Ánh Sao Sáng Chói

Chương 64


Đọc truyện Ánh Sao Sáng Chói – Chương 64

Lễ trao giải được truyền hình trực tiếp qua tivi, nên vô luận thế nào cũng không thể xoay người bỏ đi. Đông Phương Nhiêu đành ngậm ngùi nhìn Phương Diễn cất bước ưu nhã từ từ tới gần mình. Chủ nhiệm chương trình và đạo diễn sân khấu đều e sợ thiên hạ không đủ loạn hay sao ấy, Đông Phương Nhiêu nghĩ chắc bọn họ không tạo sóng gió cho cô tối nay trở về sẽ ngủ không yên giấc.

Phương Diễn bước đến gần cô rồi đứng lại, bây giờ chỗ đứng là như vầy, theo hướng người xem bên phải là Đông Phương Nhiêu, người dẫn chương trình đứng chính giữa, bên trái là Phương Diễn. Người dẫn chương trình cất lời khởi đầu: “Đầu tiên chúng tôi lấy làm vui mừng khi Phương Diễn tiên sinh có thể nể mặt lên sân khấu trao giải, Phương Diễn tiên sinh, xin hỏi anh có cảm tưởng gì đối với việc Hách Giai Giai tiểu thư nhận được giải thưởng này?”

“Tôi thấy vui mừng cho cô ấy.” Phương Diễn cầm micro lạnh lùng nói.

Bát Quái không đào được thề không bỏ qua “Dựa vào quan hệ trước đây giữa anh và Hách Giai Giai tiểu thư, có thể nói anh tương đối hiểu rõ Hách Giai Giai tiểu thư so với những người khác, xin hỏi anh có thể đưa ra chút nhận xét hay không?”

Đông Phương Nhiêu đứng một bên nghe hận không thể trực tiếp nhào tới giành giựt micro trên tay người dẫn chương trình, quăng đi càng xa càng tốt. Cái gì mà quan hệ trước đây giữa anh và Hách Giai Giai tiểu thư? Cái gì mà tương đối hiểu rõ Hách Giai Giai so với những người khác? Nè, nhìn cho rõ, đây là buổi lễ trao giải, chứ đâu phải hiện trường tin tức giải trí đâu?

Huống hồ Lý Cảnh Điềm vẫn đang ngồi phía dưới, những người này xem người ta là người chết hay sao? Vị kia mới phải đảm nhiệm Phương Diễn tiên sinh, sao không kím chuyện với Lý Cảnh Điềm, đào hố chôn chung Đông Phương Nhiêu với Phương Diễn làm gì? Nhắc lại chuyện đã là quá khứ, có ý nghĩa gì đâu?

Đông Phương Nhiêu muốn phát điên, đám người này thật khiến người ta phiền muộn không chịu nổi, nhưng cho dù trong lòng giống như vạn trảo nạo tâm, trên mặt vẫn phải mỉm cười, mỉm cười, tiếp tục mỉm cười. Hơn nữa còn phải cười tự nhiên, phải xinh đẹp, không thể lộ một chút sơ hở để người khác phát hiện.


Nhưng lạ thật, sao lại để Phương Diễn trao giải cho cô nhỉ? Chủ nhiệm chương trình không phải nên sắp xếp để anh trao giải cho Lý Cảnh Điềm sao? Không hiểu nổi bọn họ muốn thế nào, sao ác với cô quá vậy?!

