Đọc truyện Ánh Sao Chiều – Chương 15
Đêm có buổi lễ phát giải đến nhanh hơn là Alex dự liệu, hai tuần lễ sau khi Coop mời cô. Năm nay buổi lễ được tổ chức muộn hơn thường lệ, vào tuần lễ thứ ba của tháng tư. Đúng như đã hứa, Coop đã chọn cho cô một màu xanh đậm đẹp nhất chưa bao giờ được nhìn thấy, với những đường cắt xéo để lộ rõ thân hình hoàn hảo của cô. Khi mặc thử, nó chỉ cần thâu ngắn bớt một chút là vừa. Ông đã mượn ở hiệu Dior một chiệc áo choàng ngắn lông chồn, một vòng đeo cổ ngọc bích đẹp đến độ Alex muốn nín thở khi nhìn thấy, và một vòng đeo tay cùng đôi bông tai kèm đủ bộ.
– Em có cảm tưởng mình là một Cinderella – Alex đã thốt lên khi đeo tất cả những thứ đó lên người. Ông còn thuê một chuyên viên làm tóc và trang điểm cho cô. Để khỏi mất thì giờ, tất cả công việc trang điểm và y phục đã được thực hiện tại Cottage.
Từ bệnh viện, Alex đến trong bộ đồ làm việc. Ba tiếng đồng hồ sau cô xuất hiện như do một phép thần thông biến thành một cô công chúa trong huyền thoại. Khi từ phòng ngủ chính bước xuống các bậc cầu thang, Alex trông sáng mặt một vị nữ hoàng. Đứng chờ ở khu tiền đình của ngôi nhà, Coop sáng mặt lên khi nhìn thấy cô. Trông cô vừa thanh lịch xinh đẹp, vừa nổi bật với khuôn mặt của một phụ nữ quí phái. Nhìn vào gương, cô nhớ đến mẹ khi bà đi dự các buổi khiêu vũ thuở cô còn nhỏ. Cô còn nhớ cả chiếc áo dài màu xanh như thế này của bà thuở ấy. Nhưng ngay cả mẹ cô cũng không có được những món trang sức bằng ngọc bích như thứ Coop mướn cho cô ở Van Cleef và Arpels, những viên ngọc rất lớn thích hợp hoàn toàn với Alex.
– Ôi! Coop kêu lên, rồi cúi người chào khi nhìn thấy cô. Ông cũng đang mặc một trong những chiếc áo vét dạ hội đặt may ở London, đôi giày da thật đẹp, khuy cài áo và nút tay áo sơ mi bằng ngọc bích của chính ông chứ không phải mượn, vốn là những món quà tặng của một cô công chúa Saudi trước kia bị ông bố gửi đi đày không cho lấy Coop
– Trông em thật rực rỡ!- Coop nói trong khi cả hai bước ra khỏi nhà. Dù được báo trước, Alex vẫn không ngờ buổi lễ lại hoành tráng đến thế. Cả hai đến nơi lúc trời hãy còn sáng. Một bức thảm đỏ trải dài đến tận khán đài và một dãy xe dài như vô tận đang chờ thả các vị khách xuống. Những phụ nữ xinh đẹp trong những chiếc dạ hội đắt tiền, đeo những món nữ trang làm hoa cả mắt, là những cây đinh của buổi lễ, và những nhiếp ảnh viên đang chen lấn, xô đẩy nhau để chụp hình họ. Nhiều người trong số đó là những nữ diễn viên trước đây Coop từng đưa đi dự các buổi lễ trao giải Oscar. Nhưng năm nay đi với Alex, ông thấy sự xuất hiện của mình có ý nghĩa hơn. Cả hai là hình ảnh đặc biệt của nét quý phái khả kính, trong khi họ chầm chậm bước xuống tấm thảm đỏ. Alex, với đôi giày sa tanh gót thật cao phải bám vào tay Coop để giữ người thẳng, đã rụt rè mỉm cười khi các máy quay phim nhắm vào cô. Hình ảnh ấy là Coop nhớ lại Andrey Hepburn trong phim Breakfast at Tiffany, xinh đẹp, thanh nhã và lôi cuốn.
Tại khu phòng khách ở Cottage, tiếng trầm trồ vang lên khi Alex quay nhìn vào một loạt các ống kính quay phim và Coop đang đưa tay vẫy chào họ như một vị nguyên thủ quốc gia đang đến thăm viếng.
