Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 33Hai Quân Giao Tranh p7
Kiên trì suốt một đêm, cuối cùng trước khi trời sáng, Trần Hy Hy cùng hơn một ngàn tinh binh cũng đặt chân trước cổng thành Bắc Liêm.
Cả người cùng ngựa đều mệt mỏi rã rời, nhưng nghĩ đến quân Khuyển Nhung tàn sát bách tính, ý chí chiến đấu trong họ lại bùng lên mạnh mẽ.
Sắc mặt Trần Hy Hy trắng bệch, đôi môi vì gió rét mà tái nhợt, mặc cho cả người đã được bao kín trong áo lông.
Nàng dẫn đầu đoàn binh, dù trong đầu đã sớm hình dung ra cảnh tượng tang thương của thành Bắc Liêm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trái tim giống như bị ai bóp nghẹt.
Máu tươi của hai quân nhiễm đầy trên mặt đất. Những thây của quân sĩ nằm chồng chất lên nhau, bị vó ngựa quân Khuyển Nhung dẫm nát, có người huyết nhục mơ hồ, không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa. Có người bị tên bắn xuyên thủng, cả người máu thịt nhầy nhụa, chết không nhắm mắt.
Tường thành Bắc Liêm vốn không kiên cố như thành Khiên Hạ, dưới thế tấn công ồ ạt của quân Khuyển Nhung, đã bị phá hủy trầm trọng. Trần Hy Hy liếc mắt, với tình hình này, chỉ cần ngày mai thêm một đợt tấn công nữa, chắc chắn tòa thành này sẽ sụp đổ, địch sẽ vào thành tàn sát bách tính.
Không chỉ trên mặt đất, máu tươi cũng nhiễm đầy lên tường thành. Từ trên xuống dưới, không chỗ nào không nhuộm một màu máu, tựa như lớp sơn bi tráng của quân sĩ. Không khó để hình dung ra tình cảnh lúc ấy, quân Khuyển Nhung muốn trèo vào thành, bị quân ta liều chết kháng cự. Hai bên đánh nhau, lưỡi kiếm cắt vào da thịt, máu vấy lên tường thành.
Trong không khí nồng đậm mùi tanh tưởi, mùi gây của xác người, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nhịn không được mà nôn mửa.
Cảnh tượng thê thảm như vậy, dù cho Trần Hy Hy được rèn luyện trấn tĩnh hơn người, vẫn không khỏi thấy bàng hoàng. Quả nhiên, phim ảnh chỉ phản ánh được một phần mức độ ác liệt, tang thương của chiến tranh phong kiến.
Thực ra, khi đội quân do Trần Hy Hy cầm đầu cách thành Bắc Liêm khoảng hai mươi dặm, thành chủ cùng binh lính còn lại trong thành đã chuẩn bị liều chết một phen. Ai cũng nghĩ đoàn binh trước mắt là quân Khuyển Nhung.
Vừa thấy Trần Hy Hy, thành chủ đã hạ lệnh lên nỏ. Những mũi tên nhọn lạnh lùng nhắm về phía nàng. A Huyên gần như lập tức dùng khiên chắn trước người nàng, nghiêm trọng nói:
“Cẩn thận!”
Trái lại, Trần Hy Hy vô cùng trấn tĩnh. Nàng giơ tay cởi bỏ mũ trùm đầu, để lộ ra khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tái nhợt. Nhất là đôi mắt nàng, trong suốt kiên định, dường như có thể phản chiếu tâm tư người nhìn.
Nàng ở dưới thành, cao giọng, mắt lạnh nhìn lên bọn họ: “Ta là Quân sư của thiên triều, phụng mệnh Thái tử đem quân tiếp viện giải cứu thành Bắc Liêm. Hãy mở cửa để chúng ta vào thành.”
Nàng vừa dứt lời thì tên thành chủ đã cười nhạo một tiếng: “Chó Khuyển Nhung thích lừa người. Các ngươi chính là địch, muốn giả trang quân ta để vào thành sao? Ai không biết quanh đây hai mươi dặm chính là bọn chó các ngươi đóng chiếm.”
Các binh sĩ trên thành có chút do dự. Quân sư của thiên triều? Đó là một trong những người có vị trí quan trọng nhất trong quân đội.
Bọn họ chưa từng gặp qua nàng, đương nhiên nghi hoặc.
Một người liền ghé tai thành chủ thì thầm. Bên dưới, Trần Hy Hy vẫn lẳng lặng nhìn lướt qua biểu cảm của hai người.
