Đọc truyện Ánh Sao Sáng Chói – Chương 16
Phương Diễn lặn mười mấy mặt trời mới liên lạc Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu đương nhiên sẽ không chủ động tìm Phương Diễn, trước hết ký hợp đồng đại diện với hãng mỹ phẩm cách thời điểm chụp hình quảng cáo một tháng , ngay sau đó nhận được một chuỗi dài lịch trình hơn nửa tháng để tuyên truyền phim điện ảnh 《 manh đồng 》, trên mười tỉnh thành hầu như đều đi qua một lần.
Làm nghề này, Đông Phương Nhiêu chưa bao giờ lo lắng vấn đề du lịch, bởi vì phần lớn cô đều mang tâm lý vừa du lịch vừa công tác, bằng không với lịch trình được chiếu cố dày đặc của Đông Phương Nhiêu lúc trước, chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi. Nếu như được nghỉ, Đông Phương Nhiêu cũng tình nguyện ở nhà ngủ.
Ngay cả Hách Giai Giai bây giờ, thời gian rãnh rỗi cũng dần dần ít đi, 《 manh đồng 》 quay xong, Vũ ca lại ném cho Đông Phương Nhiêu một chồng kịch bản, một tháng tính từ lúc cô theo đoàn phim《 manh đồng 》mà tích lũy được, Đông Phương Nhiêu qua một ngày đã nhìn xong, phần lớn là phù hợp tâm ý, Vũ ca rốt cục đã học được việc chọn kịch bản .
Nhiều kịch bản như vậy, thời gian nghỉ ngơi nhất định bị chèn ép, vùi đầu vào công việc, nói hiệp ước, thử kính, thông báo, loay hoay long trời lỡ đất.
Mỗi ngày về nhà dính giường là ngủ, còn thời gian đâu mà nghĩ tới việc gì khác.
《 hạ điện y thủy 》 bên kia vẫn không có tin tức, Đông Phương Nhiêu cùng Vũ ca cũng đã buông lỏng, Vũ ca rất tiếc cũng rất tức, kịch bản kia thật sự rất tốt, Vũ ca nghĩ nếu để Hách Giai Giai diễn một lần có thể sẽ nổi tiếng vạn người vây quanh, rất tức vì Hách Giai Giai dùng thân thể đổi lấy, vậy mà cái gì cũng không có.
Kể từ đó nghe tin tức Phương Diễn, Vũ ca đều muốn đi đường vòng, không có nhiệt tình như trước nữa.
“Giai Giai, Giai Giai.. .. . .” Đông Phương Nhiêu đang được nhân viên tạo kiểu tóc trong phòng hóa trang, thấy Vũ ca mặt hưng phấn vọt tới.
“Gì vậy?” Đông Phương Nhiêu hỏi.
“Chủ giác a, ha ha, Giai Giai, bị em lấy được, anh còn nghĩ qua lâu như vậy chắc đã hoàn toàn không có cơ hội, vậy mà bị em lấy được, này thật là sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn a, ha ha ha ha ha.. .. . .” Vũ ca cười to nói.
*sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: núi cùng nước tận, lâm vào cảnh tuyệt vọng, nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đông Phương Nhiêu trong lòng trầm xuống, vội hỏi: “Cái gì chủ giác, thứ gì bị em lấy?”
Vũ ca lúc này mới kịp phản ứng, toét miệng muốn thu cũng không thu được: “Giai Giai, còn có thể là cái gì, chính là chủ giác 《 hạ điện y thủy 》, em nghĩ đi, bọn mình đợi đã bao lâu, lâu đến nỗi đã từ bỏ, kết quả mới vừa rồi tổ kịch bên kia gọi điện tới còn do chính đạo diễn gọi, nói em đã được chọn cho nhân vật Nhất Hào, làm sao mà anh không vui cho được, ha ha ha ha ha.. .. .. Cuối cùng tất cả cố gắng không có uổng phí a, cư nhiên có thể đoạt chủ giác ở trên tay Lâm Hạnh Nhi, Lý Hàm, Giai Giai em quá tuyệt vời!”
Nhìn Vũ ca mặt mày hớn hở, Đông Phương Nhiêu nín lặng, từ lần trước tan rã trong không vui hai người đã lâu không liên lạc, tại sao chợt đem vị trí chủ giác cho mình? Thật là kỳ lạ.
Vũ ca đang cao hứng, không chú ý gì nhiều, bablababla nói chuyện, không thấy Đông Phương Nhiêu nghe xong sắc mặt thật ra cũng không quá tốt.