– Trời ơi! Cô ấy đấy! Đúng rồi…tên cô ấy là gì nhỉ màn ảnh truyền hình, khiến mọi người trong phòng quay đầu lại. Jimmy lúc ấy cũng đang ngồi xem với chúng như anh từng làm buổi lễ trao giải quả cầu vàng trước đó. Coop và Alex lúc ấy đang chậm rãi từ chiếc Bentley bước ra rồi đi vào nơi trao giải. – Cô ấy đẹp quá! Jessica khích động hẳn lên khi nhìn thấy cô, khích động hơn khi nhìn thấy các ngôi sao điện ảnh khác, vì nó biết Alex.
– Đúng, cô ấy đẹp thật!- Mark nhận xét trong khi mọi người trong phòng chăm chú nhìn cô. – không biết cô ta lấy đâu ra chiếc vòng đeo cổ ấy.
– Chắc mượn đâu đó – Jimmy vẫn chưa hết băn khoăn về chuyện cô ta đi với Coop. Anh cho là Alex đã điên rồ khi cặp bồ với Coop. Với ông ta, cô rồi cũng chỉ là một “món ăn ưa thích trong tháng”. Anh đã bảo Mark thế, nhưng Mark cho rằng Alex khôn ngoan, chắc biết rõ điều đó. Dù cả hai không ai biết rõ Alex, họ vẫn ưa thích cô gái. Mark đưa ra nhận xét:
– Trong bộ y phục và với những trang sức như thé, trông cô ấy xinh đẹp hẳn lên không ngờ, – anh chỉ nhìn thấy Alex với chiếc quần soọc và áo thun ngắn tay ở hồ bơi vào đêm hôm có vụ cháy các bụi cây tron vườn. Không như Jimmy, đầu óc vẫn còn như tê dại và mối quan tâm về phái yếu như chết hẳn theo với Maggie, Mark đã bắt đầu nhìn thấy cảnh vật chung quanh và nhìn rõ phụ nữ hơn. Nhưng anh cũng chưa hẹn hò với ai mà chỉ ngắm nhìn thôi. Hơn nữa, chàng cũng chẳng có thì giờ, vì còn bận lo cho mấy đứa nhỏ.
Hình ảnh Alex và Coop đã biến khỏi màn hình mãi đến khi cả hai ngồi xuống ghế, và các ống kính quay phim lại chĩa vào họ. Các ống kính đã chụp thật gần cảnh Alex đang cười lớn, ghé tai thì thầm với Coop điều gì đó khiến ông này cũng cười theo. Cả hai trông rất sung sướng cạnh nhau. Sau đó, đám khán giả ở khu phòng khách còn nhìn thấy hai người đi đến bữa tiệc Vanity Pair ở nhà hàng Morton. Alex mặc chiếc áo choàng ngắn lông chồn trông rực rỡ như bất cứ một nữ diễn viên nào khác.
Ngồi ở băng ghế sau chiếc Bentley có tài xế, Alex đã không ngớt cảm ơn Coop, lúc ấy đã 3 giờ sáng.
– Một buổi tối tuyệt vời! – Cô bảo Coop. Alex đã có dịp nhìn thấy tất cả các diễn viên trước giờ cô nghe tiếng, và dù không như là người mến mộ các ngôi sao điện ảnh, Alex vẫn thấy người khích động mạnh, đặc biệt là cùng Coop gặp họ và nghe ông kể tất cả những câu chuyện riêng tư về họ, những đồn đại gây chấn động, và giới thiệu cô với tất cả các ngôi sao cô thường nhìn thấy trên màn ảnh. Alex thật sự có cảm tưởng mình là một Cinderalla. Dựa người vào Coop cô nói: – Chắc em sắp trở lại thành một quả bí rồi- Coop bảo ông rất tự hào về cô. – Em phải có mặt tại bệnh viện trong ba tiếng đồng hồ nữa. Có lẽ chẳng ngủ làm gì nữa.
Coop mỉm cười nhìn cô bảo:
– Tùy em. Alex, em thật hoàn hảo. Mọi người đều tưởng em là một ngôi sao mới. Mai đây chắc có cả chục nhà sản xuất điện ảnh gởi đến em các kịch bản.
– Chắc chẳng có chuyện đó đâu.- Cô cườii bước ra khỏi xe, thấy người khoan khoái hẳn với bầu không khí yên tĩnh của ngôi nhà sau một buổi tối dài đầy những kích thích. Nhưng chưa bao giờ cô mơ là mình đã được một buổi tối đẹp như thế, đáng nhớ đến thế. Tất cả đều nhờ Coop, ông đã lo cho cô đủ thứ, đến cả mái tóc, cách trang điểm và chuỗi vòng ngọc bích.
