Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 11948


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 11948


“…” Hiểu ư? Hiểu nhanh như vậy?
Thật sự câu đáp lại quá nhanh khiến bản thân hắn cũng thoáng bối rối, rốt cuộc cậu hiểu theo nghĩa nào? Hay là… Không! Yong Junhyung đã làm việc gì thì tuyệt đối sẽ không để phí hoài tâm tư vô ích. Huống hồ…
“LeeJoon cũng rất nhớ em? Sợ rằng cậu ấy… không kịp nói tạm biệt mất”
“…”
Nhìn thấy nắm tay người ngồi trên sàn bất giác siết chặt, Junhyung biết cậu sẽ hiểu điều hắn nói. Yoseob tư chất thông minh, hơn nữa hắn vì cuộc gặp mặt hôm nay đã phải đau đầu biết bao nhiêu. Tuy đáp án chưa rõ ràng nhưng cũng xem như “những gì có thể đều đã tận lực làm hết”
Nam nhân liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, vừa đúng 10 phút. Trong mắt rõ ràng hụt hẫng không đành, là nuối tiếc không hề che giấu. Bước chân lưỡng lự tiến một nhịp, hắn vươn tay, thật sự muốn ôm lấy người kia nhưng cuối cùng chỉ có thể xót xa dừng trên vai cậu, bóp thật khẽ…
“Tạm biệt!”
“…”
Dứt câu quả thật cửa phòng vừa vặn bị mở ra, Lee MinHo vẻ mặt lạnh tanh đứng sẵn bên ngoài. Junhyung buông tay, xoay người dứt khoát đi ra.
***
“Thật sự cảm ơn anh” hắn lơ đễnh cúi người. “Cậu cao ngạo đến mức cảm ơn người khác cũng không có chút thành ý. Hừ!”
“Thành ý hay không là ở cảm nhận của anh. Day dưa vô ích. Hyung, tạm biệt!” trước vẻ trách móc của đối phương hắn chỉ gật đầu đáp lại rồi nhún vai bỏ đi.
***
Junhyung đi rồi tại sao phạm nhân vẫn gục người trên sàn? Đau khổ như vậy? Thật sự MinHo chẳng có phần trăm hứng thú nào với việc quan tâm chuyện riêng tư của người khác, nhưng trông cậu ta quả thật không ổn. Vẫn theo dõi camera, anh nhấn nút gọi cho nhân viên canh gác.
.

.
.
“Tôi MinHo đây. Cử người vào xem tình hình Enel Moratti”
***
“Có sao không?” gã cảnh sát sẵng giọng, đối với tội phạm giết người như Enel, gã tự cho mình cái quyền khinh khi ra vẻ.
“…”
“Hỏi sao không nói thằng kia?” thái độ im lặng lầm lì của Yoseob khiến gã tức giận quát lớn.
“Tôi muốn đi vệ sinh”
“Mwo?” hình như câu trả lời chẳng ăn nhập gì cả. Gã không phản ứng kịp, đực mặt ra vài giây. Đột nhiên giọng MinHo ra lệnh qua bộ đàm:
(Dẫn cậu ta đi! Đứng ngoài canh cẩn thận!)
Có lẽ nên cho cậu ta một chút riêng tư để đau lòng chăng? Anh không biết nữa, chỉ thấy nhất thời mình nên làm thế.
***
Cửa toilet đóng lại, khuôn mặt chàng trai lập tức đổi sắc.
LeeJoon bị “bọn họ” bắt rồi ư? Tại sao? Là vì cậu?
Đầu lưỡi chuyển động, Yoseob gấp gáp hé môi nhằn ra một thứ thoạt nhìn trông giống như viên thuốc tây, lớp vỏ con nhộng hai màu ướt nước bọt bị mủn ra mềm nhũn.
Nụ hôn lúc nãy… Khi lưỡi chạm phải vật lạ cậu đã giật bắn cả người. Thì ra động tác “lau” máu trên miệng là để chuẩn bị thứ này cho nụ hôn. Nhưng hắn muốn gì đây? Muốn cậu nuốt viên thuốc? Còn bài thơ… chính xác đã từng đọc qua.
Sáu năm… những tưởng có thể quên nhưng thật ra chỉ là đem kí ức hạnh phúc giấu vào nơi sâu nhất, Yong Junhyung tùy thời có thể dễ dàng lôi ra được bất cứ lúc nào. Hắn lại dám chắc rằng cậu vẫn nhớ?
Ây…. Trái tim không biết nghe lời này… kì thực vẫn là nhớ rất kĩ.
Sáu năm trước.
—FLASHBACK—
Nữ nhân ngồi xổm tại một góc phòng, chu đôi môi hồng lừ mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, ngón trỏ liên tục di di vẽ vẽ những vòng tròn vô nghĩa, miệng không ngừng lẩm bẩm đủ để “ai kia” nghe thấy: “Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em”
Nam nhân ngồi trên giường rốt cuộc không thể tiếp tục chăm chú vào laptop nổi nữa, hắn gỡ kính bỏ sang bên, nhịn không được phì cười trêu vợ: “Em tự kỉ đủ chưa? Một câu lập đi lập lại hơn 100 lần trong vòng một tiếng”
“Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em!” cậu chẳng thèm quan tâm, tiếp tục lầm bầm.
“Thôi nào, em trẻ con thật đấy!”
“Nói thật đi! Anh không muốn treo ổ khóa tình nhân cùng em. Nói thật đi…”
“Aishh chẳng biết anh nuôi vợ hay là nuôi con nữa. Yang Yoseob! Đứng dậy!” hắn nạt lớn.
“…”
“Anh bảo đứng!”

