Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 11647
“…” nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy phía trước, Gina bất giác mỉm cười.
Dường như đối với kế hoạch lần này, Hyunah trở nên kiên quyết và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cả chính cô cũng vậy, nếu tất cả có thể êm xuôi trót lọt thì…
.
.
.
Đứa trẻ kia, sẽ không phải xót xa quá nhiều cho con nữa. Sẽ không cần đau lòng khi chấp nhận hạnh phúc mẹ đã lưỡng lự từ rất lâu.
.
.
.
Hyunah đã đi đến lối cửa vào, Gina lẳng lặng bước theo sau bóng em gái.
Chân vừa nhấc lên… Một bước. Như còn chút vướng bận vô hình nào đó, cô gượm người đắn đo vài giây rồi ngoái đầu nhìn lại khoảng trời ban nãy Hyunah đã thất thần ngắm thật lâu…
“…” Sao trời. Duy nhất một điểm sáng chấm trên nền trời đen tuyền.
Dù chỉ là chút mong manh hi vọng cũng khiến người ta hướng về, trông ngóng rất lâu, thấp thỏm rất lâu, nên càng lo sợ bất an…
Bài hát kia… cô đã giả vờ như không hay biết. Cả Hyunah cũng cảm nhận được điều Yoseob đang nghĩ, cô sao lại không chứ? Là tự mình muốn né tránh loại cảm giác bi thương kia.
.
.
.
Sân thượng tĩnh mịch, người đã đi xa. Gió thổi qua, đôi câu hát vẫn dật dìu chưa tan biến:
“Nhân sinh như giấc mộng, chỉ là mơ sao phải để đau khổ phù phiếm kéo dài.
Đoạn đường đã đi, thứ em giữ lại chỉ là kí ức hạnh phúc trước biệt li.
Tỉnh làm chi? Để ngẩn ngơ kiếm tìm trái tim đã đánh mất trong giấc mơ yêu người.
Là em cứ thế chấp nhận phân li. Tự hỏi lòng rốt cuộc hối hay không hối…
Là không hối. Không hận.
Không oán không hờn.”
***
Hyunah cùng Gina vào phòng, bên trong người đã đến đông đủ. Cô ngồi xuống cạnh Doojoon, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều. Những lúc thế này có lẽ chỉ phụ nữ như cô mới đa sầu đa cảm, ưu tư nhiều bề; đám đàn ông đều tập trung cao độ vào việc bàn luận tính toán.
Doojoon cười bóp nhẹ tay Gina, cô khẽ gật đáp lại rồi quay sang hỏi Junhyung:
“Em sắp xếp hết đồ đạc để mai xuất viện chưa?”
“A? Cái đó…” hắn làm sao nhớ chứ.
“Được rồi. Chị biết thế nào cậu cũng sẽ bảo vất hết đi, đây là việc thư kí như chị nên thu xếp. Đừng lo!” cô cười. Thấy thế Doojoon tranh thủ lợi dụng:
“Ginnie, văn phòng anh cũng rất bừa bộn”
“Em sẽ vất rác thêm vào vì sự thật là văn phòng anh đến một hạt bụi cũng không có” cô liếc xéo. Đồ tinh vi, hơn ai hết cô thừa biết phòng anh là nơi ngăn nắp sạch sẽ nhất DJ. Đôi khi còn làm cô ganh tị đến muốn mang gián hay côn trùng thả vào.
“Ha ha…”
Cả phòng cười rộ lên vui vẻ một lúc sau đó Junhyung trở lại vấn đề chính:
“Sáng mai ra viện tôi sẽ về công ty sắp xếp vài thứ. Chiều tối sẽ vào thăm Yoseob”
“Anh chắc mình thuyết phục được cậu ấy chứ?” Dongwoon hỏi. Tính tình Yoseob nếu ai thân thiết đều sẽ biết và Junhyung là người tường tận nhất.
“Không được cũng phải được” hắn khẳng định, thoáng nhìn sang LeeJoon ẩn ý.
“Giá như cấy chip được vào đầu cậu ta. Em và Mir sẽ lập trình phần mềm hộ Boss”
“Cám ơn lòng tốt bại hoại của hai cậu. Nhớ làm tốt phận sự của mình, nhiệm vụ của 2 cậu quyết định thành bại kì này đấy!”
“Boss yên tâm! Phá hoại là “nghề” của bọn em!” Mir giơ nắm tay làm như sẵn sàng chiến đấu, tự tin thắng lợi nằm gọn trong tay.
“Hyunah, em chỉ việc lấy danh nghĩa của Academy để đặt vé máy bay thôi, Gina đi nhận vé là xong. Nhớ kĩ hai người không dính líu gì thêm!”
“Arasseo!” cả hai gật đầu đồng thanh.
“Kikwang, đã nói chuyện với MinHo hyung chưa?”
“Đã! Anh ấy hứa sẽ để hai người nói chuyện riêng. Nhưng camera ở khắp nơi trong phòng, máy nghe lén cũng không ngoại lệ”
“Hyung hiểu. Cám ơn em”
“Dongwoon, mô tô của em…”
“Tốt!”
“Ừ! Mai Hyunseung giúp tôi băng bó vết thương chặt một chút nhé.”
“Ok!”
Junhyung gật đầu, trước mắt chỉ nên nói bấy nhiêu.
…
Bàn bạc nhất trí xong lần cuối, tất cả ra về. Thật ra thảo luận cả tuần rồi, đêm nay chỉ tổng kết lại rất nhanh thôi.
***
Trời về khuya, trong phòng bệnh lẻ loi một mình, nam nhân lẳng lặng nằm gác tay lên trán, đôi mắt tập trung nhìn về một điểm cố định trên trần.
Junhyung vẫn thao thức. Hắn biết đêm nay mình không thể ngủ được. Ngày mai rốt cuộc có thể gặp lại. Thế giới ngoài kia, bên ngoài bệnh viện chẳng biết đã thay đổi nhường nào rồi…
***
LeeJoon bẻ lái rẽ xe vào con hẻm nhỏ. Chiếc ô tô lạ cũng theo sát phía sau.
Xe dừng lại. Khói trắng vấn vít từng làn, uốn éo tuồn ra từ buồng xe, anh rút mẩu thuốc lá cháy đã gần hết khỏi môi, ném ra ngoài. Khuôn mặt mảy may không chút cảm xúc.
Cuối cùng cũng đến! Ngõ cụt rồi!
…
Kẻ giấu mặt tiến lại. Kính xe hạ xuống.
Cạch!
Nòng súng lạnh ngắt dí bên thái dương.