Lẽ ra anh mua tặng em chuỗi này mới phải, -Coop nói với vẻ hối tiếc trong khi Alex trao chuỗi ngọc để ông bỏ vào tủ két sắt cùng với đôi bông tai và chiếc vòng đeo tay. Ước gì anh mua được nó. – Alex nhìn sợi dây có bản ghi giá: 3 triệu đô la. Một số tiền rất lớn. Đây là lần đầu tiên Coop thú nhận với cô là nó vượt quá khả năng của ông dù với gá đó cũng không có mấy người mua được. Cô chẳng ngạc nhiên về chuyện này, vì dù sao thì cô cũng sẽ không nhận, nhưng ý nghĩ trên đã làm cô thấy vui, và thật ra đeo nó vào cũng thấy thích. Bà Louise Schwartz cũng đeo một chiếc tương tự như thế, nhưng lớn hơn, Coop biết bà ta còn một chuỗi hồng ngộc nữa, và chiếc áo dài bà mặc cũng của hiệu Valentino, nhưng được đặt may đặc biệt cho bà.
– Nào, cô công chúa, chúng ta đi ngủ chứ? – Coop nhìn cô hỏi trong khi cởi áo ngoài và tháo cà vạt.
– Em đã trở lại thành một quả bí chưa? – Alex hỏi với giọng ngái ngủ trong khi xách đôi giày bước lên các bậc thang với chiếc áo dài sa tanh kéo lê phía sau, trông chẳng khác gì một nàng công chúa mệt mỏi.
– Chưa, em yêu à, – Coop nhẹ nhàng đáp.- chẳng bao giờ em trở lại thành quả bí cả.
Cùng đi với ông trong bữa tối này, cô có cảm tưởng như sống trong một câu chuyện thần tiên, và đôi khi còn có cái cảnh tượng huyền ảo không thực. Alex phải tự nhắc nhở là mình làm việc ở một bệnh viện với những đứa bé sơ sinh, và sống trong một căn hộ đầy những đồ bẩn cần giặt. Mặc dù có thể lựa chọn cách sống khác, từ lâu Alex đã quyết định không thay đổi. Chỉ có Coop đã đem đến cho cô những giây phút huy hoàng, những thứ xa hoa sang trọng.
Alex nằm ngủ trong vòng tay ông chưa đầy 5 phút thì đồng hồ báo thức đã reo báo 5 giờ. Cô muốn quay người ngủ lại, nhưng Coop đã nhẹ đỡ cô thức dậy- 20 phút sau Alex đã tỉnh hẳn, ngồi sau tay lái chiếc xe cũ kỹ lăn bánh trên đường đến bệnh viện. Đêm vừa rồi với cô vẫn còn như một giấc mơ cho đến khi nhìn thấy hình mình trên các tờ báo sáng. Một bức hình lớn của cô cùng Coop trên đường đi dự lễ Oscar.
– Cô ấy trông giống bác sĩ lắm!- Một trong các nữ y tá nói khi đưa mắt liếc nhìn tờ báo, rồi trợn tròn mắt đọc tên tin dưới bức hình, Alexandra Madison. Coop đã quên không giới thiệu với họ cô là bác sĩ. Alex đã trêu ông về chuyện này, bảo cô đã phải khó nhọc mới có được cái học vị ấy và mong ông hãy dùng nó.
– Vậy để anh bảo họ em là bác sĩ tâm thần của anh được không? Coop trêu lại cô. Trông Alex như rực chói lên trong các bức hình cô đang nắm tay cười thật tươi với Coop. Đây đúng là một thông điệp ông muốn cho thế giới biết là mọi việc đều tốt; nó còn cho mọi người thấy là nếu ông lỡ làm cho một cô gái đóng phim khiêu dâm mang bầu, ông vẫn là một người tầm cỡ có những mối liên hệ với những phụ nữ đáng kính, trái với những đồn đại xấu xa trên các tờ báo lá cải. Trong các nhật báo phát hành buổi chiều còn có một bức ảnh khác của hai người nữa. Khi gọi điện thoại cho Alex ông đã bảo cô là có nhiều nhà báo chuyên các mục tin ngắn ngoài lề của những tờ báo đứng đắn đã gọi cho ông.
– Họ muốn biết em là ai
– Anh có cho họ biết không?
– Dĩ nhiên có. Lần này anh đã nhớ, và bảo em là bác sĩ. Họ cũng muốn biết liệu chúng ta có lấy nhau không, và anh trả lời hãy còn quá sớm để bàn chuyện này, nhưng em là người phụ nữ đặc biệt trong đời anh và anh yêu quí em.
