Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 5119
Junhyung hoàn toàn bất động bên công tắc, chỉ thấy trán hắn nhíu thật mạnh, thật sâu. Sâu đến mức Yoseob có thể cảm nhận được thống khổ cùng cực của hắn ngay trong cơn sợ hãi kinh hoàng khi mọi chuyện đã vỡ lỡ.
Ngón tay gầy thô ráp quặp lại, một… rồi hai, ba… Năm ngón siết thành nắm đấm dán trên tường, từng đường gân xanh nổi cộm rõ rệt, hàng chữ xăm trên cánh tay méo mó như tâm trạng của hắn lúc này.
.
.
.
Anh ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng.
.
Quân cờ!
.
.
Quân cờ để lợi dụng!
.
.
.
Để lợi dụng.
Lợi dụng mà thôi…
.
.
.
Trong đầu Junhyung 2từ “lợi dụng” không ngừng vang lên, lặp đi lặp lại chồng chéo nhau như muốn xé toạc tim gan hắn.
Cô gái nhỏ tưởng chừng như vô hại kia lại dễ dàng 1nhát đâm nát trái tim này. Trái tim của Yong Junhyung…
***
Nhìn vẻ kiềm chế của Junhyung Yoseob run rẩy co rụt người. Tất cả xảy ra quá nhanh đến nơrong thần kinh cũng không truyền kịp cho cậu bất kì cảm giác gì.
Tứ chi cậu tê liệt trong ánh nhìn đang gắt gao khoá chặt mình, giống như nếu bản thân có bất kì cử động nào thì Junhyung sẽ lao đến bóp chết cậu ngay 1s sau đó.
Yoseob cứ dại ra cho đến khi loáng thoáng nghe tiếng Kim HyunUk phát ra từ điện thoại:
“Hyunah! Mày đâu rồi, có chuyện gì vậy? Hyunah!!!”
Giật mình theo quán tính cậu chụp lấy điện thoại rơi trên sàn, bàn tay chạm loạn trên màn hình cảm ứng. Khốn thật! Giờ phút này tỉnh táo bay biến sạch đến thao tác ngắt cuộc gọi cậu cũng chẳng nhớ. Hơn nữa bộ dáng kia của Junhyung thật vô cùng đáng sợ…
Hắn nhếch môi cười, rõ ràng là cười sao Yoseob nghe lòng tê dại:
“Tài liệu rất dễ kiếm phải không?”
“…”
Lạch cạch 1tiếng, điện thoại rơi trở lại xuống sàn, nắp pin bung ra ngoài. Yên tĩnh…
“Cô đang hả hê vì quân cờ này quá dễ dàng lợi dụng?” hắn gằn mạnh 2từ “quân cờ” và “lợi dụng”.
“Andwae! Anh… Em không phải” Yoseob biết mình đang bị hiểu lầm, theo quán tính cậu muốn minh oan cho bản thân nhưng tất cả vào tai Junhyung đều trở thành nguỵ biện.
Hắn chậm rãi tiến lại, khom người rút ra tập hồ sơ trong lòng Yoseob. Đôi mắt thờ ơ lãnh đạm bắn ra tia khắc nghiệt lạnh thấu xương.
“Đây mới là thứ cô quan tâm. Đây mới là mục đích thật sự đằng sau màn kịch yêu thương lố bịch mà cô cố công dàn dựng bấy lâu?”
Xo..ẹ.t.!!!
Tiếng giấy rách khô khan vang lên, tập phong bì bị xé làm đôi trước sự sững sờ tột độ của Yoseob.
“Đây là chút tình cảm ngu si cuối cùng của Yong Junhyung này. Là tôi đã sai lầm khi tin tưởng, thậm chí mù quáng giao ra thứ giấy tờ cô muốn với ý nghĩ rằng cô sẽ không lấy chúng.”
“…” hắn đã biết trước tất cả? Từ… khi nào?
.
.
.
“Cút!” Junhyung rít khẽ
“M..w.o?”
Thanh âm yếu ớt nhợt nhạt chỉ làm hắn thêm giận dữ. Nhắm chặt mắt khó nhọc kiềm chế cảm xúc, lớp tóc mái phủ xoà như cố che đi phần đuôi mắt đang xô ép nhau khổ sở. Hắn gầm lớn:
“TÔI NÓI CÚT! MAU CÚT KHỎI TẦM MẮT TÔI! BIẾN KHỎI NGÔI NHÀ NÀY!”
Junhyung đứng phắt dậy thô bạo chụp lấy cổ tay Yoseob kéo đi, mặc kệ trên người cậu là bộ váy ngủ đơn bạc, mặc kệ là bên ngoài mưa gió và cơn rét thấu xương đang hoành hành.
“A… đau… Đừng Hyungie! Em sẽ giải thích” cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến Yoseob nhăn nhíu mặt. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bị phát hiện, chỉ là mỗi khi nghĩ tới đều không biết phải đối diện thế nào… Hắn lại còn nghe được câu nói gây hiểu lầm đó… Nhất thời bị đẩy đến đường cùng cậu chỉ còn biết nói ra sự thật, vẻ giận dữ thống khổ của Junhyung khiến Yoseob nhận ra điều khủng khiếp nhất của kế hoạch này chính là… thương tổn hắn!
.
.
.
“Câm miệng! Ai còn tin cô?” hắn gạt phắt lời cậu.
***
1nam 1nữ kẻ lôi người kéo băng qua dãy hành lang tối, nhanh chóng xuống cầu thang đến thẳng cửa chính.
.
.
.
RẦM!!!
Tiếng sập cửa thô bạo đánh thức toàn bộ gia nhân, người làm trong nhà. Đèn điện lác đác mở từ các dãy phòng sau đó đại sảnh chính cũng sáng trưng.
Yoseob chẳng biết từ lúc nào cậu biến thành nức nở khuỵ bên ngoài lớp cửa gỗ dày.
Mái hiên rất rộng mưa quật chẳng tới mà sao mắt cậu ướt nhoè…
“Hu… Hyungie mau mở cửa! Hu hu… Em sẽ nói tất cả. Đừng đuổi em”
RẦM!
Tiếng đấm mạnh vào vách cửa từ bên trong làm Yoseob chấn động, cậu điếng người để nước mắt lăn dài vô thức. Bên tai vọng rõ ràng tiếng của Junhyung:
“Các người ai dám dung túng cô ta thì lập tức cút khỏi đây. RÕ CẢ CHƯA?”
Đám người hầu im phăng phắc gật đầu lia lịa dù chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì đang xảy ra.
“CÚT HẾT VỀ PHÒNG!”
“…”