Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 2Nhị Tiểu Thư Thượng Thư Phủ Trần Hy Hy
Cảm nhận được thứ gì đó man mát trên mặt mình, Lý Thiên An khẽ động mí mắt. Trước mặt xuất hiện một cánh tay, Lý Thiên An theo bản năng nắm chặt, động tác thành thục bẻ ngoặt tay đối phương ra sau:
“Ai?” Nàng lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc bén lóe tia sát khí.
“A…Tiểu thư… là nô tỳ…” Nữ tử kia bị ăn đau, lập tức mở miệng nói. Chiếc khăn lau mặt cho nàng theo đó mà bị rơi xuống đất.
Cái gì?
Nàng ta vừa gọi nàng là gì? Tiểu thư… còn xưng nô tỳ?
Trong đầu hiện lên từng trận đau đớn, Lý Thiên An đỡ trán. Nàng rõ ràng đã bị Đinh Thiếu Thành bóp cổ đến chết, như thế nào lại sống lại. Liếc mắt nhìn căn phòng, trong lòng nàng chấn động!
Thiết kế của căn phòng này là thiết kế cổ đại!
Tiểu nô tỳ kia thấy nàng thay đổi, không khỏi cảm thấy kì quái, nàng ta tiến lên, nói:
“Tiểu thư… Người vừa mới tỉnh dậy, ba ngày trước tiểu thư phát sốt đến hôn mê, thật là hù chết nô tỳ.”
Lý Thiên An đích xác nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân.
Nàng xuyên không!
Còn là tá thi hoàn hồn!
Thật không thể tin được, chuyện chỉ có trong tiểu thuyết lại xảy ra với nàng.
Dù trước đây đã đọc qua hàng loạt các tiểu thuyết xuyên không nhưng nàng đều thản nhiên cho rằng đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, hoàn toàn không đi theo bất cứ một nguyên lý khoa học nào.
Ha, nàng nên cao hứng chăng? Diêm Vương không có bắt nàng đi, còn cho nàng một cuộc sống mới.
“Tiểu thư… người nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Nô tỳ đi bẩm báo với lão gia và phu nhân.” Tiểu nô tỳ kia nói, kéo suy nghĩ của nàng trở về. Ánh mắt trong suốt nhìn nàng đầy lo lắng.
Bấy giờ Trần Hy Hy mới nhìn kỹ nữ tử trước mặt này. Bất quá mới 14 tuổi, dung mạo thanh tú, nhìn rất lanh lợi.
“Vân Anh?” Toàn bộ ký ức của khối thân thể này được nàng tiếp nhận, cái cô bé này có lẽ chính là nha hoàn chăm sóc nàng tận tâm nhất đi!
“Tiểu thư… Vân Anh hầu hạ tiểu thư không chu toàn. Vân Anh đáng chết.” nàng rơm rớm nước mắt, khịt mũi tự trách.
“Được rồi. Ta hiểu!”
Kí ức của khối thân thể này nói cho nàng biết, nàng là nhị tiểu thư của Binh Bộ Thượng Thư Trần Tử Khiêm – Trần Hy Hy. Ba tuổi mất mẫu thân, lại vốn ốm yếu nhu nhược nên không được sủng ái. Dù phụ thân nàng luôn cố gắng chiếu cố, nhưng vì việc triều chính cũng không thể tận lực hết. Trong nhà do đại phu nhân Dương Hồng Loan làm chủ mẫu, sinh hạ Đại tiểu thư Trần Mộc Tâm, nổi danh là đệ nhất tài nữ đế đô, tài sắc vẹn toàn. Có thể nói, bao nhiêu sủng ái đều là cho Trần Mộc Tâm.
Còn nhị tiểu thư Trần Hy Hy, chính là một cái hữu danh vô thực, chẳng ai bận tâm.
Mà triều đại nàng xuyên qua có tên là Đại Nam quốc. Dựa theo kiến thức lịch sử của nàng thì triều đại này không tồn tại trong dòng chảy thời gian. Có lẽ đây là một triều đại khác tồn tại song song với thế giới của nàng.
Thuyết đa vũ trụ, không phải nàng chưa từng nghe qua.
Một điểm đáng chú ý là Đại Nam quốc do người nhà họ Triệu cai trị, mới hai tháng trước Thái tử đã dẫn quân chinh phạt Nguyên quốc, mở rộng bờ cõi, nâng vị thế của Đại Nam quốc đứng đầu tam quốc hùng mạnh nhất là Đại Nam – Hạ – Tây Lăng.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên từng tiếng bước chân, theo sau là ba thân ảnh.
“Lão gia… Phu nhân…Đại tiểu thư.” Vân Anh nhanh chóng hành lễ.
“Đứng lên đi.” Trần Tử Khiêm khoát tay, thấy Trần Hy Hy đã tỉnh, trong mắt lộ ra vui mừng, ông đến trước giường hỏi han:
“Hy nhi. Con thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Đối diện với người cha mà không phải cha này, Trần Hy Hy có chút không biết phản ứng ra sao. Thất thần một chút, nàng khẽ nói:
“Đa tạ phụ thân quan tâm. Con đỡ rồi.”
Đảo mắt qua hai nữ tử bên cạnh Trần Tử Khiêm, nàng liền bắt được một tia chán ghét chưa kịp thu lại từ nữ nhân làm chủ Thượng Thư Phủ.
Người này là Đại phu nhân Dương Hồng Loan
Trần Hy Hy trong lòng cười lạnh.