– Cho họ có chuyện để viết – cô mỉm cười khi nhấp ngụm cà phê nguội trong chiếc ly nhựa. Cô đã làm việc trong suốt 12 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời nhà. Cũng may là chẳng có trường hợp nào khó khăn lắm, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy mệt mỏi hơn thường lệ, vì không quen với chuyện ăn uống tiệc tùng suốt đêm rồi làm việc suốt cả ngày sau đó. Coop ngủ đến 11 giờ mới dậy, sau đó đi mát xa, làm móng tay chân, rồi hớt tóc.
– Họ có hỏi anh về chuyện đứa bé không? Alex hỏi với vẻ quan tâm. Cô biết chuyện đó làm Coop bực mình lắm.
– Không. – Ông chẳng nghe tin tức gì về Charlene. Chắc cô ta còn bận chuyện trò với các phóng viên các tờ báo nọ. Hôm ấy là đầu tháng 5 và Charlene báo đã mang thai được ba tháng, muốn ông phải chu cấp suốt thời gian thai nghén, và sẵn sàng dàn xếp chuyện nuôi con với ông, cô ta bảo mình đau yếu không làm việc được cho đến khi sinh xong đứa bé. Luật sư bảo cô ta thường nôn mửa.
– Chắc không yếu và nôn đến độ không thể tiếp xúc với mấy phóng viên nọ. – Trời ơi, người đàn bà ấy quả là con quỉ cái. – Coop bảo viên luật sư.
– Cũng cầu mong đứa bé ấy không phải là quỉ con của ông – cả hai sau đó đồng ý là những trợ cấp tạm thời nào của ông cũng phải kèm theo một lời hứa thực hiện một cuộc xét nghiệm DNA.
– Coop, cơ may của ông trong vụ này là bao nhiêu?
– Có lẽ khoảng 50-50, như bất cứ ai. Tôi ngủ với cô ta, và rồi bao cao su bị vỡ, cũng còn tùy vận may rủi của mình thôi. Xác suất ở Vegas thì thế nào?
– Tôi sẽ phải xem lại chuyện ấy cho ông. – Giọng vụ luật sư nọ có vẻ không vui. – Tôi thật không muốn sỗ sàng với ông. – nhưng một vị khách hàng của tôi thường bảo: để dính vào chuyện đó là mình trả suốt đời không xong. Hy vọng giờ đây ông thận trọng hơn, Coop. Cô gái tôi nhìn thấy cùng với ông đi dự giải Oscar rất xinh đẹp.
– Và khôn ngoan nữa – Coop nói vẻ tự hòa – cô ấy là bác sĩ.
– Hy vọng không phải là một kẻ đi đào vàng như cô vừa rồi. Bà mẹ tương lại của đứa bé cũng xinh đẹp vậy, có vẻ lai Á Đông phải không nhưng dù là ai, cô ấy quả có một trái tim như một tủ két đựng tiền, hy vọng những phần còn lại của cô ta đáng cái giá đó.
– Tôi cũng chẳng nhớ nữa, – Coop dè dặt đáp, rồi vội vã biện hộ cho Alex. – cô bạn bác sĩ của tôi chẳng bao giờ là một kẻ đào mỏ. Với dòng dõi gốc gác ấy thì cô ta chẳng cần gì ở tôi cả. Về lâu dài cũng vậy.
– Thật vậy à? Cô ấy là ai vậy? – Vị luật sư nọ tỏ vẻ tò mò hơn.
– Bố cô ấy là Athur Madison – Viên luật sư huýt sáo nhẹ.
– Giờ thì câu chuyện đã thú vị hơn. Ông có nghe ông ấy nói gì về vụ đứa bé không?
– Không, Không nghe nói gì.
– Tôi chắc sớm muộn gì rồi ông cũng nghe thôi. Ông ta có biết ông đang hẹn hò gặp gỡ con gái ông ta không?
– Tôi chẳng biết chắc. Ông ấy và Alex dường như ít trò chuyện với nhau.
– Câu chuyện không còn bí mật gì nữa. Hình như ông và cô gái ấy xuất hiện trên báo chí khắp cả nước.
– Còn có thể có những thứ tệ hịa hơn thế – Thật vậy. vụ Charlene đã xuất hiện trên các tờ báo lá cải.
