Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 19Tiên Hạ Thủ Vi Cường
Hạ quốc
“Hoàng huynh, lời huynh nói là sự thật sao?” Môi đỏ của nữ tử khẽ run rẩy, đôi mắt xinh đẹp hơn pha lê mở lớn không thể tin.
Phương Hạo Thiên lười biếng nằm trên trường kỷ, môi mỏng đỏ sẫm khẽ nhếch:
“Là sự thật!”
Hắn biết rõ chuyện này sẽ khiến hoàng muội đả kích mà.
Phương Như Ý nắm chặt tay, gương mặt khuynh quốc khuynh thành trở nên tái nhợt, lông mi thật dài cụp xuống che đi đôi mắt đã ẩn một tầng nước.
“Như Ý, muội nên tỉnh ngộ đi. Cái gì gọi là nhất kiến chung tình, cái gì gọi là duyên phận, tất cả chỉ là phù du. Muội là trân bảo của Hạ quốc, muốn loại nam nhân nào mà không có…” Phương Hạo Thiên nhẹ giọng nói, Như Ý là muội muội ruột của hắn, hắn tất nhiên là yêu thương không hết.
Thiên hạ bây giờ Đại Nam quốc, Hạ quốc và Tây Lăng quốc đang ở thế chân vạc. Tương lai chắc chắn sẽ có chiến tranh, Phương Hạo Thiên tất nhiên là không muốn Phương Như Ý bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp đó. Hắn chỉ có duy nhất muội muội ruột thịt này, dù thế nào hắn cũng không để Phương Như Ý phải chịu khổ.
“Hoàng huynh…huynh không hiểu đâu!” Phương Như Ý lắc đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ cười: “Muội đã yêu thương chàng từ tám năm trước. Nếu đời này muội không thể gả cho chàng thì muội sẽ không gả cho ai cả.”
Phương Hạo Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt “ rèn sắt không thành”, vừa chán nản vừa chế giễu buông một câu:
“Thật là… không có tiền đồ.”
Phương Như Ý che miệng cười một tiếng, ngước mắt tinh quái nhìn Phương Hạo Thiên:
“Huynh nói đúng… muội không có tiền đồ đó. Hừ, ai như huynh suốt ngày chỉ lo triều chính, đến cả hoàng tẩu của muội cũng không thấy bóng dáng…”
Mắt phượng hẹp dài của Phương Hạo Thiên liếc xéo nàng, mái tóc đen mượt rủ xuống che đi một nửa khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn.
“Chẳng phải đã có Liễu Yên Phi và Phạm Liên Nhi rồi sao…” Phương Hạo Thiên đáp bâng quơ một câu.
Phương Như Ý cười nhạo một tiếng, u oán nhìn vị hoàng huynh nàng hằng sùng bái:
“Huynh đừng lừa muội. Hai người kia một người là trắc phi, một người là sườn phi. Hoàng tẩu của muội phải là Thái tử phi…”
Thiếp thất của hoàng huynh không ít cũng không nhiều, chỉ là giờ huynh ấy đã mười chín tuổi, theo lý là nên lập Thái tử phi rồi.
Lại nói, thân là thái tử, huynh ấy lại để cho đám vương gia dưới quyền có con nối dõi trước. Điều này thực sự không có lợi với huynh ấy. Có câu: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”(ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất)
“Sao tự nhiên lại quan tâm chuyện của ta vậy? Vừa nãy không phải muội đang lo lắng khóc lóc Thái tử Đại Nam quốc thành thân sao?” Phương Hạo Thiên giả bộ day trán, ý không muốn bàn chuyện này nữa
“Hoàng huynh… chuyện của huynh muội đương nhiên quan tâm.” Phương Như Ý thở dài, ánh mắt mơ màng nhớ về quá khứ.
Nàng và Phương Hạo Thiên cùng nhau lớn lên trong hoàng gia, hoàng huynh của nàng vì lên được vị trí này mà không từ thủ đoạn. Nàng vẫn nhớ lần hoàng huynh vì diệt trừ phe cánh của Tam Vương gia mà giá họa cho y tội mưu phản khiến cả Tam vương phủ bị xử chém.
Tất nhiên, điều này chỉ có Phương Như Ý và người của Phương Hạo Thiên biết.
Nàng còn nhớ hôm huyết tẩy Tam Vương Phủ, hoàng huynh đã run rẩy ôm lấy nàng, cắn chặt răng nói:
“Như Ý, hoàng huynh làm vậy đều là vì tương lai của chúng ta… trong hoàng cung lạnh lẽo này, nhân từ chính là thứ vô nghĩa nhất… nếu huynh nhân từ với kẻ thù thì chính là tự chặt con đường sống cho mình…”
Lúc đó nàng chỉ biết ôm chặt lấy hoàng huynh, nước mắt không ngừng rơi, thanh âm nghẹn ngào:
“Hoàng huynh… huynh không sai… huynh không sai…” nàng hiểu, nàng hiểu hết.