Quả là mối quan hệ “con chồng mẹ kế” tuy bà ta che giấu rất tốt nhưng sâu trong mắt vẫn hiện lên hận ý. Bà ta chán ghét nàng. Điểm này nàng ý thức được! Còn Trần Mộc Tâm- nữ tử được sủng ái nhất Thượng Thư Phủ quả là như lời đồn. Dung mạo tuyệt sắc, khí chất trầm ổn.
“Hy Hy. Con chịu thiệt rồi. Là mẫu thân không chăm sóc cho con tận tâm.” Dương Hồng Loan một bộ dáng tự trách, rồi nổi giận với Vân Anh:
“Nha đầu lớn mật, không hầu hạ tiểu thư chu toàn để con bé sốt thế kia, ta xem ngươi muốn chịu phạt rồi!”
Vân Anh hoảng sợ, tuy nàng lanh lợi nhưng cũng chỉ là một tiểu nô tỳ, lại đứng trước một Đại phu nhân đầy tâm kế, đương nhiên là vẫn kính sợ tự đáy lòng. Trần Hy Hy liếc mắt qua Vân Anh, thản nhiên nói:
“Mẫu thân nói đùa, Vân Anh là nha hoàn hầu hạ con đã nhiều năm, tận tâm ra sao con đương nhiên hiểu rõ. Nếu mẫu thân phạt nàng, con sẽ thương tâm.” Nói rồi, nàng khẽ ho một tiếng yếu ớt, đôi mắt đẹp dường như đã ngưng tụ giọt nước trong suốt.
Lời nói này của nàng một là chế giễu Dương Hồng Loan không hiểu tình cảm chủ tớ của họ. Hai là nói rõ nếu phạt Vân Anh thì chính là khiến nàng đau lòng mà sinh bệnh.
Những người ở đây, tin chắc đều hiểu ý tứ trong lời này.
“Phu nhân quá phận rồi.” Trần Tử Khiêm lạnh giọng nói, con ngươi nhìn về phía Đại phu nhân chứa ý cảnh cáo.
Sắc mặt Dương Hồng Loan tái đi, con bé này sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy? Chỉ một câu đã đánh gãy lời của bà ta. Không phải nó luôn ngu dốt, nhu nhược không phản kháng sao?
Nhưng dù sao cũng là người giỏi tính kế, Dương Hồng Loan lập tức lấy lại dáng vẻ của một đại phu nhân, ôn nhu nói:
“Hy Hy, con đừng trách mẫu thân. Là mẫu thân quá lo cho con thôi. Con xem, mẫu thân đã sai người hầm canh tổ yến này cho con bồi bổ!” Dứt lời thì một hạ nhân bưng bát canh tổ yến tiến vào.
Trần Hy Hy cười như không cười, chỉ nói: “ Mẫu thân không cần giải thích, con hiểu”. Đúng! Nàng hiểu rõ bà ta quỷ kế, lòng dạ độc ác. Có lẽ cái thân mình yếu ớt của Trần Hy Hy không thiếu bà ta ban cho nhỉ?
Một câu này như đang châm chọc Dương Hồng Loan, trong lòng bà ta thầm hận nhưng chỉ có thể bày ra khuôn mặt hòa nhã. Nghĩ nghĩ gì, bà ta lại nói:
“Hy Hy, mẫu thân sẽ sắp xếp cho con vài nha đầu lanh lợi hầu hạ, con thấy thế nào?”
“Hảo ý của mẫu thân, con sao dám không nhận.” Ha, chỉ sợ rằng bà ta muốn cài người của bà ta để dò xét nàng đi.
“Khụ khụ.” Nàng giả vờ ho, ý muốn đuổi khách.
“Vậy chúng ta không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa. Đi thôi.” Trần Tử Khiêm kéo nhẹ tấm chăn đắp cho nàng rồi nói với hai người kia.
Lúc ra đến cửa, người luôn trầm mặc -Trần Mộc Tâm đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Trần Hy Hy tiếp nhận ánh mắt, bên môi là nụ cười yếu ớt nhưng trong mắt lại rét lạnh như hàn băng, lạnh lẽo không mang theo bất cứ một cảm xúc gì.
Lãnh… Nàng hảo lãnh…
Trần Mộc Tâm nhíu mày đẹp, cảm thấy muội muội này có chút gì đó không đúng, nhưng chỉ trầm mặc rời đi.
Cánh cửa vừa đóng, Vân Anh không khỏi kinh hỉ nhìn Trần Hy Hy:
“Tiểu thư. Cảm tạ người đã cứu nô tỳ. Người thật thông minh.” đến nàng cũng không tin được tiểu thư lại có thể chặn ngang lời nói của Đại phu nhân một cách tài tình như vậy.
Trần Hy Hy cười nhạt, cầm lên một muỗng canh tổ yến, nói:
“Sau này, ta sẽ không để ai ức hiếp chúng ta. Ngươi yên tâm đi.” Nàng là nhân tài được đào tạo bài bản của thế kỉ hai mươi mốt, chính là người từ trong cõi chết mà bò ra, nếu để mấy người này khi dễ thì chẳng phải quá mất mặt nàng sao?
Ông trời đã cho nàng tiếp cơ hội sống, vậy nàng sẽ sống thật tốt. Người nào lợi dụng hay thương tổn nàng thì cứ đợi kết cục bi thảm trước mắt đi.