Và một tuần lễ sau, Alex cũng bị lôi vào đấy. Họ tô điểm cho mới những tin trước đó, chỉ thêm ảnh của Alex vào cạnh Charlene và Coop. Trông cô như một nữ hoàng trẻ trên các tờ báo nọ với những hàng tít lớn đầy ẩn ý như đã dự liệu. Mark mua tất cả những tờ báo này để Jimmy cùng đọc. Jessica thì quấn quít lấy Alex mỗi khi gặp cô ở hồ bơi. Cả hai trở nên thân thiết, Alex rất thích cô bé, dù không hề đề cập chuyện này với Coop. Cô biết rõ thái độ của ông về chúng. Vả lại vào lúc này vụ Charlene cũng quá đủ đối với ông rồi.
Coop cũng nhận được điện thoại của Abe, nhắc ông nhớ là đã chi tiêu quá nhiều và tỏ vẻ lo lắng về số trợ cấp mà Coop phải trả cho Charlene.
– Coop, ông không đủ khả năng. Và nếu ông bỏ đi một kỳ không thanh toán, cô ta có thể đưa ông vào tù. Sự việc là như thế đấy và có vẻ như cô ta sẽ làm chuyện đó.
– Abe, cám ơn về mẫu tin tốt đó. – Ông nên cưới cô gái Madison ấy, – chặc lưỡi bảo Coop – Ông ta đoán vì lý do này mà Coop đã đi với cô gái. Với một động cơ tiềm ẩn khác. Trong khi ấy thì Coop vẫn còn tự vấn lương tâm, và càng ngày càng tin là mình đã yêu Alex.
Liz cũng gọi điện cho Coop nói về vụ xôn xao của ông trên các tờ báo lá cải nọ. Cô tỏ ra rất bất bình:
– Tình thế kẹt hết sức! Coop, lẽ ra ông chẳng bao giờ nên dính líu đến cô ấy.
– Giờ cô mới nói à? – Ông chặc lưỡi tỏ vẻ hối tiếc. – Cuộc hôn nhân của cô thế nào?
– Rất tốt đẹp, dù cũng phải mất ít thời gian để làm quen với San Francisco. Lúc nào tôi cũng thấy lạnh, và ở đây quá yên tĩnh.
– Vậy cô có thể bỏ anh ta về đây với tôi. Lúc nào tôi cũng cần cô.
– Cảm ơn ông, Coop – Nhưng Liz thấy hạnh phúc khi ở cạnh Ted, và yêu mến mấy đứa con gái của anh ta. Liz chỉ tiếc là mình đã chờ quá lâu mới lập gia đình. Giờ cô mới nhận ra mình đã hy sinh cho Coop quá nhiều. Lẽ ra cô đã có thể có những đứa con của mình nhưng với tuổi 54, giờ đã quá muộn, đành phải bằng lòng với mấy đứa con của Ted vậy.- Cô Alex ấy như thế nào?
Coop mỉm cười đáp:
– Như một thiên thần. Một cô gái cạnh nhà. Một Andrey Hepburn, một bác sĩ Killdare. Tuyệt vời. Cô chắc sẽ yêu mến cô ấy.
– Đưa cô ấy lên San Francisco nghỉ cuối tuần đi.
– Muốn lắm chứ, nhưng cô ấy lúc nào cũng phải làm việc, hoặc phải trực. Alex là trưởng nhóm bác sĩ trực, trách nhiệm rất lớn – Quả là một đối tượng lạ lùng đối với Coop, Liz ngạc nhiên thầm nghĩ. Nhưng cô gái rất xinh đẹp. Báo chí bảo cô ta 30 tuổi, lứa tuổi ngoài giới hạn mà Coop ưa thích. Với ông, giữa 24-30 là vừa.
Liz cũng hỏi ông về công việc đang làm. Gần đây chẳng thấy Coop xuất hiện nhiều, ngay cả trong những đoạn phim quảng cáo thương mại. Coop vẫn liên hệ với người đại diện của ông, nhưng vào lúc này chẳng có gì sôi nổi trong lĩnh vực này. Ông này vẫn nhắc Coop nhớ là ông không còn trẻ nữa.
– Công việc không theo kịp với ý tôi muốn, nhưng cũng có một vài vụ đang hình thành. Sáng nay tôi đã nói chuyện với ba nhà sản xuất điện ảnh.
– Điều mà ông cần hiện giờ là một vai trò thật lớn để những dàn máy khác chuyển động trở lại. Một khi họ thấy ông trong vai trò lớn, tất cả sẽ muốn ông cộng tác. Ông chắc cũng biết rõ thêm là vai trò tốt có một người lớn tuổi. Mà vấn đề chính của Coop là ông muốn đóng vai chính trong khi chẳng ai muốn thuê ông vào vai đó cả.