“Phải thừa nhận rằng thành quả thu được luôn có liên hệ trực tiếp với công sức bỏ ra, cô ấy vẫn luôn rất cố gắng để hoàn thành tốt công việc của mình, hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này.” Phương Diễn lạnh lùng nói mấy câu chấm dứt chủ đề của người dẫn chương trình. Đông Phương Nhiêu đứng bên cạnh người dẫn chương trình cũng cảm thấy anh ta sắp tức điên rồi. Mặc dù không vui khi Phương Diễn lên trao giải cho mình, nhưng có thể thấy người dẫn chương trình không được như ý muốn, cô thấy rất sảng khoái, muốn kiếm chuyện với cô và Phương Diễn, không dễ vậy đâu? Biết rõ Phương Diễn không muốn nhắc tới bạn gái trước, tin tức muốn viết thế nào cũng được, nhưng trước mặt anh hỏi thế tất nhiên sẽ bị Phương đại gia làm mặt lạnh, thật không khôn khéo tí nào. Đoán rằng Phương Diễn cũng không ngờ hôm nay phải lên trao giải cho cô giống như cô vậy?

Bị lừa gạt cảm giác nhất định rất tệ, Đông Phương Nhiêu hiện tại cũng rất tức, muốn đứt gánh giữa đường, nhưng cô là diễn viên, là minh tinh, phải chú trọng hình tượng, phải ẩn nhẫn. Nhưng Phương Diễn bất đồng, anh không nói gì sau đó giở thủ đoạn làm chủ phương mất mặt, mặc dù hiện tại sắc mặt Phương Diễn như thường, nhưng Đông Phương Nhiêu nghe được từ giọng nói, đại thiếu gia đã rất không bình tĩnh .

Cũng may người dẫn chương trình không phải không thức thời, lại tròn đôi câu làm văn mời ban tổ chức mang cúp và hoa lên, nhường sân khấu lại cho hai người thực hiện nghi thức trao giải.

Đây mới thực sự là thời khắc kích động lòng người, người xem nín thở chờ đợi, Đông Phương Nhiêu cảm thấy rất nhiều tia mắt nóng hừng hực mang theo cuồng nhiệt hướng lên sân khấu, trong giới giải trí này đều là phần tử nhiều chuyện bát quái mà, bất kể là ký giả hay người trong ngành cũng vậy thôi.

Phương Diễn cầm chiếc cúp bước tới trao cho Đông Phương Nhiêu, ngay lúc cô không đề phòng vòng tay ôm lấy cô, toàn trường đồng loại ồ lên, sau đó môi Phương Diễn như chuồn chuồn lướt nước chạm môi Đông Phương Nhiêu, đẩy không khí lên ngút trời, mọi người thét chói tai, vỗ tay nhiệt liệt. Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên không ngờ trước mặt đông đảo khán giả, còn có bạn gái đương nhiệm của anh Lý Cảnh Điềm ngồi phía dưới sân khấu mà Phương Diễn lại hành động như vậy, bị Phương Diễn mục kích bất ngờ cô ngẩn ra trong giây lát, đang muốn lui ra, lại bị cánh tay ôm ngang hông buộc chặt. Đôi môi hoàn mỹ của Phương Diễn lại dán xuống, anh hôn không lâu, nhưng tích tắc đó cũng đủ để lưỡi anh đảo một vòng trong khoang miệng Đông Phương Nhiêu, sau đó nhanh chóng lui ra, quay mặt mỉm cười với mọi người, thong thả bước xuống.


Để lại một mình Đông Phương Nhiêu ngốc trệ trên sân khấu giữa làn sóng thét chói tai.

Người chủ trì cố gắng làm mọi cách dẹp yên, bởi vì khoảng cách gần nên hiển nhiên hắn thấy Đông Phương Nhiêu ngẩn người hoàn toàn. Cuối cùng Đông Phương Nhiêu lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh micro, nâng cúp trước ngực, cất tiếng trêu đùa: “Phương Diễn tiên sinh đối với đồng bào phụ nữ vẫn nhiệt tình trước sau như một, thật slàm tôi thụ sủng nhược kinh.” Hội trường tiếng cười vang ầm lên, không khí nóng bỏng vì nụ hôn của Phương Diễn cũng tản bớt một chút.