“…” ừ thì đứng.
“Lại đây!” mím môi cố nén cười, Junhyung ra lệnh.
Yoseob một bộ bằng mặt không bằng lòng đi lại giường, ai bảo cậu sợ hắn làm chi. Thật tức chết!
Đợi vợ đi đến bên cạnh, hắn mới cười dịu dàng kéo cậu lên nệm: “Được rồi, anh nói em biết lí do.”
Vòng một tay ôm cậu, tay kia click chuột, hắn xoay màn hình laptop: “Đọc đi”
“Thơ ư?”
.
.
.
Đổng ý phân ly. Là đeo theo bi thương muốn nhìn bóng ngươi đi lần sau cuối, mờ mờ ảo ảo cũng chỉ là mộng tưởng vẽ nên trong đêm 30 mịt mùng không trăng như thế. Cuối cùng vẫn không thể thấy nhau, cứ vậy ly biệt…
.
.
.
“Anh viết sao? Buồn như vậy…”
“Không phải! Là cha đã viết khi chia tay mẹ anh.”
“Mwo? Chẳng phải…”
“Đúng, cả hai cuối cùng vẫn cưới nhau. Nói ra thật xấu hổ, cha anh đã giả vờ ốm nặng để ép ông nội”
“…”
“Thế nên đối với anh, ấn tượng về Namsan có chút đau buồn”
“Tháp Namsan?”

“Đúng, tên bài thơ là “Namsan, ba mươi người đi”, đơn giản tên địa điểm và thời gian. Ý nghĩa chính là chia tay nhau tại tháp Namsan, ngày 30…”
—END FLASHBACK—
Nhớ đến đây, trong đầu Yoseob lóe lên tia sáng tỏ. Namsan, ngày 30? Ngày 30 tháng 4 là ngày chuyển giao cậu? Hắn muốn gặp nhau ở tháp Namsan? Bằng cách nào?
Trong lúc rối bời, ngón tay vô thức bóp mạnh khiến lớp vỏ nhộng trên viên thuốc rách ra.
Cậu nhíu mày, bên trong còn có gì đó.
“…” không phải bột thuốc mà là giấy!
.
.
.
“Nếu có cơ hội đọc được. Giả ốm”
.
.
.
Vỏn vẹn một câu. Giả ốm? Lúc đọc bài thơ, Junhyung hai lần nhấn mạnh chữ “đau” là muốn nhắc cậu giả vờ đau ư? Ngày chuyển giao giả vờ ốm? Còn Namsan là ý gì? Câu nói “Em hiểu” chẳng qua chỉ để ứng phó, tránh khiến hắn bối rối chứ thật sự cậu vẫn rất mờ mịt.
Cộc cộc!
“Xong chưa đấy?” tên cảnh sát ở ngoài gõ cửa giục, Yoseob giật mình bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, vội ném tất cả vào bồn cầu, xả nước rồi bước ra với trạng thái thờ thẫn ban đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.