Đọc truyện Ánh Sao Sáng Chói – Chương 55
Cuối cùng Đông Phương Nhiêu cũng kéo Ngô Hạ Ngự đến bàn Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông. Hai người kia đang tán gẫu sôi nổi, liên tục cụng ly, chẳng biết hôm nay thế nào mà cả hai như bị trúng thuốc kích thích thấy rượu là mắt phát sáng. Đông Phương Nhiêu rời chưa bao lâu mà một chai rượu đầy đã thấy đáy .
Hai người họ đều là cái vò rượu, thật đáng tiếc Ngô Minh Hạo ngồi ở bàn của Lý Như Cửu đã bỏ qua cơ hội thực hiện nguyện vọng cụng ly cạn rượu rồi.
“Uy, hai người uống lợi hại quá vậy!” Đông Phương Nhiêu cầm chai rượu đã trống không lắc lắc, “Đợi mấy người xỉn lăn quay tôi mặc kệ hai người luôn.” Vừa nói vừa kéo Ngô Hạ Ngự ngồi xuống, trùng hợp bên cạnh vừa đúng hai vị trí trống.
“Yên tâm, cô té xuống sàn chúng tôi còn chưa có xỉn đâu.” Thi Lam Lam không chút lưu tình nhạo báng Đông Phương Nhiêu, lời này cũng hợp lý, bàn về uống rượu Đông Phương Nhiêu không thể so với bọn họ. Một năm qua, tửu lượng Đông Phương Nhiêu có nâng cao không dễ say, nhưng trước mặt mấy danh tướng này, căn bản không thấm tháp gì.
Ngô Hạ Ngự ngồi xuống chào hỏi Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông. Ngành giải trí không lớn, đạo diễn và diễn viên cơ hồ đi tới đâu cũng biết nhau. Nghi Hạo Đông và Thi Lam Lam đều xuất thân từ phim truyền hình, cũng từng hợp tác với Ngô Hạ Ngự, quan hệ khá quen thuộc.
Mọi người ngồi chung một chỗ hàn huyên tình trạng gần đây, chuyện tầm phào cũng kể, không khí sôi nổi, vài ba câu lại cụng ly, vung tay chơi đổ súc sắc, một chút nhiễu khẩu lệnh, một bộ nhận một bộ, vừa nói vừa cười náo nhiệt không ít, cả hội trường lớn này bốn người họ là gây ra động tĩnh lớn nhất. Hơn nữa, bốn người đều có danh tiếng, một ngôi sao mới nổi, nhưng khí thế tuyệt đối không thấp; một là diễn viên phụ nổi danh, cầm vô số giải thưởng; còn có một ảnh đế cùng một đạo diễn tên tuổi, không thể không khiến đám người chung quanh tần tần nhìn qua. Có vài người quen đi tới chào hỏi gia nhập uống hai ba ly rượu, rồi đi vòng vòng mời rượu những bàn khác.
Thật ra sinh nhật của Ngô Minh Hạo lần này người được mời cũng không nhiều, lấy ý tứ của hắn là lười tổ chức, đều tại Thi Lam Lam, Lý Như Cửu , Nghi Hạo Đông đâm hắn, hai mươi mấy người đến dự đều là bạn bè thân thiết, tương đương với người trong gia đình, làm lớn chuyện cũng không sợ truy cứu. Chơi đùa thoải mái, đương nhiên càng huyên náo, càng high, càng nóng, càng tốt .
Ngô Minh Hạo rất nhanh thấy động tĩnh, ngửi được mùi rượu mò tới. Ngô Minh Hạo đi, những người ngồi cùng bàn với hắn còn nhịn được sao? Ngô Minh Hạo vừa qua cũng lôi thêm mấy người đến, bao gồm cả Lý Như Cửu. Đông Phương Nhiêu nhít chỗ ngồi, hơi chật chội một chút, vài cái bàn xếp kề nhau, mười mấy người vỗ bàn đòi rượu, cười to nói lớn gây không ít tiếng vang.
Dường như toàn hội trường không khí náo nhiệt đều tập trung ở một bàn lớn này. Những nơi khác tam tam lưỡng lưỡng tán lạc mấy cá thể không thích uống rượu tụm đầu trò chuyện, thỉnh thoảng tầm mắt nhìn phương này xem náo nhiệt một chút.
