giữa cuộc đời đầy giông gió, để lại cho tôi nỗi nhớ khôn nguôi và luôn thầm cầu mong có một ngày gia đình đoàn tụ. Nhưng tôi chưa bao giờ ghét cha. Tôi tin vào những lời cha nói, rằng cha không muốn lừa dối mẹ. Tôi và anh bên nhau. Im lặng. Cảm nhận đêm. Hư vô.
5h sáng, anh tiễn tôi ra sân bay. “Tạm biệt nhé, Em mãi là một thiên thần trong Anh”. Không, tôi muốn dành lời khen tặng ấy cho anh, chính Anh mới là một điều đặc biệt đối với tôi. Giữa cái thời mà lũ đàn ông thấy gái cứ hau háu mắt la mày lém, lũ đực rựa luôn bâu quanh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi mọi lúc. Tôi hiểu Anh đã kìm nén lòng mình đến mức nào trước những đợt sóng lòng. Để nhiều năm sau tôi vẫn không thể nào quên ánh mắt chan chứa thương yêu và giọng nói trầm buồn: “Anh không muốn làm khổ em”…
Bỗng tôi thấy mình được bế bổng lên trời quay quay tít như thể tôi còn bé xíu. Một vòng tay rắn chắc, một ánh mắt thiết tha ngập tràn thương yêu và nụ hôn ấm áp. Anh đã đi suốt đêm vượt gần ngàn cây số đến với tôi vì lời hẹn mười năm trước. Trời bỗng sáng rực, những tia nắng xuyên qua dải mây ngũ sắc trải dài trên sườn núi. Những người dân bản sứ đứng nhìn chúng tôi ôm hôn nhau, một vài cô gái thẹn thùng quay đi giấu nụ cười khúc khích.
– Kìa anh, đây là chợ tình vùng cao chứ đâu phải Sài Gòn, Hà Nội.
– Kệ họ, hôm nay là ngày đặc biệt của những người yêu nhau – Anh ôm ghì lấy tôi như thể tôi sẽ biến đi đâu mất nếu anh lỡ để tuột tay.
Cả ngày chúng tôi tay trong tay không rời nửa bước. Tôi kể cho anh nghe chuyện những giấc mơ buồn ám ảnh hồn tôi suốt nhiều năm tháng. Những giấc mơ luôn có hình bóng anh, lẩn quất. Rằng tôi đã chán ngấy cái cảnh sống không tình yêu với Lãm. Rằng tôi muốn có anh, hơn lúc nào hết. Con người ai cũng được sinh ra lớn lên lấy chồng lấy vợ sinh con đẻ cái rồi cũng già đi. Tại sao cứ phải gồng mình lên làm những điều mình không muốn? Để làm gì thứ dối trá ấy? Đời này, kiếp này có bao kẻ như vậy? Và Anh, Anh cũng giống tôi, giống Lãm, cũng lừa dối vợ mình. Rõ ràng anh yêu tôi, khao khát được gặp tôi, muốn có tôi nhưng sao vẫn ngày ngày làm những điều không có trong suy nghĩ? Hay vì cái ghế lãnh đạo đang đợi Anh? Không lẽ…?
Tôi đã tìm mọi cách để quên Anh, bằng công việc, bằng những thú vui ngày ngày bên người chồng không tình yêu và con gái, nhưng mỗi đêm về khi Lãm cùng con bé đã ngủ say cũng là lúc tôi nhớ Anh, nhớ quay quắt. Thời gian không chờ đợi một ai, tôi và Anh không còn trẻ nhưng cũng chưa phải đã già.Tôi biết sự đổ vỡ trong gia đình sẽ ảnh đến tương lai của tôi, của Anh, của Lãm. Tôi cũng không muốn vì tôi mà Anh mất đi tất cả. Xã hội dù đã phát triển rất nhiều nhưng những lễ giáo phương Đông vẫn trói buộc mỗi con người mà trong đó có tôi, có Anh đang tồn tại.
Đêm. Cao nguyên chìm trong một lớp sương mờ bao phủ, gió nghễu nghện đem theo giá buốt tràn về. Bếp lửa bập bùng, chảo thắng cố bốc hơi nghi ngút. Từng đôi trai gái quện lấy nhau trong những điệu xoè, trong tiếng khèn mời gọi đắm đuối thiết tha. Họ nhẩy múa, hát ca và uống rượu, thứ rượu ngô sóng sánh trong những chiếc bát sứ thô tràn đầy như tình người sơn cước. Không một ai chợp mắt, họ – những đôi tình nhân chỉ có một đêm, một đêm thôi để trao nhau niềm nhớ. Thoảng trong gió núi tiếng đàn môi gọi bạn tình. Tiếng ngựa cô đơn hý vang vọng vào vách đá, những con ngựa hoang bị cột chặt bên gốc cây sa mộc không tìm được bạn, tiếng vọng mới côi cút làm sao.