Đông Phương Nhiêu lại nói mấy câu tiếu lâm hài hước…điều chỉnh lại không khí, lúc này người dẫn chương trình rốt cục phục hồi tinh thần phối hợp với cô, coi như bình yên vượt qua. Đông Phương Nhiêu bắt đầu phát biểu cảm nghĩ, lấy được giải thưởng cảm nghĩ thường liên miên bất tận, Đông Phương Nhiêu lười, trước kia cứ mỗi lần được giải thưởng đều lên đài nói một bài.

Cảm tạ người nào người nào người nào, sau đó hạnh phúc thế nào thế nào, rất kích động thế nào thế nào, bên trong sửa đổi một chút danh từ, bài cảm nghĩ cứ thế hoàn thành, Đông Phương Nhiêu cúi người chào đi xuống.

Bài phát biểu như vậy là bình thường nhất, nhưng sẽ không bị lên án. Đông Phương Nhiêu cảm thấy như vậy vừa đủ.

Xuống đài tiếp tục ngồi bên cạnh Lý Cảnh Điềm, vừa rồi không biết Phương Diễn uống nhầm thuốc gì, Đông Phương Nhiêu cảm giác được tầm mắt nóng hừng hực từ bốn phương tám hướng chiếu tới vị trí cô đang ngồi, cô gắt gao trừng mắt liếc tấm lưng Phương Diễn, người kia đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình, làm như không có việc gì xảy ra.


Đông Phương Nhiêu khó chịu, Phương Diễn muốn gì đây? Có thể tính là quấy rối không? Dám đường đường chính chính gây chuyện trước mặt mọi người, Đông Phương Nhiêu ở đây phải thời khắc đề phòng Lý Cảnh Điềm bên cạnh, tự hỏi có khi nào cô ấy xoay qua đánh mình hay không. Mặc dù thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, nụ cười vẫn như ban đầu, nhưng diễn viên am hiểu nhất cái gì? Còn không phải diễn xuất.

Trên mặt cười ngọt ngào như gió xuân ấm áp, ai biết trong lòng thực chất chứa ý tưởng gì?

Khó khăn chịu đựng qua buổi lễ, lúc ra về Đông Phương Nhiêu so với ai khác cũng chạy trốn nhanh hơn. Dù vậy, lúc bước ra hội trường vẫn bị ký giả bao vây, nhìn những nghệ sĩ khác dễ dàng đột phá vòng vây rời đi, nhìn lại lớp tường dầy đặt ký giả chung quanh mình, từng tia sáng từng tiếng bấm máy “Rắc rắc” “Rắc rắc” phát ra không ngừng, Đông Phương Nhiêu khóc không ra nước mắt. Xe Vũ ca đậu không xa, bất đắc dĩ là chướng ngại vật quá nhiều, không thể nào đi qua bên đó được.

Truyền thông hỏi rất nhiều vấn đề tạp nham, phần lớn lượn lờ quanh buổi lễ tối nay, đứng trên sân khấu với Phương Diễn, ngồi cạnh Lý Cảnh Điềm, hỏi cảm tưởng, tâm tình, …. Trong đó không khỏi chứa đựng vài câu hỏi sắc bén.

Đông Phương Nhiêu phần lớn không trả lời, đối với vấn đề không đáng trả lời, đơn giản một câu cho qua.

Cuối cùng có một câu, đang lúc Đông Phương Nhiêu chuẩn bị liều mạng đột phá vòng vây thì có một ký giả giơ micro hỏi, “Hách Giai Giai tiểu thư, hôm nay Phương Diễn tiên sinh ở trước mặt nhiều người hôn cô, có phải hai người vẫn còn chút giao tình không? Đạo diễn Ngô Hạ Ngự cùng Lý Cảnh Điềm tiểu thư đều ngồi dưới sân khấu, có khi nào bọn họ chỉ là bia đỡ đạn cho hai người hay không đây?”

Đông Phương Nhiêu vốn không định để ý, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy vấn đề này không giải thích rõ ràng sẽ bị cho là đồng ý, truyền thông luôn là như vậy, chỉ cần không phản bác, im lặng nghĩa là chấp nhận, phóng viên liền tung chữ trên mặt báo cho mọi người xem. Bất kể thật hay giả, chỉ cần có người xem là được.

