Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 188.1
Vẻ mặt cậu xụp đổ trước ánh mắt nghiêm khắc doạ người của ai kia.
***
Vì lí do bị cấm tham quan kí túc xá nên đứa trẻ Yang Yoseob ôm nỗi ấm ức lớn mà tiu nghỉu như trái bóng xì hơi cả buổi tối.
Về nhà
.
.
.
Lúc ăn cơm
.
.
.
“Yang Yoseob! Thôi ngay cái trò ngồi chồm hổm quay mặt vào tường vẽ vòng tròn” từ lúc hắn vào phòng tắm đến khi trở ra vẫn 1cảnh tượng này
“…” không nghe, không nghe! Vẽ…vẽ…
AISHH!
“Ư.. Á! Bỏ em xuống” bỗng nhiên bị bế bổng lên Yoseob giật mình hét toáng. Junhyung ôm cậu ngồi phịch xuống nệm tiện tay vớ túi điện thoại trên bàn
“Người anh ướt quá dính nước đầy em rồi, mau mặc áo vào” Yoseob vừa giẫy vừa lăn ra nệm, bỗng cậu khựng lại, mắt sáng rực như đèn pha ôtô khi hắn giơ lên chiếc điện thoại mới mua lúc chiều:
“Tôi dạy cô dùng”
Bao nhiêu ấm ức thoắt cái bay sạch không còn 1mảnh, Yoseob vồ lại như hổ vồ mồi.
Con nhóc này quả nhiên dễ dụ, Junhyung nhếch mép cười. Yang Yoseob thú vị thật, dùng cậu tiêu khiển lúc nhàm chán cũng không tồi.
***
“Anh à đây là gì?” cậu chọt chọt màn hình ngẩng đầu thao láo mắt hỏi
“Máy ảnh. Ứng dụng để chụp hình”
“Mwo? Chụp chụp, em chưa bao giờ thấy mình trong ảnh. Mau dạy em chụp, pali pali”
“Cô bớt nhoi đi. Để máy thế này nếu muốn chụp cái gì đó, xoay lại nếu muốn tự chụp. Hoặc dùng camera phụ, nhấn vào chỗ này” vừa nói Junhyung vừa cầm tay Yoseob chỉ từng bước một.
“Aa em muốn chụp” cậu hớn hở cầm máy chạy te tởn khắp phòng bấm lia lịa. Haizz hết cách rồi, hắn lắc đầu ngao ngán lo vớ laptop xem hợp đồng
.
.
.
Ước chừng 1tiếng sau Yoseob quay lại nhảy nhổm lên nệm xìa điện thoại khoe:
“Hyung xem, đây là em, là em này”
Junhyung ngẩng đầu khỏi laptop
“Gọi oppa”
“Hả? A ờ… Oppa!” cậu ngớ ra rồi cũng ngô nghê gật gật, sau đó sực nhớ mục đích khoe hình nên…
“Anh xem này xem này”
“…” con nhóc trong điện thoại trợn mắt thao láo mồm há hốc trông ngố cực đại, hắn mím môi nhịn cười
“Xấu xí!”
“Anh mới xấu” cậu xì 1tiếng quay camera lại chụp kẻ thân trần đang tựa đầu giường
“…”
“…”
“Sao? Chụp tôi xong thấy đẹp lắm? Ngạc nhiên?” thấy Yoseob mê mẩn im lìm nhìn màn hình, hắn đắc ý cười.
“…” gật gật
“Vậy em muốn đẹp thì phải chụp cùng anh hả?”
“…” cậu bị ngu sao? Cười tạo dáng là được mà. Nghĩ thế nhưng câu trả lời của tên đại vô lại Yong Junhyung là:
“Đương nhiên”
“Em thử liền” Yoseob nhào vào ngực chồng nheo mắt cười giơ 2ngón tay hình chữ V rồi bấm máy.
Flash!
“OA ~ Rất đẹp ngar ~”
Hắn nhìn đôi nam nữ trên màn hình, sững sờ trong giây lát vì nam nhân anh tuấn kia ánh mắt tràn ngập nét cười, hắn đang vui sao? Ở bên người mang thể xác của kẻ đã giết chết Jinhyeon, lại không cộc cằn cáu giận mà thoải mái như thế… Hắn…
“Anh à? Buồn ngủ sao?” Yoseob hươ hươ tay hỏi
“Không! Ngủ đi, tôi sang thư phòng” không được tiếp tục ở bên Yang Yoseob. Junhyung khoác áo đi thẳng ra cửa
“…”
***
9PM tại khu resort MASTERMIND, mọi người vẫn đang tất bật chuẩn bị sân khấu trình diễn cho đêm thời trang Lô Vĩ.
“Yoon chủ tịch. Phần hoạ tiết trang trí hồ bơi quá cầu kì”
“Hoạ tiết đó do Woonie nhà em vẽ đấy” Doojoon thú vị cười nhìn như hút vào nữ nhân bên cạnh, mái tóc dài màu hạnh nhân hơi gợn sóng cùng bộ váy công sở lam nhạt được cách điệu phần cổ và tay áo như tôn lên từng đường nét xinh đẹp của cơ thể.
“Em không làm người mẫu thật uổng phí”
“Mời anh nghiêm túc. Phần phông nền nên đổi thành màu xanh dương bầu trời” Gina vẫn tập trung vào bản thiết kế trên tay, gã nham nhở này muốn đùa cợt nhưng cô muốn làm việc.
“Phong cách Á Đông luôn mang chút hơi hướng cổ điển, màu nâu trầm trông sang trọng và thích hợp hơn, Gina noona” Kikwang từ xa tiến lại cười lễ phép.
“Thế à? Chị hiểu rồi. Woonie đâu?” thằng bé đáng yêu này cô rất thích, khác hẳn gã anh họ trời đánh
“Em ấy đang lo phần trang trí bồn phun nước. Em sang phụ đây, annyeong noona”
“Ừ” Gina gật đầu đi về phía sân khấu, nhân viên ánh sáng đang lắp đèn đóm
.
.
.
“GINIE CẨN THẬN!”
RẦM!
Chỉ kịp nghe tiếng hét, giây sau cô đã nằm gọn trong lòng Doojoon và…chúa ơi tay anh chảy máu. Ai đó phía trên xà làm rơi hộp dụng cụ, may mắn Doojoon kịp kéo cô sang bên nhưng hộp sắt rơi quẹt qua vai làm mỏ lếch rớt ra quệt vào cánh tay. Anh…vì cứu cô mà bị thương.
“Anh không sao chứ? Á anh chảy máu kìa” Gina lo lắng xem xét
“Vết thương nhỏ, không nghiêm trọng”
“Staff đâu? Mau! Mau lấy giúp tôi hộp sơ cứu”
“…”
***
“Được rồi mặc áo vào đi. Vai anh bầm dữ lắm, vết thương cũng sâu. Mianhae..” chạm nhẹ vết băng, Gina nhỏ giọng xin lỗi