Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 4717.2
— FLASH BACK —
3 ngày trước!
“Ư..” Cảm giác vật gì đó ghim vào tay mình đau nhói, Yoseob nặng nề mở mắt và ngay lập tức thảng thốt bởi những gì vừa nghe được:
“Tiểu thư mang thai đã 2 tháng, đừng làm cô ấy kích động hay suy nhược vào thời điểm nhạy cảm này, sẽ không tốt cho đứa bé”
Cái.gì.cơ???
Cậu… có thai???
Mang thai ư?
Mang thai!!!
Đầu óc còn chưa kịp phân tích tiếp nhận thông tin thì cơn lo sợ bất an ập đến như con thú dữ vội vã vồ lấy miếng mồi ngon trước mũi, Yoseob vô thức co người khi nhìn thấy ánh mắt tàn độc đầy toan tính của Kim Hyun Uk chiếu vào mình, chính xác hơn là nhằm vào chiếc bụng bằng phẳng giấu sau lớp chăn kia. Đột nhiên cậu có cảm giác không rét mà run, bàn tay dưới chăn tự động ôm chặt bụng mình như 1 hành động bảo vệ thiêng liêng của tình mẫu tử.
*******
Quả nhiên cơn lo sợ chẳng phải thừa với những gì xảy ra ngay sau đó:
“Lấy tập hồ sơ hay tự kết liễu mạng sống con mày bằng cách không nghe lời? Chọn đi”, lão khoanh tay lạnh lùng nhìn con gái, mấy vết nhăn nơi khóe mắt xô ép vào nhau khiến đôi con ngươi trở nên sâu hoắm sắc lảnh bởi sắc đen hơi mờ.
“………… Tôi…….” khóe môi Yoseob giật nhẹ, run rẩy rồi cứng đờ, trong khoảnh khắc dường như căn phòng chỉ còn tiếng thở yếu ớt và âm thanh nữ nhân như muốn nói nhưng lại ép bản thân nhốt chặt câu trả lời trong cuống họng, nghẽn đặc…
.
..
…
— END FLASH BACK —
Niềm vui dường như chưa bao giờ gọi là “trọn vẹn” dành cho Yoseob, mang thai đứa con của người mình yêu đáng ra là điều vui mừng hạnh phúc nhất thế gian vậy mà…
“Trước khi dám kể sự thật với chồng mày nên nghĩ tao sẽ làm gì, ý nghĩa của từ “hậu quả”, có bao giờ mày nhận thức nó 1cách trọn vẹn chưa, con gái?”, câu đe dọa của Kim Hyun Uk không ngừng luẩn quẩn trong đầu… Cậu lắc mạnh đầu cố xua đi cơn ám ảnh, tiếng thở dài lại dật ra lần thứ n trong ngày.
Cộc cộc cộc!
Có người, ai lại vào phòng kính vào đêm hôm khuya khoắt thế này?
Sau tiếng gõ cửa Junhyung tiêu diêu tiến vào, nhìn vợ một cách khó hiểu rồi thả lỏng người ngồi xuống cạnh:
“Seobie em lại vào đây nữa? Sau khi trở về từ nhà Hyuna em trở nên rất lạ, họ đã làm gì?” hắn luồn tay qua eo kéo thân hình nhỏ nhắn áp vào mình. Khó khăn lắm mới giảng hòa được, suýt tí nữa bản thân phát điên vì Yoseob trở về nhà trong tình trạng tái nhợt, tệ hại. Cậu luôn mồm bảo “em ổn” nhưng chỉ càng làm hắn thêm tự trách mà thôi.
“A… Em… Không! Họ rất tốt với em”, cậu đáp, cười gượng gạo.
“Hyungie…” Yoseob khẽ gọi, nhoài người chui lọt thỏm ngồi trong lòng hắn, cậu gác cằm lên đầu gối người yêu, ánh mắt mơ hồ.
“Hm?” hắn nhếch môi cười, thoải mái hôn lên tóc vợ, mùi thảo mộc chập chờn vờn bên cánh mũi, thơm!
“Nếu chúng ta…”
“… Em nói đi”
“Nếu em…”
“…” Junhyung vẫn nhướng mày chờ đợi nhưng sau khoảng lặng của Yoseob chỉ là câu nói đơn giản không gợn sóng cảm xúc:
“Em mệt rồi, ngủ thôi!”
