Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 10643
“Vậy đã nghĩ ra sẽ xử lí cô ta thế nào chưa?” anh tiếp.
“Ừ… Nếu là 5năm trước, tôi sẽ hận cô ta, căm ghét đến mức có thể giết chết ngay tức khắc. Nhưng bây giờ…”
“Này cậu chịu buông tha à?” Doojoon ngắt ngang. Cả chục ngày nay vì để cả hai dưỡng thương, mọi người đã cấm tiệt Haneul bén mảng gần phòng bệnh.
Chuyện xấu xa 5năm trước bại lộ khiến cô ta vừa sợ hãi vừa giận dữ vì bẽ mặt. Dù chưa thấy có động tĩnh cụ thể nào nhưng hẳn ả sẽ không chịu xuôi xị nhục nhã đâu.
…
“Yoseob đã trở về, quá khứ bới móc lại có ích gì? Xem như để căm ghét tự tan trong lòng, sau này rút kinh nghiệm đi”
Trong mắt hắn lúc này có gì đó kiên nghị, chín chắn, giọng nói trầm, chậm rãi điềm đạm khiến Doojoon thoáng ngạc nhiên, không kiềm được mà cảm thán:
“Junhyung, cậu thật sự chín chắn hơn rất nhiều rồi” anh nhìn bạn trầm trồ.
“Do cậu quá nóng tính ấy”
“Không phải tôi nóng tính, là vì cậu bình tĩnh hơn trước nhiều thôi”
“Thật sao? Chắc không phải đâu” Junhyung lắc đầu, hắn không nhận ra bản thân đã thay đổi qua từng ngày.
“Vì đối với tôi, bây giờ ngồi tính toán chuyện quá khứ thật bán rẻ thời gian. Goo Haneul không đáng phải để trong tâm trí, tôi chỉ lo cho Yoseob”
Từ sau khi nghe kể câu chuyện của cậu, lòng hắn cồn cào, trái tim cứ đập mạnh liên hồi theo cảm giác lo âu xé gan xé ruột. Yoseob tỏ ra bình đạm, thờ ơ bao nhiêu, hắn lại thấp thỏm sợ hãi bấy nhiêu.
Jiyoon và Gayoon đã đứng ra đảm bảo với phía hình sự về việc “phạm nhân sẽ không bỏ trốn”, nên Yoseob mới không bị canh như tù nhân ở bệnh viện. E rằng không đợi cậu bình phục lại hẳn, chỉ nay mai thôi, phía công tố và cảnh sát sẽ bắt về thụ án ngay.
Vì bị thương thôi mà chậm trễ bao nhiêu việc, hắn không để trí não mình tàn phế như thân thể lúc này được.
“Không dài dòng nữa. Cậu đã giúp tôi làm việc với luật sư chưa?” Junhyung hỏi thẳng vào chủ đề chính.
“Đã! Nhưng cậu còn chưa rời giường nổi mà…”
“Ông ấy nói thế nào?”
“Hm…”
“Tôi cũng muốn nghe!” giọng nam xen ngang bất chợt.
Cả hai nhìn sang, là LeeJoon vừa tới.
***
Gió thổi qua tán phượng, những chùm hoa đầu mùa chưa kịp đỏ. Gió mải miết trên những cánh hướng dương vàng nở rộ nơi khuôn viên bệnh viện. Vị mùa hè tan lẫn trong gió nhưng với Yoseob, cái tinh khôi của đất trời lúc này khiến cậu có đôi chút run rẩy. Sợ sẽ nuối tiếc nhiều hơn, sợ sẽ không muốn xa rời…
Ai nói lòng người là kiên đĩnh, ai nói cảm xúc sẽ luôn nhất quán? Cậu là con người làm bằng xương bằng thịt, khi quyết định trả thù lại không ngờ con trai còn sống, khi quyết định bắn chết Kim HyunUk, hi sinh để cứu Junhyung và đứa trẻ, cậu chỉ nghĩ sẽ được giải thoát khỏi mọi thù hằn, đau khổ. Nhưng lúc tỉnh lại sau cơn mê, trái tim không tự kiểm soát được mà tham lam muốn ở bên họ lâu hơn. Rồi mỗi khi đối diện thực tại, nghiệt ngã nhận ra mình sẽ không thể bình an yên ổn…
Lúc buông xuôi, lúc khát vọng, lúc chấp nhận hi sinh, lúc nuối tiếc tột cùng… Vì vô số những mâu thuẫn rối như tơ vò, cậu phải chọn một cách: thả trôi tâm tư. Con người bất kì ai rồi cũng đến một lúc nào đó phải bất lực thôi. Với Yoseob chính là lúc này, khi những việc cậu làm đã vượt quá giới hạn của khả năng nắm giữ hạnh phúc.
.
.
.
“Em đang nghĩ gì vậy Seobie?”
“Không có! Em đang nghĩ tại sao đã mươi ngày rồi mà chưa ai dẫn Yomin vào thăm chúng em. Cứ xem như thằng bé ghét em, nó lẽ nào không muốn gặp Junhyung? Em rất nhớ Minie… Hay nó bị sốc quá nặng…”
“Yoseob à không phải đâu…” cô khó xử ngần ngừ.
“Thôi được! Mai hay kia gì đấy chị đưa con vào thăm hai em”
Thật ra mọi người đều giấu chuyện Yomin bị sốc nặng. Thằng bé chỉ mới được chuyển sang phòng chăm sóc bình thường 4ngày trước, được điều trị để bình ổn tâm lí và hôm qua mới được xuất viện. Vừa tỉnh dậy đã luôn miệng khóc la “bố chết rồi, chú chết rồi”, may là cô trấn an được. Cũng thật lạ là nó vượt qua cú sốc này mà không bị di chứng như trầm cảm hay ám ảnh về máu, nó chỉ bắt đầu mắc chứng sợ nước.
Bác sĩ nói bởi vì một số chuyện về những đối tượng khác chỉ gây sốc nhất thời, trong mắt thằng bé lúc đó chỉ có cha mình đang bị hành hạ và hình ảnh Yoseob rơi xuống nước.
Trẻ con không thể đồng thời tư duy về nhiều thứ, nó chỉ lưu lại thứ ấn tượng nhất với mình. Nên vô thức những mảng cảm xúc khác bị mờ đi. Điều này chứng tỏ thằng bé yêu Junhyung và Yoseob hơn tất cả.
.
.
.
“Hứa nhé! Em muốn gặp con…” bởi vì sắp tới có thể sẽ không còn cơ hội, không kịp nữa.