Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 52Tâm Kế
Trường Lạc cung
“Mời điện hạ!” Đại cung nữ Hồng Vân đưa Phương Hạo Thiên đến cửa cung, sau đó liền lui xuống.
Hoàng hậu nương nương đã căn dặn muốn nói chuyện riêng với Thái tử, thế nên toàn bộ cung nữ và thái giám đều tạm thời không cần hầu hạ.
Phương Hạo Thiên nhìn cánh cửa cung được sơn màu đỏ chói, trên đó có chạm khắc cánh chim phượng hoàng rực lửa.
Phượng hoàng… tượng trưng cho bậc mẫu nghi thiên hạ… là nữ nhân tôn quý nhất Hạ quốc này.
Khóe môi thoáng cong lên có chút mỉa mai, Phương Hạo Thiên vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa.
Bước chân đi vào trong, lại qua mấy lớp cửa nữa, cuối cùng cũng đến tẩm cung của hoàng hậu.
Bốn góc phòng đều được đốt trầm hương, hương trầm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, có tác dụng tĩnh tâm rất tốt. Phương Hạo Thiên thong thả đi qua bức bình phong, nhìn đến nữ nhân đang nhắm mắt trên ghế quý phi, hạ thấp thanh âm cất tiếng:
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”
Nghe đến giọng nói quen thuộc, đôi mắt đẹp của nữ nhân liền mở ra. Hoàng hậu Vương Sở Tú là nữ nhi của Tể tướng đương triều, một gia tộc có truyền thống làm quan mấy trăm năm, nàng năm nay tuy đã ngoài ba mươi tuổi nhưng dung mạo vẫn diễm lệ tựa đôi mươi. Bình thường không có việc gì phải ra khỏi tẩm cung, nàng chỉ tùy ý mặc một bộ bạch y đơn giản, trâm ngọc mũ phượng cũng tháo xuống hơn phân nửa, nhìn thế nào cũng giống một thiếu nữ thanh thuần dịu dàng.
Chỉ có Phương Hạo Thiên mới hiểu, đằng sau vẻ đẹp thuần khiết này là con người lòng dạ nham hiểm, mưu mô nhường nào.
“A Thiên…” Hoàng hậu đứng dậy, kéo tay hắn ngồi đến cạnh bàn trà gần đó, hé môi đỏ mọng hỏi:
“Hôm nay mẫu hậu nghe nói con ở trên triều đã chống lại ý định đem quân chinh phạt Đại Nam quốc của phụ hoàng con, có phải không?”
Trong lòng Phương Hạo Thiên thầm cười lạnh, nữ nhân này cũng quá giả dối rồi. Rõ ràng là có tai mắt thông tin, lại còn ra vẻ như tình cờ biết.
Bất quá, hắn cũng đã sẵn sàng diễn trò cùng bà ta.
Hoàng cung này, có ai không sắm cho mình một vai diễn?
Phương Hạo Thiên lập tức quỳ xuống, giọng điệu vang lên đầy tự trách:
“Là nhi thần nhất thời xúc động quên lời dạy của mẫu hậu. Nhi thần có tội!”
Hắn không quên, bà ta luôn dạy hắn đứng trước mặt phụ hoàng, phải luôn nhẫn nhịn phục tùng, tuyệt đối không được làm phật thánh ý.
Nhưng chuyện lần này có liên quan đến Như Ý, hắn tất nhiên là sẽ không nhắm mắt làm ngơ như trước.
Hoàng hậu nâng hắn đứng lên, lo lắng thở dài:
“Mẫu hậu không có ý trách con, chẳng qua là lo cho an nguy của con thôi. Con không phải không biết, trước đây Ngụy An Vương và Trấn Bắc Vương cũng kháng lại lời phụ hoàng con, bị người trực tiếp xử tử tại thiên điện. Đã có vết xe đổ này, con phải cẩn trọng từng bước.”
Phương Hạo Thiên gật đầu: “Nhi thần sau này sẽ chú ý.”
Ha, lo cho an nguy của hắn ư? Chỉ e cái bà ta lo sợ thật sự là quân cờ của mình bồi dưỡng từng ấy năm bỗng chốc không thể dùng được, thậm chí còn liên lụy đến cái ghế hoàng hậu bà ta đang ngồi.
