Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 5921.1


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 5921.1

Quán tính đôi khi là thứ gì đó khiến người ta vô tình đánh rơi mất khoảnh khắc quan trọng quyết định cả cuộc đời…
Phản xạ tự nhiên khiến ta bị ảnh hưởng của môi trường làm phân tán hoạt động. Minh chứng rõ ràng cho mớ lí thuyết phức tạp này chính là: Yoseob giật mình quay ngoắt về phía phát ra tiếng hét và gần như ngay sau đó, Hyunah chèn trước mặt cậu, che lại cánh cửa sau lưng. Cô hấp tấp:
“Nơi này không thể vào!”
“Eh?” Yoseob ú ớ
“À hm…không… Ở đây rất lạnh, không thích hợp cho người bệnh”
Dường như nhận ra biểu hiện đang kích động của mình nên Hyunah gắng hạ giọng, lúng túng giải thích. Không để anh trai kịp hoài nghi, cô vội kéo cậu rời khỏi.
Khi cả 2sắp khuất sau lối ngoặt, Hyunah âm thầm đảo mắt lần cuối về phía căn phòng, hơi lạnh phảng phất âm vào dòng chữ phía trên cánh cửa: “Niêm Mệnh Toả”
.
.
.
Niêm Mệnh Toả, chìa khóa niêm phong sinh mệnh…
.
.

.
***
“Anh tỉnh khi nào sao không gọi em?” Hyunah nhấn Yoseob ngồi xuống ghế.
“…”
“Anh mất giọng?”
Gật gật…
“Hứa với em, đừng lại gần băng tầng. Ở đó rất lạnh, sẽ hại cơ thể. Anh hứa đi”
“…”
Gật.
“…”
“Em đi đâu về á? Em…” định nói gì đó bỗng cô im bặt, phân vân.
-FLASHBACK-
Hyunseung bước vào gian phòng, mỉm cười vuốt lại mái tóc ướt nước:
“Doojoon! Cả Kikwang? Tình cờ thật?”
Doojoon cười ha ha, có vẻ rất cao hứng khi gặp vợ chồng Hyunseung ở đây.
“Hoá ra ai cũng quan tâm đến cô nhi viện? Tôi tưởng chỉ có mình hứng thú với kiến trúc độc đáo của nơi này”
Haengpok hay còn 1cái tên khác: Beautiful, là quần thể kiến trúc nằm biệt lập trên quả đồi thấp phía Tây Seoul, cách xa nơi đô thị sầm uất náo nhiệt. Được xây dựng trên ý tưởng về “hạnh phúc”, Haengpok trông như quả cầu nước nhỏ đang được nâng niu bởi bàn tay người mẹ. Phần nền móng hình bàn tay được xây công phu, ở giữa 4khu Đông Tây Nam Bắc là 1hồ nước hình bông cúc trắng. Càng khám phá chi tiết càng bị hút hồn, tu sửa lại nơi này nguyên vẹn giống như thử thách đối với Doojoon.

“Em nghe nói trùng tu gặp sự cố. Nơi này sẽ ổn chứ?”
“…” Doojoon ngớ người, lẽ ra Boyoung phải ghen tị và ghét bỏ nơi này thay vì sốt sắng như thế chứ?
Kikwang xem xét 1lượt rồi quay lại niềm nở cười giải thích:
“Mưa dài ngày khiến 1cột trụ mới trồng có dấu hiệu bị yếu gốc và nghiêng. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ sớm khắc phục”

-END FLASHBACK-
Cô lưỡng lự cuối cùng quyết định im lặng lắc đầu cười.
“Em đi chợ thôi”
“…”
“Anh ngủ hết 3ngày rồi” qua khẩu hình miệng Hyunah mơ hồ đoán ra anh trai muốn nói gì, nhưng biểu hiện của cậu thế kia thì…
“Ara, arasseo! Dừng hươ cào loạn xạ đi, Seungie sẽ giúp anh có giọng lại trong vòng 3ngày. Trước tiên anh phải nghỉ ngơi thật tốt”
Cô ráng nhịn xuống bao thắc mắc nghi vấn trong lòng để khuyên anh trai tịnh dưỡng.
Ít nhất cậu được an toàn ở đây. Kim HyunUk tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chuyện thay hồn đổi xác và Park Boyoung có dính liếu gì đến con gái mình.
Lúc nãy vội vã ra khỏi nhà ngờ đâu lúc trở về Yoseob biến mất. Hốt hoảng đi tìm lại phát hiện cậu đang ở băng tầng.
Nhưng tại sao Yoseob lại ở băng tầng?
Hay nơi đó đang kêu gọi cậu…
Yoseobah, em sẽ bảo vệ thực tại của chúng ta!
Chỉ là… nơi đó… Mianhae… Chỉ là em không nỡ buông tay, không nỡ…
***
3ngày trôi qua, giọng nói chậm chạp trở lại khiến Yoseob sốt ruột mất kiên nhẫn. Lòng cứ nao nao muốn tìm gặp Junhyung nhưng em gái tận lực ngăn cản biết làm sao? Cô sợ cậu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng không để ai đến thăm vì sợ sẽ có kẻ theo dõi.
Cảm giác bản thân ngày càng bị cô lập mất rồi!


Nữ nhân tựa người bên cửa sổ bếp nhìn mưa rơi bên ngoài, trên cửa kính nước mưa chảy dài như mắt ai đang khóc.

Thoáng nghĩ về Hyunseung, anh là chàng trai điềm đạm, hoà nhã và kiệm lời. Còn nhớ lần đầu gặp nhau ở bệnh viện Yoseob vẫn chưa biết gọi tên thứ ánh mắt anh nhìn cậu trong thân xác của Hyunah, ẩn nhẫn yêu thương và nỗi bất lực sâu sắc. Anh yêu Hyunah rất nhiều. Khác hẳn ánh mắt lần đầu Junhyung nhìn cậu, vằn tia máu đỏ giận dữ và căm thù.
Rồi cũng đôi mắt ấy, dần dà ướm thêm 1chút không đành, dắt theo 1tí yêu thương, hắn nói “chúng ta sẽ là 1gia đình, chỉ cần Yang Yoseob đừng biến mất”.
Lại vẫn là đôi mắt ấy, nồng đậm bi thương, thống khổ nhìn cậu…
Đôi mắt cất giữ cả bầu trời của Yang Yoseob. Có khi nào bầu trời ấy cũng đang mưa lạnh thế này?
.
.
.
“Junhyung..” khẽ gọi tên hắn trong bất tri bất giác, ngờ đâu giọng nói phía sau vọng đến khiến Yoseob rụng rời:
“Cô gọi tôi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.