Ngô Minh Hạo uống hai ly rượu, lại cảm thấy không đúng, quay đầu quả nhiên thấy Phương Diễn vẫn còn nói chuyện với Hạ Thác, bộ dáng vô cùng nhàn nhã. Cực kỳ bất mãn, uống rượu sao có thể thiếu Phương Diễn? Nhớ năm đó Ngô Minh Hạo, Ngô Hạ Ngự, Phương Diễn ba người nổi danh tổ rượu tam niên. Mở to miệng rống lớn: “Phương Diễn còn không mau tới đây, ngồi ở đó làm gì thế?”
Thanh âm cực lớn, cả hội trường vang vọng lại tiếng của hắn, đương nhiên rồi, đạo diễn lúc quay phim rống người cách xa mấy dặm còn nghe được. Phương Diễn nghe thấy, xoay đầu lại.
“Phương Diễn, đừng cứ ở bên Hạ Thác chàng chàng thiếp thiếp chứ, muốn nói gì để khuya về nhà thời gian nhiều như vậy anh không biết dùng à, cứ ở đây nói chuyện hoài thật mất hứng, mau tới uống rượu đi!” Nói xong ngoắc tay kêu phục vụ viên lấy thêm mấy chai rượu, xem ra định không say không về, hạ gục toàn bộ người có mặt đây mà. Lời hắn vừa nói ra, nháy mắt không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm hưởng lẳng lặng của dàn nhạc.
Ngô Minh Hạo sai bảo phục vụ viên xong, đặc biệt kỳ quái sao tất cả mọi người không nói gì, “Này này này, mấy người không uống đi! Cùng nhìn tôi làm gì?” Cũng không phải không thấy bất an, trong lòng bắt đầu nhảy loạn. Cũng không hiểu tại sao những người này bỗng dưng khác lạ.
Cùng nhìn hắn làm gì? Hắn lại không có nhiều hơn một đôi mắt, không nhiều hơn hai lỗ tai!
“Sao tự nhiên bị đui rồi, nhiều năm tốn cơm nuôi mày thật là lãng phí!” Ngô Hạ Ngự bên cạnh Ngô Minh Hạo, không chút do dự vỗ ót Ngô Minh Hạo một chưởng, dùng sức rất mạnh, đến nỗi tròng mắt kim tinh Ngô Minh Hạo muốn nhảy ra.
Ngô Minh Hạo bị đánh đau, ngẩng đầu giận trừng Ngô Hạ Ngự, “Uy, đừng tưởng anh là anh tôi, tôi không dám đánh trả nha!” Tay xoa cái ót, đau thật mà .
“Đi ra ngoài đừng nói mày là em tao, rất mất mặt.” Ngô Hạ Ngự sờ sờ đầu hắn, nhẹ nói. Nhìn hai huynh đệ khẩu chiến với nhau, “Phụt” một tiếng, Lý Như Cửu nhịn không được, dẫn đầu bật cười, kéo theo phía sau một mảnh cười vang.
Ngô Minh Hạo mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn rất có tinh thần giải trí, cũng cười theo, hướng về phía Phương Diễn mới vừa đi tới nói, “Uy, Phương Diễn, anh nói xem, bọn họ bị gì vậy? Uống nhiều quá toàn bộ bị bệnh hả?” Nhìn mọi người cười đến rung thân nghiêng ngả, cảm giác nguyên đám người này có mình hắn mới không bình thường.
“Bọn họ không có bị gì, chẳng qua anh nói sai một chuyện thôi.” Phương Diễn đi tới cạnh Ngô Minh Hạo, rất tốt tâm giải thích. Dứt lời ngay lúc Ngô Minh Hạo không kịp đề phòng ngay tại nơi Ngô Hạ Ngự tập kích lúc nãy dùng lực nặng nề đập một phát, đầu Ngô Minh Hạo mãnh liệt cúi gập xuống, mọi người hôm nay đều có bệnh đúng không? Đập đầu hắn rất thú vị sao?
