Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 209
Khi Doojoon mất phòng bị vì cơn đau bất ngờ cô kịp lách người lao khỏi giường gài vội nút áo
“Em thô bạo quá vậy”
“Tôi sẽ vặn gãy tay và bẻ răng nếu anh còn tuỳ tiện thế này 1lần nữa”
“Shh…”
Vết thương trên tay thấm đỏ cả dải băng và rướm ra ngoài, Gina chợt mềm lòng, cô cũng quá mạnh tay. Lưỡng lự cuối cùng Gina cũng bước lại giường
“Mianhae! Để tôi băng bó lại, hộp cứu thương ở đâu?”
“Nhà anh không có” thấy ánh mắt đẹp xót xa đầy lo lắng, lòng bỗng ấm áp vô hạn
“Tôi đi mua”
“Đừng đi, khuya rồi” anh níu tay cô lại, bộ dạng hề hề đáng thương
“Máu sẽ tự khô, ngủ thôi em”
“…”
“YA ý anh là ngủ, hay em muốn thức vận động?” Doojoon đùa
.
.
.
Đuổi mãi không ra mà động vào thì la làng đau đớn, Gina hết cách đành leo lên giường nằm cạnh anh
“Yên phận ngủ. Thử xờ mó lần nữa xem anh có toàn mạng không”
Cách nhau 1cái gối ôm dài, Doojoon thoải mái cười sảng khoái
“Bên em thật thú vị”
“…”
“Cha mẹ mất trong 1tai nạn máy bay khi anh mới 7tuổi. Tuy cô chú Lee nuôi dưỡng và yêu thương anh như con ruột nhưng đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn trống trải. Có em thật tốt!” giọng nam trầm khẽ vang lên
“…”
“Haizz bỏ đi. Em thì sao?”
“Tôi không có gì đáng kể” dường như ngoài vẻ trăng hoa phong lưu Yoon Doojoon còn 1con người khác, yếu đuối và cô độc. Thế nên anh không bao giờ thật lòng ư? Sợ 1lần nữa mất đi người mình yêu? Thế nên đùa giỡn với cô như bao nữ nhân khác?
.
.
.
“Cha tôi có nhân tình, lão nhẫn tâm vơ vét tiền, quẳng lại vợ và đứa con nhỏ để trốn sang Canada cùng nhân tình. Mẹ tôi bị lao lực và mất sau đó, tôi phải vào viện mồ côi” cô gác tay che đi đôi mắt, cố gắng nén tiếng thở dài. Từ năm 9tuổi đến nay chưa 1lần rơi lệ, Gina không muốn để ai thấy mình yếu đuối đáng thương. Khi cha mẹ Dongwoon nhận nuôi, cô đã nỗ lực hết sức, sống và học tập thật giỏi chứng tỏ bản thân xứng đáng với họ. Cứ gồng người bao năm nay riết thành thói quen, cô cũng quên mất nước mắt yếu đuối là gì…
“Thế nên em ghét đàn ông là vì vậy?” Doojoon đẩy gối sang bên nhìn cô
“Đặc biệt là loại trăng hoa như anh”
“Không phải em ghét anh. Em sợ yêu anh sẽ đau khổ như mẹ, thật ra em có cảm giác với anh đúng chứ?” anh lại nhích gần cô thêm tí nữa, bị bắt thóp rồi Son Gina
“Anh là kẻ luôn gây phiền phức” cô quay lưng phủ nhận
“Quấy rối tim em sao?” Yoon Doojoon được nước càng làm tới ôm siết eo Gina từ phía sau. Trong phút chốc cô run rẩy cứng đờ người, anh đã có đáp án.
“Đừng được 1tấc lại muốn tiến 1thước. Nằm đúg chỗ rồi ngủ đi! Đúng là tôi bị điên bất tử mới đi kể chuyện này với anh” Gina tuy miệng nói thế nhưng lòng rất nhẹ nhõm. Anh không tỏ ra thương hại, không giả vờ đồng cảm an ủi rỗng tuếch, không làm cô dằn vặt thêm bởi quá khứ…
Vòng ôm mạnh mẽ ấm áp không tia dục cảm khiến cô an tĩnh, ít nhất giây phút này có 1người để cô dựa vào, để cô được yếu đuối dù chỉ trong tâm niệm…
Giấc ngủ đến dễ dàng hơn trong lòng anh. Đêm! An bình… Là 2kẻ cô đơn, 2kẻ sợ hãi bị mất đi tình yêu sợ hãi sự phản bội cùng mơ giấc mơ hạnh phúc. Bởi ấu thơ của họ là trang giấy thấm đẫm nước mắt, mốc meo bởi sự cô độc bi thương. Liệu vẽ những gam màu hạnh phúc lên trang giấy cũ có lấp đầy khao khát yêu thương?
***
Sáng mùa hè đến sớm hơn mọi khi bởi ánh nắng vội vã kéo màn mây tối và đuổi sao mai chạy mất theo hừng đông. Mấy giọt vàng nhảy nhót nô đùa trên cành lá, gõ khung cửa sổ lách người vào phòng đánh thức nữ nhân đang say ngủ.
Yoseob nhổm dậy giữa đống chăn gối lùng bùng. Phải rồi hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới, cậu vươn vai hét to
“Cuộc sống a ~ Thế giới a ~ Yang Yoseob đến đây muahahaha ~”
“Cô mới ra trại à?” giọng nam trầm nghẽn vọng đến từ hướng cửa. Junhyung tựa cửa khoanh tay giễu cợt
“Trại là gì? Hình dáng thế nào? Ơ mà anh chưa đi làm sao?” cậu chu môi hỏi, tung tăng nhún nhảy vào phòng tắm
“Bây giờ đi. Tuần này tôi không về, thứ 7 đợi tôi đón đến địa điểm diễn”
Yoseob thò đầu khỏi phòng tắm, mồm miệng dính đầy kem đánh răng, phì phò phun bọt tứ tung
“Wae? Hôm qua anh về sao lại đi tiếp?”
“Bẩn quá! Aishh vì không muốn gặp cô, thế thôi” hắn nhăn mặt bỏ ra ngoài
Cạch!
Bàn chải từ miệng rớt xuống sàn. Yoseob chậm rãi nhặt lên, cậu buồn buồn vỗ vào 2má
“Không sao! Không sao! Đã bảo anh ấy không phải gia đình mà. Yang Yoseob đừng tiếp tục ảo tưởng”
***
Hôm nay cậu mặc áo sơ mi sọc xanh đi với quần jean dài đơn giản, tóc cũng cột cao gọn gàng và mang giày thể thao trắng. Trông như học sinh cấp 3 thứ thiệt!
.
.
.
Trường học kia rồi…