Thành chủ nghe xong, mới đầu có hơi cau mày, lúc sau đành gật đầu. Hắn đứng trên cao nhìn xuống nàng, nói lớn:
“Nếu các ngươi đúng là người của quân ta, mau trình lệnh bài xuất quân có kí hiệu quân kì ra đây. Chúng ta chỉ nhận vật không nhận người”
Trần Hy Hy cùng A Huyên liếc mắt nhìn nhau. Nguy rồi!
Lúc nàng rời đi quá vội vã, không tính đến tình huống này. Vả lại, lệnh bài xuất quân là của Thái tử, nàng chỉ lấy danh Quân sư điều động hơn một ngàn tinh binh.
Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
“Thế nào? Không có sao?” Thấy nàng án binh bất động, Thành chủ hét lên, đắc ý nói: “Chó Khuyển Nhung đê tiện. Có giỏi thì lên đây. Ông đây không sợ!”
Trần Hy Hy cảm thấy vị thành chủ này có chút buồn cười, nàng hơi nghiêng đầu, một tia tinh quanh chợt lóe qua trong mắt.
“Đúng là ta không có lệnh bài”. Trần Hy Hy mỉm cười: “Nhưng nếu ta nói với các ngươi chúng ta đã phá được vòng vây số một của quân địch thì sao?”
Thành chủ khịt mũi khinh thường: “Ngụy biện!”
Quân Khuyển Nhung binh cùng tướng mạnh, hơn một ngàn tinh binh của nàng ta làm sao mà phá được vòng vây số một?
“Được!” Trần Hy Hy ghìm cương ngựa lùi lại, ra lệnh một binh sĩ đem một thùng gỗ đậy kín nắp đến.
Những binh lính trên thành tưởng nàng có ý đồ bất chính, lập tức giương cung, hơn một trăm mũi tên liền bắn thẳng về phía nàng.
“Lùi lại!” A Huyên nhanh nhẹn bảo hộ nàng phía sau, các tinh binh cũng lập tức tiến lên đánh bay mũi tên. Những người này đều được rèn luyện hơn hẳn những binh lính bình thường, chỉ một trăm mũi tên, không thể làm khó họ.
Trần Hy Hy được bảo vệ đằng sau, không một tên bắn nào có thể chạm đến một sợi tóc của nàng.
Nàng cầm bom dẻo C-4 lên cao, âm điệu vang vọng một khoảng, rõ ràng từng chữ một:
“Hỡi các binh sĩ, đây chính là vũ khí mà chúng ta đã dùng để phá bỏ vòng vây số một của quân địch. Ta xin thề, chúng ta đều là tiếp viện Thái tử phái đến bảo vệ bách tính trong thành.”
Mọi người trên thành đều trố mắt mà nhìn, ai cũng không tin một khối trụ nhỏ màu vàng có thể làm nên đại sự gì.
Trần Hy Hy lại cao giọng tiếp lời: “Hãy tin chúng ta. Nếu chúng ta thật sự là quân địch, như các ngươi nói là binh cùng tướng mạnh, tại sao chúng ta phải tốn công cải trang để vào thành? Bắc Liêm giờ chỉ như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không đủ sức uy hiếp.”
Lời này vô cùng có lý, làm dao động mạnh mẽ nghi vấn trước đó của quân sĩ trên thành.
“Đúng vậy! Chúng ta là những tinh binh tiếp viện, một lòng vì Đại Nam quốc!” một người hét lớn.
Ngay lập tức, hơn ngàn người phía sau giơ nắm đấm lên cao, đồng thanh nói:
“Một lòng vì Đại Nam quốc!”
“Một lòng vì Đại Nam quốc!”
Trần Hy Hy vô cùng cảm kích nhìn họ. Trận đánh tại thành Bắc Liêm này có thể là lần cuối cùng họ được cầm kiếm vì quốc gia. Dẫu biết tình thế nguy kịch, họ vẫn một lòng phò tá nàng.
Mắt Trần Hy Hy bỗng nhiên đỏ lên, dù trận này thành hay bại, bọn họ vẫn mãi là những người đồng đội của nàng.
Lạnh lùng nhìn người trên thành, làm ơn, hãy mở cổng thành đi!
“Thành chủ! Có vẻ họ là người quân ta. Mau mở cổng thành để họ vào đi.”
“Khoan đã… Lỡ đây là bẫy thì sao? Bọn chúng muốn đổi qua thế tấn công khác!” Hắn ta vuốt cằm phản bác :”Ngươi nghĩ thử đi, quân Khuyển Nhung có hơn năm vạn quân, nếu thực sự Thái tử phái tiếp viện đến, sao chỉ có một ngàn tinh binh?” nói đến đây, giọng hắn ta bỗng khàn lên uất giận: “Đúng rồi. Thái tử bỏ rơi chúng ta. Thái tử bỏ rơi bách tính thành Bắc Liêm rồi!”