Đáng thương cho một mẫu nghi thiên hạ, dù nhận vô vàn ân sủng, nhưng lại không thể mang long thai.
Phương Hạo Thiên mãi mãi không quên được hình ảnh mười bốn năm trước, mẫu phi của mình bị ban rượu độc chết oan, nơi khóe miệng người không ngừng trào ra dòng máu đỏ tươi. Mà kẻ chủ mưu đằng sau việc này hóa ra lại là nữ nhân được suy tôn là mẫu nghi thiên hạ đây.
Tất cả chỉ vì… bà ta muốn nhận huynh muội hắn làm con thừa tự, củng cố địa vị cho bản thân mình.
Đáng lẽ bà ta có thể danh chính ngôn thuận xin phụ hoàng nhận nuôi hắn, nhưng nhìn thấy tình cảm mẫu tử của họ tốt đẹp, bà ta ghen tỵ, lập mưu chia rẽ họ. Đáng hận biết bao, mẫu phi lương thiện của hắn làm sao đấu lại với một hoàng hậu lòng dạ mưu mô thủ đoạn? Với tội danh thông dâm cùng thị vệ, người không những bị ban rượu độc, đến thi thể cũng không được táng trong hoàng lăng.
May mắn gia đình mẹ đẻ lúc ấy của mẫu phi là phủ Quốc sư có phân lượng trong triều, dùng quyền thế mới âm thầm đưa được thi thể mẫu phi trở về.
Nhưng ngay sau đó, không hiểu vì nguyên cớ gì, cả phủ Quốc sư trong một đêm trên dưới trăm mạng người đều chết thảm, không ai sống sót.
Mãi sau này khi hắn âm thầm điều tra lại vụ án năm đó trong Tàng thư các, mới biết rằng tư liệu vụ án đấy chỉ có hoàng đế nắm giữ.
Lúc ấy, hắn gần như chết lặng.
Hóa ra, người đẩy cả ngoại tổ của hắn rơi vào cảnh thảm khốc như vậy chính là phụ hoàng.
Vì sao ư? Đơn giản bởi vì trước nay người đó không hề tin tưởng bất kì ai, nhân việc đó cũng thu binh lực của phủ Quốc sư về tay mình.
Càng nhận ra phụ hoàng lãnh huyết vô tình bao nhiêu, hắn lại càng thương xót cho mẫu phi bấy nhiêu. Mẫu phi của hắn đã yêu một ác ma. Phương Hạo Thiên cũng không chắc, bây giờ phụ hoàng có còn nhớ nữ nhân xinh đẹp thiện lương Lương Ngọc Hân nữa không?
Phương Hạo Thiên cười nhạt, đem những hình ảnh kia chôn sâu vào trong lòng. Sẽ có một ngày, hắn rửa sạch nỗi oan của mẫu phi, đem phủ Quốc sư khôi phục lại. Đồng thời… ánh mắt hắn lướt qua nữ nhân ngồi đối diện.
TRẢ THÙ!
“A Thiên…” Hoàng hậu không kịp bắt trọn sát khí xẹt qua trong mắt hắn, bàn tay cầm tách trà hớp một ngụm, mỉm cười nói:
“Kì thực hôm nay mẫu hậu gọi con đến đây còn có một việc khác.”
Phương Hạo Thiên giả vờ chú tâm lắng nghe, cười đáp:
“Mẫu hậu cứ nói.”
Vương hoàng hậu có lẽ không biết, mỗi khi bà ta kêu hắn là “A Thiên”, hắn đều cảm thấy ghê tởm tự đáy lòng. Bà ta thực sự cho rằng mình là mẫu hậu của hắn sao?
Hoàng hậu suy tư một hồi mới thở dài nhìn hắn: “Con thật là, đến bây giờ cũng đã 19 rồi, còn không chịu lập Thái tử phi gì cả. Nhìn các huynh đệ của con xem, người nào người nấy gia thất yên ổn, con cháu đầy đàn. A Thiên, mẫu hậu không muốn ép con, nhưng đây là trách nhiệm, con hiểu không?”