“Pằng” một thanh âm vang lên, cái đánh của Ngô Hạ Ngự lúc nãy còn chưa hết đau, lại bị tăng thêm nhờ Phương Diễn, có thể hiểu tâm tình bực bội của Ngô Minh Hạo bây giờ, ngẩng đầu lên, nổi giận nhìn chằm chằm Phương Diễn đang muốn phát tác, liền nghe Phương Diễn không mặn không nhạt nói, “Anh kéo quan hệ giữa tôi với Hạ Thác làm gì hả? Người tôi đang hẹn hò là Hách Giai Giai .” Đầu hướng vị trí Đông Phương Nhiêu triệt triệt, “Này, nhìn rõ chưa, người cùng tôi đắp chăn nói chuyện phiếm đang ngồi ở đối diện anh đây.”
Ngô Minh Hạo liền ngu, những người khác nhìn bộ dạng Ngô Minh Hạo ngây ngốc, lại bộc phát cười ầm lên, như muốn lật tung nóc nhà.
“Anh.. .. .. Hạ Thác.. .. . .” ngón tay Ngô Minh Hạo tự động hướng ba người chỉ tới chỉ lui, “Anh và Giai Giai?. .. .. .” Một vẻ mặt thâm thụ bị đả kích, mọi người cười càng dữ tợn hơn.
Đúng rồi, nhớ ngày đó bọn họ biết tin ai mà không có vẻ mặt giống Ngô Minh Hạo? Phương Diễn và Hách Giai Giai, liên tưởng thế nào cũng không nghĩ đặt cùng một nơi.
Ngô Minh Hạo một năm qua một mực ở nước ngoài, không biết lưu lạc ở địa phương nào, liên hệ cũng rất khó, dĩ nhiên không tiếp thu được tin tức quốc nội, trở về nước mới mấy ngày, mọi người đương nhiên nghĩ hắn đã biết cũng không ai nhắc hắn. Hơn nữa vừa bắt đầu Ngô Hạ Ngự đã biết Đông Phương Nhiêu là tình nhân của Phương Diễn, những thứ này Ngô Minh Hạo lại một chút cũng không biết .
Tại hội trường, Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn mỗi người một nơi. Đông Phương Nhiêu bên này cùng Ngô Hạ Ngự, Thi Lam Lam còn có Nghi Hạo Đông uống rượu náo điên khùng. Phương Diễn bên kia trò chuyện với Hạ Thác. Lúc nãy Đông Phương Nhiêu cũng chỉ ngồi nói chuyện với Phương Diễn một lúc, người thân cận vẫn luôn là Hạ Thác, lại liên tưởng quan hệ trước kia giữa Hạ Thác và Phương Diễn, sao không làm cho người ta hiểu sai?
Quan hệ này giấu quá kín, ai nhìn ra được?
Ngô Minh Hạo phút chốc cái mặt đỏ hồng, thi thi nhìn Đông Phương Nhiêu, lại nói sai rồi, chánh chủ tức giận vậy cũng không quá đáng. Thấy Đông Phương Nhiêu nở nụ cười thản nhiên, cùng mọi người cười hắn, an tâm không ít.
“Mấy người không nói làm sao tôi biết chứ?” Đông Phương Nhiêu không tức giận, Ngô Minh Hạo lại lý trực khí tráng, nói.
“Chuyện này cần người ta nói sao? Sợ rằng cả nước ai cũng biết, chỉ một mình anh không biết thôi.” Thi Lam Lam ngồi cách xa chê cười hắn, những người khác rối rít gật đầu ứng thị.
Ngô Minh Hạo một người thế đơn lực bạc, lập tức quyết định không dây dưa chuyện này nữa, quay mặt qua Phương Diễn bên cạnh, “Mau ngồi xuống, chúng ta uống rượu, uống rượu đi.. .. . .”
Bên cạnh Ngô Minh Hạo tăng thêm hai chỗ ngồi, Phương Diễn cùng Hạ Thác ngồi xuống, mọi người lại tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.
Lúc này Đông Phương Nhiêu đã uống không ít, đầu hơi choáng váng, uống nữa chỉ sợ say mất. Miễn cưỡng chống đỡ một lát, Phương Diễn và Hạ Thác mới đến, cô cũng không tiện rời bàn. Đại khái lại qua nửa giờ, đã là cực hạn Đông Phương Nhiêu, nhìn đồng hồ đeo tay, đã nửa đêm rồi, về nhà còn phải thu dọn đồ đạc, có một bộ kịch nhiều tập hội tụ ở thành phố S, có lẽ sẽ mất ba bốn tháng mới xong, vẫn chưa nói với Phương Diễn.