Nghe vậy, Trần Hy Hy lập tức cả giận quát:
“Câm miệng! Thái tử không bỏ rơi các ngươi.”
Mắt nàng lạnh giá chứa đầy uy nghi của một nữ tướng, nhất thời khiến lão thành chủ phải cứng họng.
Quá hoang đường, một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi sao lại có cái khí thế bức người như vậy?
Trần Hy Hy nghiến răng, lão già chết tiệt! Nàng mà vào được thành thì lão ta không xong với nàng đâu.
Trời đã sắp sáng, nhiều tinh binh đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ:
“Thái tử phi, bọn họ đã không biết nặng nhẹ như vậy. Chúng ta mau đi thôi, quay trở lại thành Khiên Hạ!”
“Chờ đã!” Trần Hy Hy hạ giọng, đôi mắt trong suốt vẫn kiên định nhìn lên trên thành.
“Thái tử phi…”
“Chờ một chút…!” Trần Hy Hy lạnh lùng cắt ngang. Nét mặt sau một đêm đi đường không ngừng nghỉ càng tái nhợt.
Cuối cùng, một giọng nói mang theo kinh ngạc cùng hân hoan vang lên:
“Thái tử phi… Mau nhìn kìa!”
Cửa thành sắt nặng nề mở ra, trên tòa thành, quân kì Đại Nam quốc tung bay trong gió. Phía Đông, Mặt Trời đã ló dạng, mang tới những tia nắng ấm áp xua đi phần nào cái băng lạnh của tiết trời tháng mười.
Trần Hy Hy thở phào một hơi, cao giọng hô lớn:
“Các binh sĩ nghe lệnh: Chúng ta vào thành!”
Đoàn binh hơn một ngàn người bước đi rầm rập, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh mắt tò mò của dân chúng trong thành.
Người cuối cùng vào thành cũng là lúc cánh cửa sắt lại nặng nề đóng trở lại.
Trần Hy Hy đi thẳng lên tường thành. Đối diện với cái nhìn soi mói của lão thành chủ, nàng trực tiếp ngó lơ.
“Này, ngươi hỗn xược… Dẫu gì thì ta cũng hơn ngươi nửa đời người…”
“A Huyên!” Trần Hy Hy thấp giọng hô một tiếng, ngay lập tức lão đã bị điểm huyệt câm.
“Phụ thân!” Cùng lúc đó truyền đến một giọng nói tràn ngập nỗi lo lắng.
Trần Hy Hy quay đầu, thấy người tới là một thiếu niên trạc tuổi A Huyên.
“Thiếu thành chủ.” binh sĩ thành Bắc Liêm giữ lấy thiếu niên. Hắn ta vội nhìn sang nàng, cầu xin:
“Mong quân sư tha cho phụ thân ta!”
Trần Hy Hy cười nhạo, không nóng không lạnh nói:
“Ngươi lo gì chứ. Ta chỉ cho người điểm huyệt câm của lão…” Lời vừa ra đến miệng, Trần Hy Hy bỗng sững người dừng lại.
Từ lúc nào, lời nói của nàng cũng nhiễm phong cách của Triệu Minh rồi?
“Nàng lo gì chứ. Bản cung chỉ gọi hắn đến kiểm tra kỹ thuật bắn cung…” bên tai vẫn thoang thoảng lời nói của hắn.
Đáy mắt Trần Hy Hy bỗng trở nên ảm đạm. Nàng hít một hơi, có lẽ hiện giờ hắn đã tỉnh lại rồi.
Tha thứ cho ta, Triệu Minh. Ta không muốn chàng phải khó xử!
Ta biết đây cũng là mong muốn của chàng mà, phải không? Chàng không muốn bỏ mặc bách tính trong thành.
Gió lạnh trên tường thành nổi lên, len lỏi vào thân thể mảnh mai của thiếu nữ.
Đáy mắt đang nhìn ra xa của nàng bỗng nhiên co lại, cùng lúc đó mấy binh sĩ bên cạnh cũng hét lên:
“Trời ơi… mau nhìn…”
Cách tòa thành khoảng hai dặm, quân địch ùn ùn kéo đến, đông như bầy kiến. Tiếng trống đánh thùng thùng, kêu gào thảm thiết. Dẫn đầu là đoàn khinh kỵ binh, hàng thứ hai là thiết kỵ binh sát khí đằng đằng, theo sau là bộ binh, bước đi như muốn rung chuyển thiên địa,…
Hai vạn…
Ba vạn…
Không… cũng phải đến gần năm vạn.