Vì vậy Đông Phương Nhiêu thu hồi bước chân đứng ngay ngắn lại, đối mặt với micro của ký giả, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, người ngoài đương nhiên sẽ không hiểu rõ quan hệ bên trong của bốn người chúng tôi, xì căng đan mấy tháng qua xảy ra trong lúc tôi đang quay phim nên không có thời gian trực tiếp ra mặt làm rõ, được rồi, nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, tôi sẽ giải thích một chút.”


Những ký giả vây quanh vừa nghe Đông Phương Nhiêu nói, lập tức bị hấp dẫn! Vốn định tìm kiếm mục tiêu khác, nghe cô nói phong phanh lập tức túm lại, chồng chất từng lớp, các ký giả khác thấy bên này náo nhiệt như thế, rối rít xúm lại.

Đông Phương Nhiêu trong lòng đối với chuyện này phiền muộn tột cùng, đặc biệt hôm nay Phương Diễn lại …, không biết quan hệ hai người vốn luôn là tiêu điểm, lại hành động tùy tiện, bất kể là trêu chọc hay trả thù, Đông Phương Nhiêu cũng cảm thấy rất quá đáng. Đông Phương Nhiêu cũng có tính khí, vẫn ẩn nhẫn, nhịn bốn tháng, kết quả hôm nay Phương Diễn ra mặt có thể biết trang đầu ngày mai là hình ảnh gì rồi, đến bây giờ không thể tiếp tục nhịn được nữa. Coi như trở thành tiêu điểm, tất yếu cũng nên phủi sạch quan hệ, Đông Phương Nhiêu thần kinh đã yếu ớt tới cực điểm, cô không muốn phải mất ngủ thêm nữa.

“Tin rằng mọi người đều biết quan hệ trước đây giữa tôi và Phương Diễn, điểm này tôi không nói lại, sau này hai bên đều cảm thấy không hợp nên đã chia tay trong hòa bình, không hề có người thứ ba xen vào. Phương Diễn tiên sinh bây giờ hẹn hò với ai đều không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ vui mừng cho Phương Diễn tiên sinh khi anh ấy có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, về Ngô Hạ Ngự tiên sinh.. .. . .” Đông Phương Nhiêu giải thích từng câu từng chữ, còn chưa nói xong, các ký giả một hồi xôn xao, ngắt ngang lời của Đông Phương Nhiêu.

“Phương Diễn!”

“Là Phương Diễn!” Theo tiếng kêu nhìn qua, Phương Diễn đứng cách bọn họ không xa, lúc này sắc mặt tối tăm, đứng nghiêm chỉnh trừng mắt nhìn cô, giống như là cứ trừng mắt như vậy có thể giết chết cô cơ đấy. Đông Phương Nhiêu không chút khách khí trừng mắt lại, cũng không biết hôm nay cô bị ký giả vây khốn thế này là lỗi của ai, đọ trừng mắt, Đông Phương Nhiêu sẽ không chịu thua đâu!

Mặt không chút thay đổi quay lại, mỉm cười lần nữa “Quan hệ giữa tôi và Ngô Hạ Ngự tiên sinh hiện tại không tiện nói ra, đạo diễn Ngô Hạ Ngự vẫn là người đàn ông tôi rất sùng bái, những bộ phim anh ấy chỉ đạo diễn xuất luôn có nét đặc sắc và hấp dẫn, rất mong có thể hợp tác với anh ấy một lần nữa.”

Dứt lời nhường lại micro, thừa dịp mọi người vẫn còn đang ghi chép, liền nhấc chân bước nhanh, cửa xe được Vũ ca mở ra, Đông Phương Nhiêu nhanh chóng chui vào đóng cửa lại, xe tận dụng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng rời hiện trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.