Hoàng huynh của nàng… huynh ấy có bao nhiêu khổ tâm…
Mẫu phi của họ là Lương phi đã mất sau khi bị Vương hoàng hậu hãm hại với tội thông dâm. Đau buồn nhất là người ban rượu độc cho mẫu phi lại chính là người mà bà yêu cả đời- phụ hoàng của họ. Phương Hạo Thiên đã thề, một khi hắn danh chính ngôn thuận đạt được ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ trực tiếp để Vương hoàng hậu nếm thử nỗi đau sống không bằng chết.
“Như Ý… Như Ý…”
Phương Như Ý bị tiếng gọi của Phương Hạo Thiên làm giật mình.
“Muội lại thất thần cái gì?”
“A… không có! Chỉ đang nghĩ không biết phải là nữ tử tài mạo song toàn thế nào mới lọt được vào mắt của huynh?” nàng còn làm bộ chống cằm suy tư.
“Thế à?” Phương Hạo Thiên có thâm ý liếc nàng một cái, lại nghiêm túc nói:
“Ta là Thái tử, chuyện tình cảm nam nữ là thứ quá xa vời… Nữ nhân đối với ta mà nói, chỉ có giá trị lợi dụng…”
“Vậy tại sao huynh vẫn để trống vị trí Thái tử phi?” huynh vẫn hi vọng có một nữ tử có thể cùng huynh giãi bày tâm sự, cùng huynh ngắm nhìn giang sơn đúng không?
Phương Hạo Thiên không trả lời… đôi mắt phượng khẽ nhắm lại, ngay khi Phương Như Ý tưởng hắn đã ngủ thì lại nghe hắn mở miệng:
“Như Ý… muội xác định cả đời sẽ chỉ lấy Thái tử Đại Nam quốc sao?”
“Tất nhiên.” Nàng gật đầu thật mạnh, giọng nói lộ rõ vẻ kiên định.
“Hoàng huynh… huynh có cách nào để muội gả cho chàng ấy không?”
“Ha ha… muội không thấy thái tử Đại Nam quốc đã lập nữ nhi quan tam phẩm làm Thái tử phi sao? Muội gả sang đó thì có thân phận gì? Trắc phi? Sườn phi? Lương đệ?” Phương Hạo Thiên cười nhạo nhìn nàng.
Phương Như Ý cắn môi, nịnh nọt nói: “Thế nên muội mới nhờ hoàng huynh giúp… hoàng huynh là thần thông quảng đại nhất.” nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là công chúa của một nước lớn, phân vị tất nhiên là không thể thấp hơn với nữ nhi của một quan tam phẩm.
“Được rồi.” Phương Hạo Thiên chịu thua, mày kiếm hơi nhíu,cẩn thận suy tính, một lát sau mới nói:
“Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, có điều muội phải đợi một thời gian.”
“Tiên hạ thủ vi cường? Vậy là huynh đã có chủ kiến rồi đúng không?” Hai mắt nàng không khỏi ánh lên vui sướng, lại gật đầu: “Muội sẽ đợi… muội đã đợi chàng tám năm rồi…đợi thêm một thời gian nữa cũng không thành vấn đề… nhưng mà cũng đừng lâu quá…” câu cuối thanh âm cứ nhỏ dần.
Khóe môi Phương Hạo Thiên giật giật, trong đầu thầm kinh sợ chữ “tình” quả thực có sức mạnh khiến tâm trí người ta điên đảo. Muội muội hắn vốn thông minh lanh lợi cũng không thoát khỏi…
“Phải rồi hoàng huynh… Bệnh tình phụ hoàng thế nào rồi?”
“Không đáng ngại. Bệnh cũ tái phát thôi.” Phương Hạo Thiên lạnh nhạt trả lời. Đối với chính người đã ban rượu độc cho mẫu phi, dù thời gian có xoa dịu thế nào, trong lòng hắn vẫn có phần trách người ấy.
***
Đại Nam quốc – Thượng Thư Phủ
Sau khi giằng co một hồi thì cuối cùng Triệu Minh cũng để nàng thay thuốc cho mình.
Kết quả của việc giằng co là khiến miệng vết thương mới lành một chút tiếp tục nứt ra. Trần Hy Hy thực sự chỉ muốn lấy cái búa đập vào đầu hắn.
