Đọc truyện Ánh Sáng Trong Màn Đêm – Chương 18
Reng…reng…reng…_tiếng chuông báo hết giờ reo lên mà chưa thấy bóng dáng anh hai nó.Sáng nay anh nó không đi học, không thèm gọi nó dậy hại nó đi học trễ, phải đi xe của nhà khiến nó bị bao nhiêu là ánh mắt của học sinh trong trường dò xét
– Aish….đã giờ này còn chưa thấy bóng dáng…phải gọi người đến đón nữa hay sao ta_nó nhìn đồng hồ than thở
Nó đi từng bước ngắn ngắn chậm chậm hướng về nhà
Hắn đứng ngoài cổng trường, thấy nó thấp thỏm không yên thì tiến lại gần
– Trần Hương Thảo_hắn gọi
Nó có nghe hắn gọi, nghe rõ là đằng khác nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi lờ đi
Hắn chạy lại, vỗ vai
– Chưa ai đến đón cậu à_hắn
– Ờ…ờ…_nó hơi bất ngờ khi thấy hắn
– Cậu…cậu…cậu…_hắn ấp úng
– Tôi làm sao_giọng điệu của nó có chút khó chịu
– Trần Hương Thảo, cậu làm bạn gái của tớ nhé_hắn nở nụ cười mỉm
Nó nhếch mép cười khổ nhìn hắn
– Cậu nói…tôi làm bạn gái cậu?…_nó nhấn mạnh hỏi lại
– Phải…Hương Thảo_hắn khẳng định chắc chắn
– Vậy chẳng phải cậu tỏ tình với tôi vì tôi có nét giống người cậu thích, như thế chẳng khác nào tôi là người thế thân cho cô gái đó_nó
– Nhưng…._hắn
– Nhân đây tôi nói với cậu luôn, tên thật của tôi là Trần Hương Thảo_nó
– Cậu là Hương Thảo ư??_hắn
– Phải, lúc trước cậu có nói là đã gặp tôi lúc nhỏ phải không?_nó
Hắn không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu
– Nhưng cậu nhầm rồi, Trần Hương Thảo tôi từ nhỏ chưa hề gặp qua cậu_nó
Nó vừa dứt lời thì xe anh nó đỗ ngay bên cạnh
– Về thôi_anh nó thò đầu ra bên ngoài cửa kính
Nó quay sang nhìn hắn
– Cậu nên nhớ kĩ lại đi, nhầm rồi_nó nói xong, bước lên xe anh nó…xe vụt thẳng chỉ để lại màn khói và hắn
[Không lẽ…mình nhầm thật rồi!_hắn]
Trên xe, nó suy nghĩ về màn tỏ tình trớ trêu của hắn mà quên mất việc chính, may mà trong giây phút cuối sực nhớ ra
– Suýt quên, cả sáng nay anh cúp học đi đâu_nó
– Anh đi công chuyện_anh nó
– Công chuyện gì_nó
– Công chuyện là công chuyện…mà nhóc nhiều chuyện quá…anh có tin vui đây_anh nó vui vẻ
– Tin gì_nó
– Tuần sau chị Jyn có việc phải về nước nên sẽ sang nhà mình chơi vài ngày_anh nó
– Thiệt hả anh..oh yeahh…vui quá vui quá vui quá (việc quan trọng phải nói ba lần)_nó
– Chậc chậc…người ngoài nhìn vào em chắc tưởng sắp được gặp thần tượng đến nơi_anh nó
– Anh muốn nói thần tượng nào..Kbiz, Vbiz hay Cbiz, thần tượng thì em có nhiều lắm_nó
– Ừ ừ anh biết rồi, mau vào nhà tắm rửa đi_may mà đến nhà rồi nếu không chắc anh nó sẽ phải thua một cách nhục nhã với màn đấu khẩu của nó quá
Mái tóc đen óng được phá cách móc lai thêm màu tím của nó làm nó có vẻ “đại ca” hơn.Ngồi vào bàn, nó mới chợt để ý đến cái giỏ nhựa giả mây đựng một mớ thư mà nó thấy được hôm về thăm nhà cũ
– Ai cha…tranh thủ tối nay giải quyết hết đống này cái nào, gần ba mươi bức chứ ít gì_nó
Nó rướn người, kéo cái giỏ đặt xuống bàn học
1 tiếng trôi qua.
2 tiếng trôi qua..
3 tiếng trôi qua…
4 tiếng trôi qua….
Bây giờ đã là mười một giờ đêm đúng không hơn không kém một phút nào.Bức thư có ngày gần đây nhất được xé phong bì, dòng chữ ngay ngắn được viết bằng bút bi xanh trải dài đều đều trên tờ giấy trắng.Hàng loạt kí ức hồi nhỏ và hình bóng của người đó ngày càng hiện ra rõ hơn
– Mình..mình…vẫn không tài nào nhớ nổi bóng người đó là ai_nó
Nó gấp bức thư lại để cái giỏ vào cỗ cũ rồi qua gõ cửa phòng anh nó
Anh nó hơi bất ngờ, nhưng cũng vẫn nói bóng nói gió, anh muốn nó tự nhớ ra người đó là ai?….
Nó lững thững trở lại phòng mình, mấy tiếng nữa đi học rồi nên nó cũng không thiết ngủ..suốt mấy tiếng còn lại, nó gọi điện thoại kể hết mọi chuyện cho Mĩ Vân nghe, nhỏ đúng là người bạn tốt của nó, để nó kể chuyện suốt mấy tiếng mà không tỏ ra bực dọc khó chịu, ngược lại còn rất đồng cảm với nó…vả lại, nó cũng muốn trời sáng thật nhanh để đến trường xin lỗi hắn vì hôm qua nó đã hơi quá lời….!
Đôi mắt thâm quầng của nó được che lấp bởi một lớp phấn nhẹ, khiến người khác nhìn vào khó có thể phát hiện.Mĩ Vân từ bên ngoài tiến vào bàn của nó, hình như nhỏ sắp thông báo cho nó một tin gì đấy không tốt đẹp lắm
– Hoàng Đức có bạn gái rồi mày ạ_nó chết lặng vài giây, cố tỏ ra bình thường
– Với ai?_nó
– Bích Hằng, hotgirl khối mình học lớp bên cạnh_nó
– Cũng không sao, tao thấy hai người họ xứng đôi vừa lứa_nó
– Nhưng tao thấy có cứ thế nào ấy_Mĩ Vân
– Thôi kệ bọn họ đi, chuyện đó cũng chẳng liên quan đến bọn mình_nó
[Nếu đã có bạn gái rồi thì chắc hôm qua cậu ta không để ý đến lời mình nói đâu…vả lại cũng không cần xin lỗi, chuyện đó rõ ràng là do cậu ta khơi ra trước cơ mà…!!_nó]
Cả buổi học, nó luôn tìm cô hội để nhìn xuống hắn nhưng nó luôn nhận lại được cái liếc lạnh lùng vô cảm