Junhyung hơi sững người, cậu thật lạ lùng, luôn vô tình làm người khác tò mò bởi vẻ đặc biệt của mình nhưng hắn yêu cả sự khó hiểu, bí hiểm nơi con người Yoseob, hình như là rất yêu rồi thì phải… Cười bất lực, hắn bế bổng vợ lên:
“Anh bế em, bé con.”
Tựa đầu vào vòm ngực ấm áp vững chải, cậu thở đều đều nghe cơn bình yên nhẹ đậu dưới đáy lòng.
“…” Chỉ cần bên anh thêm 1giây, em sẽ lưu giữ tất cả khoảnh khắc này…
*********
Cửa phòng đóng lại cả 2 đều không hay biết sau góc hành lang kia, nụ cười nhạt đầy mỉa mai căm phẫn của Goo Haneul ẩn trong bóng tối, ả siết tay quay phắt người:
“Chờ xem, hừ!”
*********
Khuya! Ánh trăng loang lổ tưới lên bóng tối gam màu bạc huyền bí, nhuộm đẫm cả lá cành ướt sương đêm, Ngoài sân gió âm ỉ thổi, mỗi 1 luồng rít khẽ như tiếng suýt xoa của ai đó . Xuyên qua lớp cửa kính lấm tấm làn sương mờ như nước mắt pha lê, tấm rèm chùng chình ngăn cản sự xâm nhập của người khách lạ mặt, chỉ 1 khe ánh sáng trót lọt rọi vào phòng, xiên xiên in trên nền đá lạnh. Tiếng thở trằn trọc như cơn dồn nén tâm tư, nữ nhân không ngủ chỉ bần thần tựa giường chăm chú nhìn nam nhân say ngủ, ánh mắt đẹp buồn rười rượi.
Không biết đã nhìn hắn bao nhiêu lâu, Yoseob dứt khoát cụp mắt xuống giường. Khoát tấm áo len mỏng cậu cẩn thận ra ngoài khép nhẹ cửa để đảm bào không làm Junhyung thức giấc, đôi chân chùng lại, do dự nhấc lên đặt xuống nhiều lần cuối cùng sải hướng thư phòng mà tiến.
Khoảng hành lang tĩnh lặng in bóng nữ nhân kéo dài, bước đi chuếnh choáng như cất giấu ưu tư trong mỗi một nhịp di chuyển. Bởi cô gái nhỏ biết điều mình sắp làm đây, dù ướm lên nó bao nhiêu lí do hay ngàn vạn lời giải thích cũng chảng thể thay đổi 2 chữ nghiệt ngã mang tên “phản bội”. Thời hạn 1 tuần cậu đã lãng phí 3 ngày, không thể kéo dài hơn nữa. Ít nhất phải biết xấp tài liệu đó nằm ở đâu…
***
Cạch!
Xoay nhẹ nắm vặn Yoseob nhanh chóng lách vào phòng, bên trong rất tối, cơ hồ chỉ có thể mò mẫm để đi, buộc lòng cậu phải nhấn công tắc mở đèn. Nhất định khi đèn sáng phải lục tìm ngay “thứ đó”, tự bảo mình như thế nhưng khi nhìn rõ được mọi vật trong phòng, Yoseob lại chết lặng cả người…
.
.
.
Rất.. rất nhiều ảnh của cậu thế chỗ cho những bức ảnh của Jinhyeon, dưới mỗi bức đều ghi ngày tháng, nơi chụp: “ngày 17/6, Yang Yoseob, đứa ngốc bên bụi hồng…”, “1/7, vịt con Yang Yo đang học bơi…”, “ngày…”
Hắn chụp cậu khi nào? Tại sao? Tại sao treo chúng ở đây, sao đúng khoảnh khắc quan trọng này để cậu nhìn thấy chúng, nhìn thấy chân tình của Yong Junhyung…
Sóng mũi cay xè, nữ nhân vội vàng ôm kín mặt cố ngăn bản thân không được nhìn tiếp, giọng nữ trầm vang nhẹ trong không gian, nhỏ như tiếng côn trùng gọi nhau trong đêm:
“Mianhe…”
***
Phải nhanh lên, thời điểm cấp bách này không chừa chỗ cho sự do dự hay cảm động nhất thời. Yoseob tiến vội đến bàn làm việc, giở ra rất nhiều giấy tờ, lục tìm tất cả ngăn kéo bàn ngăn kéo tủ. Tiếng xột xoạt vang đều, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, vài giọt chạy dài từ thái dương xuống ghề cổ, mấy sợi tóc bết lại dính nhẹp… Sau hồi nỗ lực kết quả vẫn hoài công.
