Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 2912


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 2912

Nhưng Jinhyeon đã mất, Hyunah thì biệt tăm. Bên cạnh hắn là Yang Yoseob đáng thương vô tội… Phải làm sao mới đúng?
Mọi vật trên đời đều có tâm, bánh xe có trục, trái đất có tâm, con tạo xoay vòng nhưng đỉnh vẫn bất biến, trọng tâm giúp mọi vật cân bằng và tồn tại. Con người có trái tim chẳng phải nên lắng nghe con tim để tìm kiếm quyết định đúng cho lí trí sao? Tim là tâm, bất diệt và không bao giờ thay đổi…
***
Đêm thanh vắng, vũ trụ lên đèn cho vạn vạn vì sao toả sáng, gió không chịu ngủ cứ lang thang luồn lách khắp cành lá, vi vu dạo chơi ngoài khoảng ban công rộng. Trong phòng tiếng nữ nhân thở đều đều thoắt cái chuyển gấp gáp…
Thịch!
Thịch thịch!
Đây là đâu mà xung quanh ngập ngụa bóng tối và mùi thuốc sát trùng nồng nặc?
Màn hình điện tâm đồ nhấp nhô yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chuyển thành đường thẳng. Trên giường bệnh người con trai lạ mặt nhợt nhạt yếu ớt khắp cơ thể rải rác vết bỏng đỏ hồng sau lớp băng trắng…
Ai? Đây là bệnh viện? Chàng trai kia là ai? Tim đau nhức khó thở quá…
Thịch!
Cửa phòng bệnh đề gì? YANG.YO.SEOB?
Thịch thịch!

.
.
.
“Hộc… A!”
Yoseob thở dốc mở bừng mắt cả người run bần bật túa mồ hôi lạnh, là ác mộng? Linh cảm? Khuôn mặt ẩn hiện trong giấc mơ là ai mà khiến cậu dằn vặt xót xa?
“…” Junhyung cựa người ôm chặt thân thể mềm mại kéo Yoseob giật mình trở về thực tại. Rúc sâu hơn vào vòm ngực trần ấm áp lấy lại nhịp thở, cậu tự nhủ chỉ là giấc mơ lạ…
Giấc ngủ trở lại nhanh chóng nhưng tâm trạng nao nao vẫn dai dẳng đeo bám.
Đêm!
Đầy mộng mị…
***
Lờ mờ mở mắt Yoseob ngạc nhiên thấy Junhyung đã tỉnh từ lúc nào, hắn tựa người đầu giường mân mê ngôi sao nhỏ Duy Mục.
“Anh nên làm gì với “Đôi Mắt Duy Nhất” em tặng đây?” hắn nghịch nghịch mấy lọn tóc nâu dài của vợ hỏi đùa
“Ăn vào bụng thử xem?” Yoseob chớp chớp mắt du di ngón tay vẽ loạn vài đường tròn trên cơ bụng nam tính săn chắc
“So với Duy Mục anh muốn ăn thứ khác hơn” hắn cười quỷ dị luồn tay vào trong chăn
“Á! Trời sáng rồi đừng làm bậy”
“Anh đói” dứt câu Junhyung vùi đầu vào bộ ngực tròn
“Á đau đừng cắn”
.
.
.
“A Hm… Đừng dừng lại… Hm…”

.
.
.
Trận mây mưa ân ái nóng bỏng vào sáng sớm khiến Yoseob tạm quên đi mối nghi vấn từ giấc mơ đêm qua để tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
.
.
.
Cao trào kích thích qua đi cậu mặt mũi đỏ nhừ úp mặt xuống gối, khắp cơ thể, trên eo lưng đầy vết hôn ái muội. Thật xấu hổ đến muốn chui xuống đất, Junhyung khiến cậu phát điên vì khoái cảm, vừa nãy bản thân vui thích rên la không khác gì 1cô ả dâm đãng trong khi ban đầu kịch liệt phản đối, haizz…
“Seobie ngoan, em tuyệt lắm” hắn vuốt ve nơi hạ thân ướt át vừa tiếp nhận mình, giọng khàn khàn đầy thoả mãn
“Ứ ư! Yong Junhyung vô liêm sỉ mau cút vào phòng tắm an phận cho em” cậu khép chặt chân to giọng mắng
“Ha ha arasso”
***
Nghe tiếng nước chảy đều trong phòng tắm Yoseob an tâm bật dậy xem xét cơ thể, tung mền nhìn xuống dưới cậu há hốc mồm vì “thành quả” của Junhyung: bụng, hạ thân, bắp đùi non,…chằng chịt vết hôn tím đỏ, cả dấu răng hơi mờ. Trên ga trải giường còn 1mảng nhớp nháp hơi ướt vì lúc nãy hắn đặt cậu nằm sấp…
“Andwae andwae! Không nghĩ nữa không được nghĩ Yang Yoseob!” đang ôm đầu lắc nguầy nguậy bỗng:
Ting ting!

Di động Junhyung reo bất chợt, màn hình hiển thị tên Gina. Phân vân 1hồi Yoseob cũng bạo gan bắt máy, chưa kịp trả lời đã nghe bên kia gấp gáp giọng hơi mất bình tĩnh:
“Tổng giám đốc, bệnh viện thông báo tình hình cậu Yang Yoseob chuyển biến xấu…”
Xoạt!
Đánh rơi điện thoại xuống nệm, tai cậu ù đi bởi những lời vừa nghe được. Chuyện này là thế nào? Yang Yoseob thật sự còn sống, trong bệnh viện và đang hấp hối? Junhyung biết tất cả nhưng lại che giấu?
Giấc mơ đêm qua… Chàng trai lạ mặt ấy… là cậu sao?
***
“Được tôi sẽ tới” hắn cúp máy điềm tĩnh ngồi xuống nệm. May lúc tắm ra kịp thời thấy di động phát sáng hiển thị đang nhận cuộc gọi.
“Anh giải thích đi” Yoseob đơ dại nhìn ra ban công, giọng đều đều vô cảm che giấu sự hốt hoảng kinh hãi tràn ngập trong mình
“Đêm cô nhi viện bị cháy đội cứu hộ đã chuyển em vào bệnh viện trước khi anh đến. Lúc được thông báo anh chẳng ấn tượng gì cũng không quan tâm lắm nhưng sau khi biết sự mập mờ quan hệ giữa em và thể xác thật sự, anh đã chi trả viện phí và là người bảo hộ cho Yang Yoseob đến giờ. Thật sự anh cũng chưa 1lần vào bệnh viện và quên khuấy đi mất”
“Ai đang hấp hối trong thể xác em? Nếu em chết sẽ thế nào…”
“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.