Đêm qua nàng dùng bom dẻo C-4 miễn cưỡng tiêu diệt được hơn hai nghìn quân địch.
Xem ra hôm nay, bọn chúng muốn trả thù nhục nhã hôm qua, thêm với việc đánh thẳng vào thành, biến nơi này hoàn toàn trở thành thuộc địa của chúng.
Trần Hy Hy quay bước, nàng đứng trên cao nhìn xuống bách tính cùng binh sĩ dưới kia, cao giọng:
“Hỡi các binh sĩ cùng bách tính trong thành, hiện quân địch đang rất gần ta. Chúng binh cùng tướng mạnh, hống hách ngang tàn, muốn hoàn toàn thảm sát nơi này.”
Nhiều người bên dưới không nhịn được mà bật khóc, giọng nói thanh lãnh không kém phần uy của thiếu nữ lại vang vọng vào tâm của mọi người:
“Nhưng ta muốn khẳng định với các ngươi: các ngươi không đơn độc. Chúng ta đều phụng mệnh của Thái tử đến đây để cứu nguy. Cách đây hơn trăm dặm chính là thành Khiên Hạ, binh lực chủ chốt chiếm cứ, ta sẽ đưa các ngươi an toàn đến đó.”
Lời vừa dứt hơn vạn ánh mắt bên dưới đã tràn ngập hi vọng. Ai không muốn sống sót qua thảm sát của quân Khuyển Nhung?
Quân địch tàn nhẫn đến mức nào, chỉ sợ không ai thấu hiểu hơn bách tính trong thành.
“Tất cả nghe theo Thái tử phi.”
Họ đồng thanh hô lớn đáp lại. Sau khi biết nàng vừa là Thái tử phi vừa là Quân sư của thiên triều, bọn họ đều trìu mến gọi nàng là Thái tử phi.
Hốc mắt Trần Hy Hy nóng lên, chỉ e đây là lần cuối cùng nàng được gọi như vậy.
Trận này vốn dĩ… nàng đã không hi vọng sống sót trở về!
Quân địch đã áp sát đến gần, Trần Hy Hy lệnh cho hơn năm mươi tinh binh dẫn bách tính theo cửa Đông chạy trước. Trước mắt, phải đảm bảo an toàn cho họ.
“Tất cả nghe lệnh ta” Trần Hy Hy giơ nắm đấm lên cao, hướng binh sĩ: “Dàn binh trên tường thành, còn tất cả bao nhiêu nỏ, máy bắn đá, giáo Phù Sai, mang hết ra đây… Đồng thời…” nàng ngừng lại một chút, sau đó trước con mắt kinh ngạc của quân sĩ hét lớn: “Mở cổng thành… chúng ta nghênh địch.”
“Không được!”
Lập tức đáp lại nàng là lời từ chối của hơn một ngàn binh sĩ.
“Thái tử phi. Quân địch đông gấp quân ta gần năm mươi lần, nghênh địch chính là tự tìm đường chết!” một người trong số đó lên tiếng.
Trần Hy Hy cười lạnh: “Ta biết!”
Bọn họ khó hiểu nhìn nhau, nàng lại lạnh lùng nói:
“Nhưng các ngươi biết…Ta muốn làm gì sao?”
Muốn làm gì?
A Huyên mỉm cười, nữ tử này lúc nào cũng sáng suốt như vậy.
Nói rõ kế hoạch một lượt, có người lo lắng:
“Như thế này, liệu có được không?”
“Không thử thì làm sao biết. Chúng ta chỉ có thể đặt cược lần này.” Trần Hy Hy nhận lấy ly trà do A Huyên đưa tới, ánh mắt nhìn địch phía trước: “Nếu không, các ngươi chịu nhìn quân Khuyển Nhung cướp thành sao? So với việc bị động chờ chúng đến tàn sát, sao không tự mình giết địch? Để cho chúng biết, tinh thần tự chủ của quân ta là thế nào…”
“Nói rất hay…” Một viên quan thành gật đầu tán thưởng, sau đó gần như tất cả binh sĩ cũng gật đầu theo.
“Thái tử phi nói rất đúng. Chúng ta phải giết sạch chó Khuyển Nhung.”
“Giết sạch chó Khuyển Nhung!”
Trần Hy Hy thở ra một tiếng, coi như bước đầu thành công rồi.
Địch đã ở ngay trước mắt, khí thế bừng bừng khiếp người.
