Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 29


Đọc truyện Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh! – Chương 29

Đồ trong valise của nó cũng không nhiều lắm, nên hắn quyết định ăn xong sẽ đến nhà nó chứ chưa đi đến công ty vội.

– Không cần – Nó một mực ngăn cản không cho hắn đi đến nhà nó, miệng luôn mồm là : “ tôi tự làm được”

– Tại sao, dù gì anh cũng đến nhà em một lần rồi mà, có sao đâu chứ – Hắn chau mày.

– Tôi … ngại lắm – Nó cúi đầu ngượng ngùng.

Hắn bật cười.

– Có gì mà ngại chứ? Lát nữa sang.

-Nhưng…

– Em mà nói nữa là anh cắn môi em đấy – Nó im bặt, không dám ho he, nhìn thấy nó như vậy hắn cũng không đành lòng bèn nói – Thôi được, nhờ Trang lấy vậy.


– Yo~~~~~~ – Nó bật dậy – Cảm ơn hen.

Rồi chạy vọt ra ngoài xe, ngồi ở ghế phụ lại, hắn cười mỉm: con người này (nó) sao có thể thay đổi một cách nhanh chóng như thế chứ.

************************ Công ty TTK *************************************

Hắn chạy vào bãi đậu xe còn nó đi vào công ty trước.

Hắn đậu xe xong thì thấy trong công ty có một đám ruồi tập trung lại một chỗ, cứ tưởng có ai vào công ty gây chuyện ai dè…

– Đây là quà của chị Hương – Nó vui vẻ cầm món quà cẩn thận đưa cho một người tên Hương.

– Ô, chị cũng có quà sao, cảm ơn em – Chị Hương bên phòng thiết kế mừng rỡ khi được nhận quà.

– Cái này của anh Triều.

– Yub, cảm ơn cô – Anh Triều nghiêm hai chân, dơ tay lên chào nó.

Cả đám cười vì sự hài hước của anh ta, có thể nói anh ta rất hài hước, thú vị và cực kì nhiều chuyện ai mà bị anh ta kéo vào chuyện là dính luôn, không tách ra khỏi hội “ông bà bán lê” được.

Nó chào tạm biệt mọi người, hắn thì đứng đơ ra đó, từ khi nào mà nó làm quen với mọi người vậy, mọi người dường như rất quý nó, hay là do mấy món quà hối lộ lúc nãy nhỉ.

Hừ, được lắm, dám “giành” quyền được yêu quý của giám đốc ta đây sao.

– Quà anh đâu – Hắn chìa tay ra khi sực nhớ đến mình là người gặp nó đầu tiên mà vẫn chưa có quà.


Nó ngượng ngùng lục lục trong túi: “ Thôi chết rồi” Hah cái người mà ở bên nó nhiều nhất là cái người mà nó quên chuẩn bị quà để tặng.

Thôi thì…

Chụt.

Tặng cái này vậy, nó cười híp mặt nhìn hắn, mặt hắn đang dần đỏ lên, vội vàng quay đi chỗ khác.

– C… cảm… ơn – Hắn ngồi xuống bàn làm việc rồi hí hoáy cái bút mà không biết rõ mình đang làm gì.

Nó thản nhiên không (muốn) nghĩ đến chuyện ban nãy nữa * kì cục cưỡng hôn con nhà người ta rồi bây giờ lơ đi là sao * rút cái ear phone ra nghe nhạc.

Một lúc sau thì Khang bước vào phòng, chào hắn rồi đi thẳng tới phía nó.

– Hey, cảm ơn vì món quà!

Hắn vểnh tai lên nghe lén, hóa ra anh ta cũng có quà chỉ có mình hắn là không có thôi hic. Hắn chợt nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, chép miệng : à thì coi như có cũng được.


Rỗi mỗi người một việc, hắn chăm chú vào đống hồ sơ tai kia không quên vểnh lên cố gắng nghe hai người bên kia nói chuyên với nhau, nó thì đã gỡ một cái ear phone để nghe Khang nói chuyện, tay còn lại ghi ghi chép chép vào trong cuốn sổ xanh nhạt. Còn Khang, có thể nói anh ta là người rảnh rỗi nhất ở đây, miệng anh ta huyên thuyên hỏi cái này tới cái kia, hết chuyện hỏi rồi thì lôi cho được cái chuyện nằm ở trên trời dưới đất ra hỏi, cũng may nó kiên nhẫn, nhẫn nại trả lời lại từng câu hỏi, nếu không thì nó sẽ hùng hổ đứng dậy và vút thẳng vào mặt anh ta mấy cái tát cho chừa cái tội nhiều chuyện.

Muốn lắm những không được vì … bí mật.

– Tới rồi đây – Tiếng nhỏ Trang bên ngoài vọng vào, hắn mừng rỡ chạy ra khỏi phòng đón cô, nhìn thì có vẻ tình thương mến thương vậy thôi nhưng thực ra có lý do khác.

– Trời ơi, tội nghiệp chưa, nặng lắm phải không, đưa đây tôi cầm cho – Hắn (giả vờ) vui vẻ giúp Trang.

Trang thấy hắn như cứu tính, vội vàng ném cho hắn cái valise.

– Này này, giúp tôi với, có thằng kia đang gò Bảo Trâm của tôi huhu – Đuôi cáo đã bị lộ.

– Hờ hờ, thế anh giữ thế nào mà như vậy… để chị xem – Trang nói rồi xắn tay áo hùng hổ đi vào bên trong, nhưng chưa kịp nhìn nó thì miệng cô đã hét lên.

– TRỊNH TRỌNG KHANGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.