Phương Hạo Thiên hơi nhíu mày, chuyện quốc sự đã làm hắn hao hết tâm trí, quả thực đã xem nhẹ việc này.
Tuy hắn chưa lập Thái tử phi, nhưng vẫn ban mưa móc trải đều cho các cơ thiếp. Về phần đến giờ chưa ai trong số họ hoài thai, đó là đương nhiên. Bởi vì mỗi khi thị tẩm xong, họ đều phải uống canh tránh thai.
Một phần vì hắn không muốn nữ nhân của mình lấy đứa bé ra làm công cụ tranh giành ân sủng.
Phần còn lại, vì hắn cảm thấy chưa có nữ tử nào xứng đáng sinh con cho hắn.
Nhưng hôm nay hoàng hậu đã có ý này, hắn sẽ nhẫn nhịn làm theo ý bà ta: “Mẫu hậu đã nhìn trúng tiểu thư nhà nào để làm Thái tử phi của nhi thần sao?”
Hoàng hậu xua tay: “Thôi thôi, vị trí chính thất mẫu hậu muốn con có thể tự mình chọn lựa. Nhưng con là Thái tử, có trách nhiệm giúp hoàng thất khai chi tán diệp*, mẫu hậu muốn ban thưởng cho con hai vị thiếp thất, con thấy thế nào?”
*Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Cánh môi đỏ thẫm của Phương Hạo Thiên thoáng hiện lên sự lạnh lùng châm chọc. Thật sự là muốn khai chi tán diệp ư? Hay là muốn cài người vào bên gối giám sát hắn đây?
Hoàng hậu đưa tay vén lọn tóc mai ra sau, khuôn mặt xinh đẹp hướng Phương Hạo Thiên, cười dịu dàng: “A Thiên, con sẽ không từ chối tấm lòng của mẫu hậu chứ? Nói thật mẫu hậu cũng muốn có cháu để bế lắm rồi.”
Nụ cười dịu dàng song lời nói đã ngầm ý không được phép cự tuyệt. Đó chính là cái cao tay của Vương Hoàng Hậu.
Phương Hạo Thiên nhìn lá trà đang trôi thành vòng tròn trong chén lưu ly, hắn biết, hiện giờ hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đến thời cơ chín muồi.
“Mẫu hậu có lòng như vậy, đương nhiên nhi thần phải làm tròn chữ ‘hiếu này rồi.”
Vương hoàng hậu nghe được câu trả lời mong muốn, tươi cười trên môi càng thêm rực rỡ, nàng cao giọng hướng vào một gian phòng khác trong tẩm cung:
“Mau ra đây diện kiến Thái tử!”
Dứt lời, hai nữ tử xinh đẹp, một người mị nhãn như tơ, một người có chút lạnh lùng thanh băng uyển chuyển bước ra. Trông thấy dung mạo khuynh thành tuyệt mĩ cùng quý khí của Phương Hạo Thiên, trong lòng hai nàng sớm đã rung động, cả hai cùng ăn ý thi lễ:
“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”
Mặc dù thâm tâm chán ghét nhưng ngoài mặt Phương Hạo Thiên vẫn mỉm cười, hắn đứng dậy bước đến gần hai nàng, tự tay nâng dậy:
“Mau đứng lên đi!”
Trong giây phút cảm nhận được bàn tay ấm áp kia đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nữ tử mị hoặc như yêu thầm đỏ mặt. Có điều, Phương Hạo Thiên đã nhanh chóng buông ra, nhất thời khiến nàng ta cảm thấy hụt hẫng. Mà bên cạnh, nữ nhân lạnh lùng cao ngạo đang dùng ánh mắt châm biếm nhìn nàng ta.
Đừng có si tâm vọng tưởng quá! Nên nhớ mục đích thực sự của chúng ta!
Phương Hạo Thiên hỏi tên các nàng xong mới nói còn một số việc cần xử lý, cáo lui trước. Hai vị thiếp thất cũng được an bài đến Đông cung.
Ra khỏi Trường Lạc cung, Phương Hạo Thiên liền rút một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra lau sạch hai bàn tay.
“Dơ bẩn!”
Chiếc khăn bị ném mạnh vào núi giả gần đó, rất nhanh liền theo gió bay đi.