Cậu cắn môi đứng thẳng người, đôi con ngươi đảo khắp phòng, vội vàng bấn loạn. Đang rối rắm bỗng tầm mắt dừng lại nơi kệ sách đặt góc phòng, chiếc kệ gỗ 2 tầng hơi xỉ màu trông hoàn toàn biệt lập với những chiếc tủ sách hiện đại khác, nó đặc biệt đối lập với phong cách nội thất của căn phòng. Yoseob tiến lại gần quan sát, trên kệ phủ 1 lớp bụi mỏng như phấn trắng chứng tỏ đã khá lâu Junhyung chẳng ngó ngàng gì tới nó. Mùi hăng hắc khô rám của bụi khiến người ta muốn hắt xì hơi liên tục, kệ sách nhưng lại không có 1 cuốn sách nào được trưng bày mà chủ yếu là văn kiện, hồ sơ được lồng trong phong bì. Tại sao chúng lại được đặt 1 cách hớ hênh như thế? Hay chủ nhân đã cố tình để bụi phủ mờ hòng làm bức tường bảo vệ đặc biệt báo động có kẻ chạm vào đống hồ sơ kia, bụi nhẹ và rất dễ bay cơ mà. Người thiết kế lớp bảo vệ này quả nhiên vô cùng thông minh và thấu đáo…
Mải suy nghĩ, cậu giật bắn người khi tiếng chuông điện thoại thư phòng reo bất ngờ, không do dự Yoseob lao lại nhấc máy. Nếu để nó kêu sẽ đánh thức mọi người mất.
Đầu dây bên kia có tiếng cười khinh bạc khùng khục nơi cuống họng, giọng Kim Hyun Uk đắc chí rõ ràng;
“Cha biết mày sẽ chọn giờ này để hành động mà, chỉ là cuộc kiểm tra nhỏ. Đã tìm ra chưa?”
Suýt đánh rơi điện thoại, cậu nghiến răng kìm cơn kích động, giọng nói cơ hồ chỉ bật ra bằng hơi, luồng hơi nhanh đầy thấp thỏm:
“Ông làm ơn giữ đúng lời hứa không liên lạc, muốn tôi bị phát hiện sao? Chưa tìm thấy!”
“Nhớ lời cam kết của chúng ta!”, lão gợi lại như để đảm bảo mức độ nghe lời của con gái.
“Tôi nhớ! Đừng bao giờ tìm tôi trước khi tôi tìm ông. Nhớ kĩ!”
Cạch!
Dập máy ngay sau đó Yoseob ôm ngực thở hổn hển, tối nay không được rồi. Chí ít cậu đã tìm ra chiếc kệ kì lạ này, để mai vậy.
“Cưng à, có mệt không? Mẹ xin lỗi…”, nữ nhân vỗ về bụng mình, đôi mắt buồn giấu sau lớp tóc mái dài che phủ, ánh sáng hạnh phúc ánh lên đầy yêu thương rồi mi mắt chùng xuống như có lỗi. Đứa bé này là điều duy nhất tiếp thêm sức mạnh cho Yang Yoseob, vì sinh mệnh nhỏ bé đang từng ngày lớn lên trong cơ thể nên nhất định cậu sẽ bảo vệ nó cho đến ngày ra đời, đứa con của Yong Junhyung…
***
Roạt…
Cách thư phòng 1 dãy lầu, Goo Haneul khựng người đã lâu, chiếc điện thoại trên tay rơi lủng lẳng cạnh bàn. Cô vừa nghe được cuộc trò chuyện hay ho gì thế này? Khóe môi nhếch ngày càng lộ và vẻ khoái chí ngày càng rõ trên khuôn mặt. Ả bật cười gõ từng nhịp lên mặt bàn gương lạnh lẽo:
“Ha ha ha… Thật thú vị. Kim Hyunah, à không, Yang Yoseob… Knok out!”
.
.
.
Đêm dường như quá bộn bề bởi những nghĩ suy và mưu tính. Đêm dài chỉ khiến ta trằn trọc thao thức, vẳng lại đâu đó trong ánh trăng bản Sonata dồn dập rồi lại buồn da diết. Nỗi buồn của ánh trăng hay nỗi ưu sầu của con người lan tỏa trong không gian…
Mặt trăng có biết buồn?
***