Thái y đã nói hắn phải tĩnh dưỡng, vậy mà hắn lại còn đến đây “bắt nạt” nàng; tức giận đến mức khiến vết thương thành ra thế này đây.
“Thái tử… Ngươi có thấy đau không?” đắp thuốc lên miệng vết thương của hắn, nàng gần như là nghiến răng hỏi.
“Đau.” Triệu Minh không nói dối, lại bồi thêm một câu: “Tại ngươi!”
Trần Hy Hy sững sờ, hắn nói như vậy là muốn đổ tội cho người làm hắn bị thương chính là nàng đây mà.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn mang thù chuyện nàng đánh hắn lần trước ở hoàng cung?
Được rồi, hảo hán không sợ ăn thiệt thòi trước mắt.
“Vâng, là ta sai.” Trần Hy Hy cắn răng, cố làm ra vẻ tự trách nói.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của hắn liền xẹt qua một tia đắc ý. Lúc này Trần Hy Hy mới để ý có lúc hắn thật giống…
Đúng vậy! Là giống một cái hài tử.
Dáng vẻ đắc ý vì để nàng phải nhận lỗi kia chẳng phải giống một hài tử đắc ý bắt người ta phải xin lỗi sau khi cướp kẹo của hắn sao?
Nhưng Trần Hy Hy lại cảm thấy thích cái dáng vẻ giống hài tử của hắn. Triệu Minh như vậy…không còn là vị thái tử cao cao tại thượng, không còn khiến người ta cảm thấy áp lực, mà thêm một phần đáng yêu.
Điên rồi điên rồi, Trần Hy Hy vội xua tan suy nghĩ của mình, làm sao có thể dùng từ “đáng yêu” để miêu tả Triệu Minh được. Nàng không quên mới mấy giây trước hắn còn muốn chặt chân A Huyên ném cho chó ăn đâu.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hắn đột nhiên lên tiếng.
“À… Không biết khi nào thái tử về?”
Thấy tròng mắt hắn đanh lại, nàng vội vàng sửa lại: “Ý ta là… hôm nay thái tử không lên triều sao?” Hắn là người trọng công việc, chắc chắn sẽ không vì nàng mà bỏ dở đại sự
Không ngờ lại nghe thấy hắn cười nhạo một tiếng, khinh thường nói:
“Ngươi trốn khỏi phủ ba ngày nên bỏ quên não ở đó rồi sao? Giờ là giờ Dậu*, còn thiết triều cái gì?”
(Giờ Dậu: Từ 17 giờ – 19 giờ tối)
Trần Hy Hy cắn môi, nàng muốn tìm cớ đuổi hắn nhưng lại hồ đồ rồi.
Chợt hắn bắt lấy cánh tay nàng, Trần Hy Hy theo bản năng muốn giãy ra, lại thấy hắn kéo ống tay của nàng lên, khóe môi hắn khẽ cười tà mị.
Trần Hy Hy đưa mắt tò mò nhìn theo, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn có mấy vết sẹo. Nhìn kỹ thì đó chính là vết răng cắn.
À, thì ra là Triệu Minh muốn chiêm ngưỡng “kiệt tác” của hắn.
Lần trước hắn cắn nàng quá mạnh tay, mà nàng lại không bôi dược phòng sẹo luôn nên mới hình thành cái sẹo này.
Hắn lại vén ống tay của mình lên, trên đó cũng có mấy vết răng cắn. Trần Hy Hy kinh ngạc mà nhìn, vết răng đó là nàng cắn hắn khi ở phủ Thái tử. Kỳ lạ, hắn lắm kim sang dược liệu cao quý, sao lại để trên người có vết sẹo thế này.
“Ngươi nhìn xem…” hắn để tay của hai người song song với nhau, thích thú nhận xét: “Quả là tuyệt phẩm độc nhất vô nhị!”
“…”
Ấn tượng của nàng về Triệu Minh lúc này chỉ có thể hình dung bằng hai từ…
BIẾN THÁI!
Triệu Minh là tên biến thái. Nói theo cách của Nhật thì chính là một tên hentai.
Được rồi. Nàng thừa nhận những kẻ thiên tài thường rất lập dị. Trên đời không có ai là thập phần hoàn hảo.
Khóe miệng Trần Hy Hy co giật, miễn cưỡng gật đầu:
“Thái tử nhận xét rất đúng. Quả là tuyệt phẩm ” nàng không thích vuốt mông ngựa, nhưng hiện giờ vết thương hắn chưa lành hẳn, nàng sẽ cố gắng không làm hắn tức giận.