Ba bốn tháng, song phương yên tĩnh một chút cũng tốt. Dĩ nhiên, chỉ có cô một phương nghĩ như vậy chứ không hề thương lượng với Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu không dám tưởng tượng vẻ mặt của Phương Diễn khi nói tới chuyện này. Nên kéo dài tới hiện tại vẫn chưa nói.
“Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát.” Nhìn Phương Diễn bên kia lại thay Hạ Thác đang dựa người vào anh cản một ly rượu. Đông Phương Nhiêu thấy buồn nôn, đè lồng ngực, đứng lên chạy về phía phòng vệ sinh.
Cư nhiên uống tới ói luôn, lâu rồi không uống rượu bây giờ uống nhiều cảm giác khó chịu quá. Ở phòng vệ sinh phun toàn bộ thức ăn của cả ngày hôm nay ra, Đông Phương Nhiêu ra khỏi buồng vệ sinh mở vòi nước hoa lạp lạp xả nước, cổ họng, dạ dày, khoang miệng không có chỗ nào không khó chịu.
Nâng lên nước súc miệng, một lần lại một lần giội nước vào mặt, mắt nong nóng, cũng không biết những thứ theo mặt chảy xuôi xuống trong nước có nước mắt của mình hay không, cảm giác tốt hơn nhiều, rốt cục cũng dừng lại, mệt lả đứng đó, hai tay vô lực chống trước bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn nữ nhân chật vật trong gương, đây chính là cô Đông Phương Nhiêu, có một khắc không nhận ra mình. Đổi gương mặt thôi mà, sao lại làm mình trở nên thê thảm đến vậy?
May mắn duy nhất là hôm nay có đeo đồ trang sức trang nhã ra cửa, nếu không nhìn cô bây giờ chẳng khác nào người điên.
Ngẩn ngơ trước bồn rửa tay thật lâu, nhìn những giọt nước còn đọng lại trên mặt, soi gương lần nữa sửa sang một chút, tình nguyện đắm chìm trong gương, vô cùng không muốn bước ra ngoài đối mặt với hai người kia.
Phương Diễn nghĩ gì vậy? Tại sao trước mặt nhiều người, hoàn toàn không cố kỵ thân mật với Hạ Thác, muốn trêu tức cô sao? Có phải cuối cùng nghĩ thông muốn chia tay rồi? Cho nên thế nào cũng không sao cả?
“Giai Giai, sao cô còn ở đây?” Mãi đến khi Thi Lam Lam tìm cô, Đông Phương Nhiêu vẫn còn đứng yên ở đó, ngẩn người nhìn nữ nhân trong gương.
Bị Thi Lam Lam kêu, Đông Phương Nhiêu hoàn hồn “Thấy không thoải mái, ra ngoài lại bị ép uống rượu, trốn ở đây một lát, cũng sắp về rồi .” Đông Phương Nhiêu nói.
Thi Lam Lam hiểu gật đầu một cái, “Ngô Minh Hạo người nầy hôm nay được uống thống khoái rồi, lúc nãy chúng tôi cùng nhau chia bánh kem, mọi người thấy cô đi lâu rồi nên cử tôi đi tìm.” Thi Lam Lam nói, “Sao rồi, ổn không?”
Đông Phương Nhiêu tối hôm nay uống bao nhiêu Thi Lam Lam ngồi bên cạnh cô là rõ nhất. Qua một năm Đông Phương Nhiêu tửu lượng thế nào Thi Lam Lam không biết, nhưng uống nhiều như vậy chắc phải khó chịu lắm.
Thi Lam Lam tự nhận hôm nay đã uống đến mức giới hạn, hiện tại dạ dày cô cũng cồn cào, chớ đừng nói chi là Đông Phương Nhiêu, cô ấy uống rượu không thể so với cô, một ly tới một ly tựa như uống nước lã.