Nhưng Coop không tự cho mình là già. Đó là lý do tại sao ông thấy rất thoải mái với Alex. Ông không hề nghĩ mình lớn hơn cô 40 tuổi. Alex cũng nghĩ thế. Lúc đầu cô cũng có cân nhắc đến điểm ấy, nhưng càng biết ông nhiều hơn, và đem lòng yêu ông, cô đã gạt bỏ hẳn ý nghĩ trên.
Coop và Alex đang nằm ngoài ban công trò chuyện thì máy nhắn tin của Alex chợt vang lên. Cô hiện trong ca trực ngoại viện, nhưng đưa mắt nhìn xuống, cô thấy không phải từ bệnh viện, và nhận ra ngay số điện thoại. Alex chờ nửa tiếng đồng hồ sau mới cầm điện thoại di động lên. Coop duỗi người trên ghế xếp đọc báo, và chỉ nghe loáng thoáng cuộc trao đổi qua điện thoại của cô.
– Vâng, đúng rồi. Vẫn vui vẻ. Bố mạnh giỏi chứ?…Chừng nào?…con phải làm việc. Có thể gặp bố vào lúc ăn trưa ở bệnh viện, nếu có thể nhờ được người tạm thay. Bố sẽ ở lại đây bao lâu? Vâng, được rồi…Hẹn gặp bố thứ Ba…- Coop không để ý nhiều đến câu chuyện nhưng nghe giọng nói của cô không có vẻ gì thân mật lắm.
Ông ngạc nhiên hỏi:
– Bố em đấy à?
– Phải, bố em. Ông sắp qua LA vào thứ ba để họp. Ông muốn gặp em.
– Ông có đề cập gì đến anh không?
– Chỉ nói nhìn thấy hình em ở giải Oscar. Không hề đề cập đến tên anh. Chắc ông dành cho cuộc gặp gỡ với em sau này.
– Mình có nên mời ông ăn tối không?- Coop sốt sắng đề nghị, mặc dù ông cảm thấy hơi nhụt chí khi nghĩ đến chuyện ông ta nhỏ tuổi hơn mình nhiều. Arthur Madison không những là người có tiền của, mà còn có quyền thế nữa.
– Không, – Alex nhìn ông đáp – Cô mang kính đen nên ông không thấy được vẻ nhìn ấy của cô, nhưng rõ ràng chẳng có gì nồng ấm và vui vẻ – Có vẻ như cô không mấy nhiệt tình muốn gặp bố của cô – Dù sao cũng cám ơn anh. Em sẽ gặp ông vào giờ ăn trưa ở bệnh viện – Ông sẽ bay về lại sau khi họp xong. – Coop biết ông ta có một chiếc 727 riêng.
– Thôi có lẽ lần khác – Ông vui vẻ nói, nhưng cũng thấy rõ cô chẳng hề mong gặp lại bố. Mười phút sau bệnh viện đã gọi cô cho một trường hợp cấp cứu.
Mãi đến tối Alex mới trở lại, và ra ngay hồ bơi. Tại đây cô gặp Jimmy, Mark và mấy đứa nhỏ rất sung sướng khi thấy cô., jessy khen Alex rất xinh đẹp trong buổi lễ tặng giải Oscar.
– Cảm ơn cháu. Buổi tốt thật vui – Alex nói sau khi bơi quanh hồ được nửa tiếng. Cả Mark cùng Jessica đều ở trong hồ bơi trong khi Jimmy và Jason đang tập ném bóng. Mười phút sau, trong khi Jessica đang hỏi cặn kẽ Alex những món trang sức của các nữ diễn viên điện ảnh, thì nghe có tiếng gió rít qua đầu. Jason đang ném quả bóng vào cửa sổ phòng khách chính của Coop.
– Ôi! Mark kêu lên trong khi Jessica và Alex sửng sốt nhìn lên.
– Quả ném rất đẹp! – Jimmy lên tiếng khen trước khi nhận ra điểm rơi của quả bóng. Tiếng kính vỡ loảng xoảng ngắt hẳn câu khen. Alex và Mark đưa mắt nhìn nhau, còn Jason thì mặt tái xanh.
Vài giây sau, Coop đã xuất hiện ở hồ bơi, mặt hầm hầm tức giận.
– Các người định chơi trò mấy tên Yankee hay định phá hoại đồ đạc người khác đây? – Ông ta nhìn mọi người nói chúng và Alex thấy bối rối. Coop nhìn Jason lớn tiếng: – Tại sao cháu ném trái banh vào cửa sổ. Ông ta nhìn thấy đôi bao tay nên biết chắc nó là thủ phạm. Thằng bé như muốn bật khóc trước cơn thịnh nộ của Coop. Nó chắc thế nào cũng bị bố quở trách nặng, vì Mark đã từng cảnh báo nó không nên làm cho ông ta tức giận sau vụ rắc rối trước đây.