Phía sau hốc đá nơi chúng tôi ngồi xuất hiện một đụi nam nữ, họ xoắn lấy nhau không rời. Người đàn ông trách người tình đã để anh đợi suốt cả ngày chỉ vì sợ cô không biết đường đến chợ. Người phụ nữ xuýt xoa vì lạnh giải thích rằng tại xe hỏng giữa đường nên mới đến muộn như vậy. Họ ôm nhau, hôn nhau đắm đuối:
– Anh đã chờ giây phút này, từ lâu lắm – Người đàn ông ôm ghì lấy người yêu.
Tôi nghe rõ bên tai tiếng thở dài của người phụ nữ:
– Biết khi mô mình mới gặp lại nhau?- giọng miền Trung nằng nặng.
Anh chợt giật mình. Tôi cũng vậy khi bên tai là tiếng nói trầm nhưng vang quá đỗi thân quen:
– Từ giờ trở đi mỗi năm chúng mình sẽ gặp nhau một lần được không Em?
– Em muốn chúng mình gặp nhau khi nào có thể, thời gian không đợi mình đâu, chẳng mấy mà đã già rồi đó.
Giọng cô thổn thức. Gió thổi mạnh, sương rơi lạnh buốt. Tôi xoay qua vai
Anh liếc sang bên kia. Như không tin vào mắt mình…
Ôi! Lãm! Đúng là Lãm chứ không phải một ai khác. Bờ vai vuông chằn chặn trong chiếc áo veston màu cánh gián, một cái đầu chải chuốt trên khuân mặt bảnh choẹ. Là Lãm, Lãm thật rồi.
Người tôi run bắn, may có vách đá và Lãm đang mải mê với người tình nên không nhìn thấy tôi. Duy ôm tôi vào lòng:
– Ngả vào anh cho đỡ lạnh, người em run bắn kìa” – Anh cởi áo choàng qua tôi. Tôi kéo mũ sụp kín mặt nhưng vẫn giỏng tai nghe ngóng.
Ở phía bên kia người đàn bà thút thít:
– Chúng mình hãy làm lại từ đầu, Em cần Anh… Em muốn có con với Anh, Em sợ muộn mất, hãy từ bỏ tất cả đi Anh…”
…
Trời ơi. Tôi thảng thốt, lẽ nào cô ấy lại giống tôi đến thế. Từ lâu tôi vẫn khao khát có con, với Anh chứ không phải với Lãm. Dường như người phụ nữ nào khi yêu cũng đều muốn có con với người mình thương yêu nhất. Bé Ly là kết quả của cuộc sống không tình yêu nên đã phải chịu không ít thiệt thòi. Tôi không muốn con tôi lặp lại cuộc đời của mẹ. Lãm đang an ủi người tình bằng những câu gì gì đó mà tôi nghe không rõ. Tai tôi ù đi, đầu tôi quay cuồng. Thì ra Lãm cũng đã lừa dối tôi bao nhiêu năm trời. Quả báo. Đúng là quả báo. Tôi bỗng thấy thương mình, thương Anh, thương Lãm và thương cả người phụ nữ kia. Cô ta đang ở trong vòng tay của chồng tôi nhưng sao tôi không ghen, cũng chẳng buồn. Lúc này tôi cầu mong có đủ can đảm để chấm dứt mọi chuyện với Lãm. Tôi không thể để bé Ly lớn lên chứng kiến những điều giả dối từ bố mẹ, và tôi không muốn mất Anh.
Trời không trăng, không sao, thoảng xuất hiện vài vệt loé sáng bất chợt của một tia chớp lạc mùa. Sương rơi ướt đẫm bờ cây, vách đá, lớp sương dày đặc bao trùm nơi chúng tôi ngồi. Gió không ngừng thổi. Vài đốm lửa tàn leo lắt bên những đôi tình nhân chuếnh choáng men say. Tôi đi lại phía chảo thắng cố đã cạn, rót hai bát rượu đầy, một đưa Duy, một tôi uống cạn. Tôi muốn lấy hết can đảm kéo Anh đến trước mặt Lãm để nói với Lãm cái điều tôi vẫn chôn nén từ lâu: “Tôi, anh, người yêu tôi và người yêu anh, chúng ta hãy thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Hãy trả nhau về đúng vị trí…”
– Anh Lãm – tôi gọi to. Lãm quay lại, người phụ nữ cũng quay lại theo phản xạ. Tôi định nói nhưng sao miệng cứng đờ, đắng ngắt.
Bên cạnh tôi, Duy đứng như trời trồng, thảng thốt:
– Vợ a
Bát rượu tuột khỏi tay rơi xuống đá núi vỡ tan tành. Ngoài kia, trời hửng sáng.
Hà Nội – Hà Giang, chợ tình 2007