“Đỡ nhiều rồi.” Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, uống rượu chính là như vậy, ói qua là khỏe, sợ nhất là nghẹn ứ càng khó chịu hơn.
“Bánh sinh nhật cắt rồi à?” Lại hỏi.
“Cắt rồi.” Thi Lam Lam tức giận liếc cô một cái, “Đừng nói cô còn muốn ăn bánh kem nha?” Trên dưới quan sát Đông Phương Nhiêu một cái, cảm giác dạ dày nữ nhân trước mắt này quá mạnh mẽ.
Đông Phương Nhiêu cười cười, “Đưa đến miệng tôi cũng không ăn đâu, bây giờ cái gì cũng ăn không vô.”
“Cắt bánh rồi có thể về nhà, tôi mệt sắp không chịu nổi rồi.” Lại nói.
“Ừ” Thi Lam Lam gật đầu một cái, “Tôi biết hôm nay phải uống rượu nên không lái xe, cũng không biết có giang ai bây giờ, cô và Phương Diễn về trước đi. Tôi đi hỏi Lý Như Cửu một tiếng, hình như cô ấy có người đón.”
Hơn nửa đêm, gọi tắc xi cũng thấy không an toàn, Thi Lam Lam vừa không có lái xe cũng không có bảo người đến đón, gắng tìm người đi nhờ. Nam nhân nhất định loại bỏ, không có ai thấy thì tốt, nếu như hơn nửa đêm bị đám chó săn bắt được có nam nhân đưa về, nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hai người cùng đi trở về hội trường, còn rất nhiều người ở lại, dò xét một vòng, không thấy bóng dáng Phương Diễn đâu.
Đi tới đám người Nghi Hạo Đông, Lý Như Cửu, Ngô Minh Hạo và Ngô Hạ Ngự.
“Phương Diễn đâu rồi?” Đông Phương Nhiêu hỏi. Chuẩn bị về cùng anh, còn một chút việc phải làm nữa.
“Phương Diễn?” Ngô Minh Hạo có chút say, nói chuyện bắt đầu lắp bắp, nửa ngày mới xong một câu, “Phương Diễn.. .. .. Không phải về cùng cô sao?”
Đông Phương Nhiêu sửng sốt, về cùng cô? Cô vừa rồi vẫn ở phòng rửa tay mà.
“Đừng nghe nó nói.” Ngô Hạ Ngự dùng tay ngắt mặt Ngô Minh Hạo, suốt buổi tối này Đông Phương Nhiêu phát hiện, hai huynh đệ Ngô Hạ Ngự và Ngô Minh Hạo ở chung một chỗ, Ngô Minh Hạo thường xuyên bị ăn hiếp, vô luận là thân thể, hay tâm hồn .
“Phương Diễn cùng Hạ Thác đi trước rồi. Hạ Thác uống say lại không lái xe, Phương Diễn chờ hoài vẫn không thấy cô ra nên đưa cô ấy về trước.” Lý Như Cửu cất tiếng nói, một đôi mắt đẹp không cố kỵ thẳng tắp nhìn Đông Phương Nhiêu, “Hách Giai Giai, Phương Diễn ưu tú như vậy, giữ cẩn thận coi chừng bị người khác mê hoặc nhé!”
Ai cũng không ngờ Lý Như Cửu sẽ nói vậy, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô ấy, này, này có ý gì?
Lý đại ảnh hậu trước mặt mọi người khiêu khích?
Hay là đang nhắc nhở Hách Giai Giai ?
Mặc dù Phương Diễn và Lý Như Cửu từng có quan hệ hầu hết mọi người trong vòng đều biết, nhưng trong chuyện này, mọi người cho là Lý Như Cửu đối với chuyện Phương Diễn và Hách Giai Giai hẹn hò không có bất kỳ cảm giác gì, dù sao Lý Như Cửu từ trước đến giờ luôn phân chia rạch ròi giữa tình cảm và sự nghiệp, quan hệ với Phương Diễn, lợi ích chiếm đa số, lấy tính tình Lý Như Cửu dĩ nhiên sẽ không nói tới tình cảm. Hơn nữa Phương Diễn đổi nữ nhân nhiều như vậy, dần dần ít lui tới với Lý Như Cửu, đến bây giờ trên căn bản đã gảy. Ngô Minh Hạo cùng Ngô Hạ Ngự đều biết. Tối nay gặp mặt cũng hết thảy biểu hiện rất bình thường, thế nào nói một câu khiêu khích Hách Giai Giai như vậy?