– Coop, đó chỉ là một sự cố vô ý tình cờ thôi, – Alex nhẹ nhàng nói. Jimmy đau lòng nhìn thấy tình cảnh của Mark, nên vội bước lên nói:
– Ông Coop, chính tôi ném đấy. Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi phải cẩn thận hơn. Để tôi sẽ thay lại tấm kính vỡ. Anh biết Coop sẽ chẳng làm gì được mình.
– Tôi cũng hy vọng thế – Coop nói – Mặc dù tôi không tin anh ném trái banh ấy mà là thằng bé con của anh Friedman – Ông đưa mắt nhìn Jason, đến Mark rồi quay lại Jimmy trong khi Alex bước lên khỏi hồ bơi, cầm chiếc khăn tắm của Coop:
– Coop, em sẽ thay tấm kính vỡ nếu anh muốn. Chuyện rủi ro. Chẳng ai muốn thế.
– Đây không phải là sân ném banh. – Ông giận dữ nói – Mấy cái cửa sổ đó làm tốn rất nhiều công sức, rất khó lắp ráp được như cũ. Chúng được uốn hơi cong và thiết lập đặc biệt cho ngôi nhà này. Thay kính lại, chắc cũng tốn kém nhiều. – Anh Friedman, hãy xem chừng kiểm soát mấy đứa nhỏ của anh – Nói xong ông biến dạng vào ngôi nhà chính trong khi Alex đứng nhìn những người xung quanh với vẻ hối tiếc, rồi nhẹ nhàng nói:
– Tôi rất tiếc! – Đó là cái khía cạnh của Coop mà cô không thích. Nhưng ông cũng không bảo cô là mình không thích trẻ con.
– Đúng là một con người không ra gì! – Jessica lớn tiếng nói.
– Jessica!- Mark nghiêm khắc mắng con gái, trong khi Jimmy nhìn Alex nói:
– Tôi đồng ý với nó, nhưng cũng lấy làm tiếc về sự việc vừa rồi. – Lẽ ra tôi nên đưa nó ra sân quần vợt để ném banh. Tôi khong ngờ là nó ném quả banh về phía cửa sổ.
– Cũng chẳng sao – Alex nói với vẻ thông cảm – Chẳng qua vì ông ấy không quen sống với trẻ con. Ông thích mọi thứ yên tĩnh và hoàn hảo.
– Cuộc sống chẳng bao giờ như thế cả – Jimmy nói. Anh từng tiếp xúc với trẻ con hằng ngày nên biết chẳng có gì là bình an hay hoàn hảo, hay thích hợp với ý mình mong muốn – và đó là cái khía cạnh của cuộc sống mà anh rất thích – Ít nhất trường hợp của tôi là thế.
– Của tôi cũng vậy – Alex rất thực tiễn – Nhưng cuộc sống của ông ấy là vậy, hay ông ấy thích cho nó là vậy. – Mọi người lúc ấy đều nghĩ đến vụ rắc rối của ông ta trên các tờ báo loan tin giật gân nọ, Jason, cháu đừng lo gì về chuyện này. Nó chỉ là một cánh cửa sổ thôi. Không phải là một con người. Lúc nào cháu cũng có thể thay thế một đồ vật được – Con người thì không – Nói xong, cô biết mình đã lỡ lời, đưa mắt nhìn qua Jimmy.
– Cô nói đúng – Anh nhẹ nhàng nói.
– Xin lỗi….tôi không định nói….- Alex vô cùng lúng túng.
– Vâng, cô nói đúng lắm. Tất cả chúng ta đôi khi quên mất điều đó. Chúng ta bị buộc quá chặt vào những món đồ, những thứ vật chất của chúng ta. Con người mới là thứ cần quan tâm. Những gì còn lại đều là rác rưởi.
– Tôi vẫn đối phó với vấn đề đó hàng ngày. – Alex nói, Jimmy gật đầu.
– Tôi đã học bài học đó – Anh nhìn cô gái mỉm cưởi nói. Jimmy thấy thích cô gái này, và không hiểu nỏi tại sao cô ta lại liên hệ với một người chỉ có cái vẻ ngoài và phô trương như thế. Ở con người Alex, mọi thứ đều rất thực và thành thật. – Cảm ơn cô đã tử tế với Jason – Tôi sẽ lo việc sửa chữa lại chiếc cửa sổ ấy.