Đông Phương Nhiêu nghĩ đi nghĩ lại, chân mày cũng chau thành một đường, hoàn toàn không thể hiểu Phương Diễn có ý gì, từ lần trước Đông Phương Nhiêu tưởng rằng Phương Diễn đối với mình vô cùng bất mãn, nếu đã ghét mình, sao còn đem nhân vật vốn cho Lâm Hạnh Nhi đẩy cho mình đây? Lâm Hạnh Nhi là hồng nhan tri kỷ của anh đã duy trì hơn hai năm, không phải vẫn rất tốt sao?
Đang suy nghĩ, điện thoại vang lên, kiểu tóc đã tạo hình xong, thợ làm tóc tránh đi chuẩn bị cho diễn viên khác.
Vũ ca cũng nghe thấy tiếng chuông, hắc hắc thấp xuống, cảm giác hưng phấn đã phát tán, rốt cục hồi tưởng lại còn có chánh sự phải làm, “Anh còn có chuyện, đi đây.” Lại một trận gió chạy ra ngoài .
Đông Phương Nhiêu từ bên trong túi lấy điện thoại di động ra nhìn, Phương Diễn gọi.
“Hách Giai Giai, em nhận được tin tức chưa?” Đè xuống nút trả lời, bên kia thanh âm ôn hoà Phương Diễn nhẹ truyền đến.
“Tin tức gì?”
“A? Em còn chưa biết sao? Xem ra quản lý của em cũng không quá xứng chức a.. .. . .” Phương Diễn nói,
“《 hạ điện y thủy 》Nhất Hào em không phải là rất thích sao, anh giúp em lấy, vui không?” Nghe được Phương Diễn đang vui vẻ. Nhưng Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không biết Phương Diễn cao hứng cái gì, giúp thế nào? giúp bạn giường lấy được nhân vật kịch truyền hình mình tài trợ thì rất tự hào, rất đáng mừng sao?
“Rất vui.” lời của Phương đại thiếu gia không thể không vâng lời, Đông Phương Nhiêu nói.
“Phải không? Anh thế nào nghe không thấy em vui.” Tựa hồ nghe ra Đông Phương Nhiêu lãnh đạm, Phương Diễn thanh âm lạnh xuống.
“Thật ra tôi thích vai Nhị Hào.”
“Hách Giai Giai, em đừng không biết phân biệt, anh cũng đã đem vị trí chủ giác cho em rồi, em còn muốn thế nào nữa?” Nào biết Phương đại gia tính khí phát trương, lạnh giọng nói.
“Tôi không muốn thế nào cả, quan hệ của chúng ta đã xong rồi, không nói tới Nhất Hào Nhị Hào, lần trước tôi nói không phải anh đã hiểu rõ rồi, tôi không muốn diễn《 hạ điện y thủy 》, tôi cho là anh đã hiểu.” Thật ra hôm Phương Diễn rời khỏi studio Đông Phương Nhiêu cũng đã nghĩ tới, sau lại về nhà gọi điện thoại Phương Diễn bị một nữ nhân nhận nghe, nghĩ càng thêm thấu triệt. Phương Diễn nhiều nữ nhân như vậy, làm sao sẽ dây dưa mình không tha? Hách Giai Giai cũng không phải là Đông Phương Nhiêu, vóc người dáng ngoài cũng chỉ trên trung đẳng, không thể nói xinh đẹp, đặc sắc thì có một chút, nhưng so với Lâm Hạnh Nhi, Lý Như Cửu, những hồng nhân khác trong giới nói thật còn kém quá nhiều. Phương Diễn có lý do gì dây dưa không thả? Đừng tự đề cao bản thân.
Đông Phương Nhiêu lúc nói chuyện rất bình tĩnh. Phương Diễn đầu kia cũng không làm gì, Đông Phương Nhiêu nghe được so với băng tuyết thanh âm từ trong điện thoại còn lạnh hơn, như muốn đem mình đông lạnh, “Hách Giai Giai .. .. .. Em đừng tự cho là đúng, anh nhớ anh và em có nói qua, anh với em chưa xong.. .. . .” Ngừng một lát, còn nói, “Đừng nghĩ trốn, giới giải trí nhỏ như vậy, em trốn không khỏi đâu Hách Giai Giai !” Nói xong liền cúp điện thoại, thanh âm “Đô đô đô” truyền đến.
Trước mặt Đông Phương Nhiêu, tính khí Phương Diễn luôn không tốt như vậy.
Bị Phương Diễn cúp ngang, vừa rối loạn vừa thông suốt, Đông Phương Nhiêu trong lòng buồn buồn, đem công việc làm xong liền về nhà rửa mặt đi ngủ, cơm cũng không ăn.