Trong lòng vẫn là ghen tỵ? Hách Giai Giai chỗ nào cũng không tốt hơn cô, lại được Phương Diễn lần đầu tiên công khai thừa nhận là bạn gái.
Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên cũng không ngờ Lý Như Cửu nói thế, hơi bối rối, vừa định nói chuyện, Ngô Minh Hạo ngồi nằm trên ghế salon lại mở miệng nói.
“Uy, cái gì giữ cẩn thận bị mê hoặc? Phương Diễn không phải một mực cùng Hạ Thác ở chung một chỗ sao? Trong đầu vẫn luôn muốn Hạ Thác.. .. . .” Bộ dạng say rượu mất hồn, nói tiếp, “Hạ Thác.. .. .. Hạ Thác.. .. .. Trước kia tôi cũng thích Hạ Thác.. .. .. Chính là bị Phương Diễn tiểu tử thúi kia hất tay trên!. .. .. .”
“Được rồi! Nói tầm bậy gì đó? !” Ngô Hạ Ngự vừa nghe có cái gì không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời hết sức khó xử. Coi như là bị Ngô Hạ Ngự kêu, Ngô Minh Hạo vẫn không đình chỉ, lại kêu la, “Có cái gì thì nói cái nấy? Tôi đang nói Hạ Thác a, anh, lúc ấy em thật sự thích Hạ Thác, Phương Diễn cứ muốn giành với em, từng ấy năm tới nay như vậy em chỉ thích một mình Hạ Thác, Phương Diễn tên khốn kiếp này anh ta vẫn giành với em!”
Nói xong tự ha ha cười một tiếng, “Chưa được mấy tháng liền bị Hạ Thác bỏ rơi, không nghĩ tới Phương Diễn cũng có ngày bị nữ nhân vứt bỏ, em rất vui, anh.. .. . .”
Gọi Ngô Hạ Ngự anh ơi anh à, đây không phải thần chí không rõ thì là cái gì?
“Nhưng tại sao bây giờ Hạ Thác lại xuất hiện? Anh.. .. . .”
“Lại bị Phương Diễn vượt lên trước rồi, em hận anh ta!”
Ngô Minh Hạo nắm Ngô Hạ Ngự kể khổ, nước mắt nước mũi cũng chảy tèm lem, hoàn toàn là tư thái bi thảm bị vứt bỏ.
Trời mới biết, hắn thật ra thì chính là uống say. Ngô Hạ Ngự nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi, hận không được nhét giẻ lau vô miệng hắn, uống say nên cái gì cũng lộ ra ngoài, nên nói không nên nói đều nói hết.
“Giai Giai, Ngô Minh Hạo nó uống say, cô đừng nghe nó nói…, đều là nói hưu nói vượn!” Ngô Hạ Ngự vội vàng giải thích, vừa nói tay dùng sức nhéo eo Ngô Minh Hạo một cái, Ngô Minh Hạo nhảy dựng lên, “Ngô Hạ Ngự, sao anh nhéo tôi!” Chỉ vào mũi Ngô Hạ Ngự rống to.
Đối phó với người say rượu Ngô Minh Hạo chỉ còn cách sử dụng vũ lực, mọi người xem, hiện tại không phải tốt hơn?
“Đi về, nói cái gì mà nói lắm thế? !” Ngô Hạ Ngự tức giận đẩy Ngô Minh Hạo ra, mắng. Lôi kéo muốn đi, “Cũng không còn sớm, Ngô Minh Hạo tiểu tử này uống say rồi, tôi dẫn nó đi trước nhé.” Vừa đi vừa phất tay nói, “Buổi tiệc kết thúc, mọi người tự nhiên nhé“. Lúc này Ngô Minh Hạo hoàn toàn đã dựa phịch trên người Ngô Hạ Ngự, bị Ngô Hạ Ngự kéo đi, tới cửa Ngô Hạ Ngự lại quay đầu, “Giai Giai, còn không đi! Không về nhà à?” Lớn tiếng kêu.