Tâm tình của Triệu Minh đã tốt hơn trước, Trần Hy Hy không khỏi thở nhẹ nhõm. Lúc đầu quả thật nàng sợ hắn “giận chó đánh mèo” sang A Huyên. Hắn là người nói được làm được, điểm này nàng tin chắc.
“Ngồi thế này thì thật phiền chán. Ngươi có giấy mực không, chúng ta so tài về kinh thi.” Triệu Minh đột nhiên mở miệng, nhìn nàng mỉm cười:
“Bản cung vẫn còn nhớ, lần trước tuyển tú ngươi còn khiến mọi người một phen kinh sợ.” giọng điệu của hắn thoáng khen ngợi, lại thoáng chút giễu cợt.
Trần Hy Hy hơi nhíu mày, nhưng lại cười nhạt đáp: “Ta tài năng có hạn. Lần trước cũng chỉ là may mắn mới có thể đối được vế đối của Thái tử. Nhưng nếu thái tử muốn so tài thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong nàng liền đứng dậy lấy giấy mực và bút lông.
Triệu Minh mài mực, động tác rất thành thạo. Những sợi tóc đen nhánh rơi lòa xòa trước mặt hắn như muốn thưởng thức tài hoa chủ nhân của chúng. Lông mi của hắn rất dài, lại cong cong như cánh bướm đang chập chờn vỗ, quả thực so với nữ nhân chỉ có quyến rũ hơn chứ không kém.
Nam nhân này… xứng với mỹ danh “khuynh thế chi dung”.
Trần Hy Hy cảm thán, không ngờ nam nhân còn có thể đẹp đến thoát tục như vậy!
“Xong rồi.” hắn đã mài mực xong. Trần Hy Hy lấy giấy Tuyên Thành trải ra, lại nói:
“Thái tử muốn so tài kiểu gì?”
“Ừm… Mỗi người sẽ làm một bài thơ trong một nén nhang đi.” hắn nói.
Trần Hy Hy gật đầu, hai người bắt đầu lấy bút lông làm thơ.
Trần Hy Hy vừa đặt bút xuống, nàng chợt nhớ mình viết chữ vô cùng xấu. Nàng cái gì học cũng nhanh nhưng luyện thi pháp cổ đại lại cực kỳ gà mờ.
“Sao ngươi không viết?” Triệu Minh đã viết được vài chữ, thấy nàng ngẩn người liền hỏi.
“Ta đang nghĩ nên viết gì… đâu có văn thao võ lược như Thái tử, vừa đặt bút xuống kinh thi đã tuôn chảy…” Trần Hy Hy nhún vai.
“Thật là giảo hoạt.” Triệu Minh lắc đầu.
Trần Hy Hy cười cười nhìn hắn, đặt bút xuống giấy Tuyên Thành. Thôi, đến đâu thì đến vậy!
Qua một nén nhang, cả hai đã hoàn thành xong. Trần Hy Hy liếc qua nét chữ như mây bay của hắn, nhìn lại chính mình, không khỏi khóc không ra nước mắt.
“Ngươi đọc thơ trước đi!” Triệu Minh nhìn nàng, bên môi vẫn giữ nụ cười tao nhã như tiên nhân.
Trần Hy Hy hắng giọng, ngâm thơ là không thành vấn đề với nàng:
“Thanh phong minh nguyệt khổ tương tư,
Đãng tử tòng nhung thập tải dư.
Chinh nhân khứ nhật ân cần chúc,
Quy nhạn lai thì sổ phụ thư.”*
Dịch thơ:
“Trăng thanh gió mát khổ tương tư,
Đãng tử tòng quân chục tuyết dư.
Ngày ấy người đi còn dặn kỹ,
Nhạn về là lúc gửi hàng thư.”
“Hảo thi.” Triệu Minh nhắm mắt khen ngợi: “Ngươi thương cảm cho số phận người chinh phụ?”
Trần Hy Hy cười đáp: “Có lẽ vậy… Nỗi lòng này không phải của riêng ai.”
Chinh chiến phương xa…biết ngày nào trở về?
Người bỏ mạng phơi thây nơi chiến trường, làm bạn với phong vân…
Trần Hy Hy khe khẽ thở dài, Triệu Minh không biết từ lúc nào đã cầm lấy bài thơ của nàng. Trần Hy Hy đang muốn đưa tay lấy lại, chữ nàng xấu như vậy hắn chắc không đọc được, chợt thấy hai đầu lông mày hắn xẹt qua một tia sát khí.
Hắn lạnh lùng đặt tờ giấy Tuyên Thành xuống bàn, nhìn nàng đầy ý vị:
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
chú thích:
Tiên hạ thủ vi cường*: Ra tay trước để chiếm ưu thế.
* Bài thơ “Y Châu Ca” của Vương Duy.