Hai ngày sau cùng Vũ ca đi thương lượng hợp đồng《 hạ điện y thủy 》, Đông Phương Nhiêu đang tìm cơ hội thích hợp đối mặt từ chối, lần này vừa đúng, Vũ ca ngược lại cõi lòng đầy mong đợi, ở trên xe Đông Phương Nhiêu nói ý nghĩ của mình, Vũ ca bày tỏ vô cùng không hiểu, bắn ngược trở lại rất lớn, cũng không ra khỏi xe, ngừng ở ven đường chuyên tâm cùng Đông Phương Nhiêu nói. Đông Phương Nhiêu mới thông suốt một điều : thời gian thích hợp mới trấn an được.
Đông Phương Nhiêu đem ý nguyện của mình biểu đạt với nhân viên tổ kịch《 hạ điện y thủy 》, nói rằng mình gần đây ký phim mới, thời gian trùng nhau, tổ kịch mặc dù tiếc hận, nhưng Đông Phương Nhiêu rõ ràng thấy trong ba người có hai người vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, một người khác là từ bắt đầu gặp mặt mãi cho đến kết thúc vẻ mặt không chút thay đổi. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không muốn mình diễn nhân vật này, hôm nay Đông Phương Nhiêu tự nói ra, bọn họ khó hiểu cũng khó xử, Phương Diễn bên kia giao phó a.
Đại khái là không nghĩ tới còn có người cự tuyệt một cơ hội tốt như vậy, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, nhưng nhất trí giữ vững trầm mặc không hỏi. Người như bọn họ, đủ thông minh biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Lúc nên làm việc cố gắng làm việc, lúc không làm việc thì che mắt bịt tai, đối với quy tắc giao dịch gì đó trong cái vòng luẩn quẩn này phải làm như không nghe không thấy.
Hơn nữa Phương Diễn cũng không thường tới đoàn phim, bình thường đều do phụ tá hành chánh của anh điện thoại tới biểu đạt ý tứ Phương Diễn, bọn họ chỉ cần làm theo ý chỉ, tính toán của anh là được.
Lúc trở lại, Vũ ca cũng yên rồi, ngũ quan kết lại một chỗ, tâm tình lạnh nhạt không lời nào có thể miêu tả được, một cơ hội tốt như vậy cố gắng nhiều như vậy rồi cứ như vậy trơ mắt nhìn Đông Phương Nhiêu bỏ qua, không buồn bực cũng khó.
Vì vậy dọc theo đường đi không để ý tới Đông Phương Nhiêu, đưa Đông Phương Nhiêu đến dưới lầu rồi rời đi, Đông Phương Nhiêu nhìn theo Vũ ca sau đó xoay người lên lầu vào cửa.
Sau mấy ngày gió yên biển lặng, Đông Phương Nhiêu cho là chuyện cứ như vậy giải quyết xong, tổ kịch《 hạ điện y thủy 》lại gọi điện thoại tới bất luận thế nào đều muốn Đông Phương Nhiêu rút ra thời gian đi bàn lại lần nữa. Vũ ca cõi lòng đầy mong đợi nhìn Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu không tiện cự tuyệt, cũng đáp ứng.
Tổ kịch đưa điều kiện đơn giản là muốn gì được nấy, cặp mắt Vũ ca toát ra kim tinh, tất cả điều khoản đều có lợi Đông Phương Nhiêu, mục đích chỉ có một là hi vọng Đông Phương Nhiêu có thể nhận lấy nhân vật này.
Đông Phương Nhiêu có tài đức gì, có thể làm cho một đoàn kịch ưu ái đến vậy, còn có đạo diễn cầm kịch bản cùng hợp đồng cầu xin, nghĩ cũng biết hết thảy đều do Phương Diễn an bài, Đông Phương Nhiêu muốn cự tuyệt, nhưng đối mặt với hai gương mặt thấp thỏm lời từ chối nói ra không được, mọi người đều nói nếu như Đông Phương Nhiêu không nhận, bọn họ sẽ bị đổi đi, kịch bản là kịch hay, ai cũng không muốn mất cơ hội lần này. Huống chi Vũ ca chừng mấy ngày không có cho Đông Phương Nhiêu sắc mặt tốt, hiển nhiên vẫn còn để ý chuyện này.
Sau khi nói chuyện, Đông Phương Nhiêu cho Phương Diễn một cú điện thoại, Phương Diễn thanh âm trong sáng thanh nhã, rõ ràng bề ngoài là một thân ôn văn nhĩ nhã, thế nào trong xương cốt cứ quật cường, cao ngạo cùng cậy mạnh như vậy đây.
Buổi tối hẹn Phương Diễn ở quán cà phê, còn hai ba tiếng nữa mới đến giờ, Đông Phương Nhiêu tạm biệt Vũ ca, tới quán cà phê chờ trước, dù sao trong túi xách còn có một kịch bản mới chưa xem, nhắm chừng lúc Phương Diễn tới chắc đã xem gần xong rồi.