Thế nhưng, điều khiến bọn chúng kinh ngạc là cổng thành lại mở ra.
Trên tường thành đội bắn cung đã dàn hàng dày đặc, quân kì Đại Nam quốc bay phần phật, hiên ngang đứng trong gió. Tiếng trống trên thành đánh liên tiếp, dồn dập bừng bừng. So với quân Khuyển Nhung còn gấp gáp hơn.
Từ giữa cổng thành, một đội quân hơn ngàn người lần lượt xuất hiện, đứng đầu là một thiếu nữ mặc giáp phục, tay cầm trường kiếm, cả người tỏa ra khí thế áp bức.
Thống soái chỉ huy của quân Khuyển Nhung là Địch Lã Hán mới đầu gần như thất kinh, dường như quyền chủ động thuộc về quân Đại Nam mà không phải quân mình.
“Đại nhân nhìn kìa, kia chính là nữ tử đêm qua đã giết hơn hai ngàn quân ta. Cẩn thận một chút, nàng ta có vũ khí hủy diệt cực kỳ lợi hại”
“Hừ” Địch Lã Hán hừ lạnh, khinh thường:
“Cũng chỉ là một nữ tử mà thôi. Ả có vũ khí lợi hại thì sao? Quân ta đông gấp năm mươi lần, còn sợ không thu phục được?”
Ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn Trần Hy Hy, chất giọng trầm khàn vang lên:
“Các huynh đệ, mau cho đội quân trước mắt này biết sự lợi hại của chúng ta. Ai bắt sống được nữ tử kia, ta lập tức trọng thưởng”
Nghe nói Đại Nam quốc có một quân sư là Thái tử phi, có lẽ chính là nàng ta.
Chỉ cần bắt sống được nữ tử này, chắc chắn có thể dùng để uy hiếp Thái tử Đại Nam quốc.
Cùng lúc đó, hiệu lệnh dõng dạc của thiếu nữ vang lên:
“Chuẩn bị: bắn!”
Lập tức hơn một nghìn máy bắn đá mạnh mẽ tấn công. Những viên đá gồ ghề đập vào người quân địch, người trên ngựa ngã xuống, da thịt tan tác, máu tươi chảy ra xối xả.
“Khốn kiếp! Quân Đại Nam quốc không biết tự lượng sức mình!”
Địch Lã Hán tức giận, ra lệnh quân mình lùi lại, sau đó lạnh giọng:
“Mau bắn tên: giết hết bọn chúng cho ta.”
Trần Hy Hy cười lạnh lùng, đến lúc rồi. Nàng nắm chặt bom dẻo C-4 trong tay.
Chỉ biết khi địch sắp bắn tên, một loạt tiếng nổ xé tai vang lên, mũi tên lập tức bắn chệch, cắm vào vách tường thành rồi lập tức rơi xuống.
Trong vòng bán kính hơn trăm mét, không một kẻ nào còn sống. Hiệu lực mạnh mẽ từ bom dẻo C-4 khiến quân địch tan xương nát thịt, hỗn hợp óc trắng rải tứ phía.
Ngoại trừ Trần Hy Hy cùng A Huyên, ai cũng kinh hách sợ hãi. Kể cả tinh binh đêm qua chứng kiến sức mạnh của loại vũ khí này cũng không kiềm được hít một hơi lạnh.
Quá… quá cường đại…
Bảo sao Thái tử phi nói đây là vũ khí hủy diệt!
“Thu tên!” Trần Hy Hy liếc nhìn đống tên bắn dưới chân thành, lạnh lùng hạ lệnh.
____________________________________________
Lời của tác giả: Chap trước mình đã chỉ ra thành Bắc Liêm cách thành Khiên Hạ hơn 100 dặm.
Nếu có bạn nào thắc mắc tại sao chỉ sau một đêm quân của Trần Hy Hy đến được chân thành Bắc Liêm thì mình giải thích như sau:
S= 100 dặm= 160,9344 (km)
Tốc độ cực đại của ngựa: v= 88 (km/h)
Tại sao lại là tốc độ cực đại? Bởi vì tình thế của thành Bắc Liêm đang nguy cấp, càng đến được thành sớm thì mới có thể sắp xếp kế hoạch, cũng như khích lệ lòng quân.
Từ đó suy ra thời gian đến thành là t= S/v =1.82 (giờ)
Coi thời điểm xuất phát ban đầu là 0h sáng.
Thêm với việc phá vòng vây số một của quân Khuyển Nhung, quân do Trần Hy Hy dẫn dắt hoàn toàn đủ thời gian đến thành Bắc Liêm trước 5h sáng.