– Không, tôi sẽ lo chuyện đó – Mark chen vào – Nó là con tôi. Tôi sẽ trả phí tổn. Chỉ cần lần sau phải cẩn thận – Anh bảo Jason, rồi liếc nhìn qua Jimmy. – Cả anh nữa cũng thế.
– Xin lỗi bố, – Jason nói, rồi nhìn cả ba cười lớn trong khi Jimmy và Jessica đứng nhìn. Jason đã thấy yên tâm. Nó đã ngỡ bố nó sẽ đánh nó – khi nhìn thấy quả banh bay qua cánh cửa sổ. Ngoài cơn thịnh nộ của ông Winslow, mọi người đã tỏ ra rộng lượng với nó. – Jason, chú tự hào về cháu lắm. Quả banh ném rất tốt.
– Đừng đi quá xa như thế nữa nhé! – Mark thêm. Anh không muốn Coop có lý do để tống xuất chúng ta ra khỏi nhà – Từ giờ trở đi hãy chơi trò ném banh ở sân quần vợt thôi. Đồng ý cả chứ? – Cả Jason và Jimmy đều gật đầu. Alex trong chiếc quần soọc và áo thun mặc ngoài bộ áo tắm ướt sụng nước, từ giã mọi người.
– Hẹn gặp lại tất cả.
Jimmy và Mark đưa mắt nhìn theo mái tóc đen dài và ướt của cô. Khi thấy cô đã đi quá xa, Mark lên tiếng nhận xét:
– Jessica nói đúng. Ông ấy quả là một con người không ra gì, trong khi cô ta là một phụ nữ tuyệt vời. Ông ta không xứng đáng với cô ấy, dù với cái mã rất đẹp của ông ta.
– Con nghĩ chắc ông ấy sẽ cưới cô ấy. – Jessica chen vào câu chuyện. Con bé ước sao bố nó cũng đi chơi với một người giống như Alex vậy.
Jimmy choàng tay ôm Jason nói:
– Hy vọng không có chuyện đó.
Sau đó, bốn người đi vào khu phòng khách. Mark lại làm món thịt nướng, và Jimmy đã đồng ý ở lại ăn tối.
Trên lầu của tòa nhà chính, Alex trách Coop trong khi ông vẫn chưa nguôi cơn giận.
– Coop, nó chỉ là một đứa bé. Khi còn bé, anh chẳng làm những chuyện như thế sao?
– Anh chẳng bao giờ làm một chú bé cả. Sinh ra làm anh đã mặc bộ đồ người lớn, thắt cà vạt, rồi vọt lên thành một người lớn ngay với cung cách xử sự đàng hoàng.
– Ôi, đừng ngốc như thế! Alex trêu ông trong khi ông ôm hôn cô.
– Tại sao không? Anh thích thú với những cơn thịnh nộ như thế. Ngoài ra em cũng biết là anh rất ghét trẻ con mà.
– Nếu em bảo là em đang có thai thì sao?
Mặt Coop chợt nghiêm lại.
– Em có thai à?
– Không. Nhưng nếu em có thì sao? Chắc anh phải chịu đựng những vụ trượt ván, những chiếc cửa sổ bị vỡ, những tấm tã lót cùng với bơ đậu phụng, mứt vung vãi trên bàn ghế trong nhà. Anh thử nghĩ xem!
– Phải vậy sao? Ôi, anh đang muốn nôn ra đây. Này, bác sĩ Madison, em có lối khôi hài độc ác thật. Anh hy vọng bố em sẽ nện em khi ông gặp em.
– Em nghĩ chắc ông sẽ làm thế đấy – Alex lạnh lùng nói – Ông vẫn thường làm thế.
– Tốt lắm. Em đang bị đòn – Đó là buổi gặp gỡ Coop rất muốn có mặt, nhưng Alex đã không mời, và không có ý định làm thế.
– Chừng nào thì em gặp ổng.
– Thứ Ba.
– Theo em nghĩ thì tại sao ông muốn gặp em? – Coop tò mò muốn biết vì ông nghĩ chắc thế nào câu chuyện cũng có liên quan đến mình.
– Để chờ xem – Alex mỉm cười đáp, trong khi hai người nắm tay nhau chầm chậm đi vào phòng ngủ. Alex đúng là liều thuốc trị những cơn thịnh nộ của ông. Sự cố về quả bóng nọ hầu như bị ông quên hẳn khi Alex hôn ông. Và một lát sau thì cánh cửa sổ bị vỡ chẳng còn để lại vết tích gì trong đầu Coop nữa.