Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 17Hạ Quốc Thái Tử Phương Hạo Thiên
***Phủ Thái tử***
Mùi đàn hương có tác dụng tĩnh tâm đã gần như nhuộm toàn bộ thư phòng.
Đã hơn một khắc trôi qua kể từ khi nghe báo cáo từ ám vệ, nam tử một thân hắc bào chỉ giữ thái độ trầm mặc.
Ngón tay trắng sứ thon dài của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn theo một tiết tấu không nhanh không chậm, như thưởng thức, cũng tựa như đang cân nhắc sự tình.
Chung trà đã được hạ nhân thay lại mấy lần, nam tử kia chỉ nhàn nhạt nhìn lá trà xanh biếc trong chén, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy vẫn chưa có một tia dao động.
“Gia Bảo?” tiếng nói thanh lãnh cuối cùng cũng vang lên phá tan không khí lặng yên như tờ, mang theo ba phần thản nhiên, bảy phần lạnh nhạt.
“Điện hạ.” Gia Bảo chắp tay tiến lên, trên mặt thủy chung lãnh đạm.
“Ngươi phái thêm người theo dõi nhất cử nhất động của Lệ Minh Viêm. Đồng thời chọn ra người có năng lực đột nhập vào sổ sách của Lệ gia.”
“Điện hạ muốn…”
“Không sai. Chính là chứng cớ chứng minh Lệ Minh Viêm mấy năm nay tham ô không ít. Việc này phải làm thật cẩn thận, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Ty chức hiểu.”
Triệu Minh lại lạnh giọng phân phó:
“Về phía An quốc công, chẳng phải mật báo đưa tin hắn đang âm thầm lôi kéo những quyền thần trong triều sao? Vậy thì bản cung cũng không ngại thành toàn cho hắn, thừa cơ đục nước béo cò.” môi mỏng đỏ sẫm khẽ cong lên thành một nụ cười yêu dị.
“Thái tử quả là cao tay. Chúng ta có thể lợi dụng chiêu phản gián kế này để cho bọn chúng một kích trí mạng.” ánh mắt Gia Bảo sáng lên.
Triệu Minh cười nhẹ, hai đầu lông mày đẹp như tranh vẽ hơi nhíu, nói:
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thứ bản cung nghĩ được, Lệ Minh Viêm cũng có thể nghĩ được. Cho nên, không thể khinh suất đối phương.”
Gia Bảo gật đầu, lại nhìn Triệu Minh, dè dặt hỏi:
“Điện hạ, thứ cho ty chức nhiều lời, nhưng vì sao người lại không chọn Dạ tiểu thư làm Thái tử phi? Binh quyền trong tay Dạ tướng quân thực sự hữu dụng với Thái tử… lỡ như Lệ Minh Viêm thực sự khởi binh mưu phản…”
Triệu Minh giơ tay ngăn y tiếp tục, thong thả nhấp một ngụm trà mới thản nhiên nói:
“Gia Bảo, ngươi thấy kết quả bây giờ Dạ Liêu được ban cho ai?”
“Là…Tứ hoàng tử Triệu Lâm.”
“Tứ đệ và bản cung đối với nhau thế nào?”
Gia Bảo sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ mới kinh phục nhận ra. Thì ra là…
Thì ra là Thái tử muốn thử Tứ hoàng tử. Có được Dạ tiểu thư, binh quyền Dạ tướng quân coi như là của tứ hoàng tử, tuy so với thái tử chỉ bằng một nửa nhưng nếu hợp nhất với bên Lệ Thừa tướng thì hoàn toàn có đủ khả năng khởi binh soán ngôi. Thái tử và Tứ hoàng tử luôn đối nghịch nhau, điều này ai cũng biết.
Thái tử chính là muốn thử lòng trung thành với Triệu gia của Tứ hoàng tử!
Nhưng… chiêu này quá nguy hiểm..
“Bản cung biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Triệu Minh mỉm cười nhìn nét mặt Gia Bảo: “Nếu thực sự Tứ đệ có mưu đồ kia thì bản cung sẽ thua thê thảm, đúng không? Nhưng ngươi đừng quên, cho dù có là như vậy, thì Tứ đệ vẫn là người họ Triệu, Lệ Minh Viêm có thể nào không diệt trừ hậu hoạ tận gốc?”
Gia Bảo vội cúi đầu:
“Điện hạ, là ty chức suy nghĩ chưa chu toàn.”
Một người mặc y phục dạ hành đột nhiên xuất hiện, Triệu Minh chẳng thèm liếc mắt, tất nhiên là đang chờ người kia nói.
Gia Bảo im lặng, y tất nhiên biết người này, là mật thám phái đi tìm tung tích của dư đảng Nguyên quốc.
Nguyên quốc đã bị tiêu diệt hai tháng trước, nhưng dư đảng lại may mắn trốn thoát.
“Điện hạ, thuộc hạ thất trách, không tìm được tung tích.”
Sắc mặt Triệu Minh càng lạnh lùng, nói là dư đảng nhưng chẳng qua là một hoàng tử không được sủng ái từ nhỏ. Có điều, xem ra hoặc là hắn ta thâm tàng bất lộ hoặc là người bảo vệ hắn ta quá cao tay, nên mật thám của Triệu Minh mới không tra ra cái gì.
“Tiếp tục tìm kiếm.” Hạ giọng, lại nhìn thẳng vào mật thám kia, gằn từng chữ: “Tìm được thì giết, không cần thẩm vấn!”
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Đạo lý này Triệu Minh rõ hơn ai hết.
“Tuân mệnh.” dứt lời liền biến mất.
Tinh quang trong mắt Triệu Minh chợt lóe, hắn đứng dậy xoay lưng về phía Gia Bảo, một lát sau mới nói:
“Ngươi cử một vài tử sĩ đến âm thầm bảo vệ Trần Hy Hy. Bản cung lo lắng, Lệ Minh Viêm cho rằng bản cung chọn nàng là có ẩn tình, hắn sẽ không buông tha nàng.”
Gia Bảo ngẩn ra, ý của Thái tử…
“Điện hạ… người đối với Thái tử phi là thật lòng sao?”
Ngón tay Triệu Minh khẽ run, hắn đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, khẽ thở dài:
“Gia Bảo, ngươi từ nhỏ lớn lên cùng bản cung, chứng kiến những mưu kế tàn nhẫn trong hoàng gia. Bản cung từng cho rằng, tình cảm chính là thứ vô nghĩa và xa vời nhất nơi này… Bản cung không rõ nàng đối với bản cung rốt cuộc là gì… nhưng…”
“Điện hạ…”
Triệu Minh lắc đầu, lại nói:
“Nhưng chính bản cung là người đẩy nàng vào nơi đầy rẫy cạm bẫy này… nếu không thể bảo vệ nàng… bản cung… bản cung thực sự hổ thẹn.”
Hắn dùng trăm phương ngàn kế để nàng trở thành Thái tử phi của mình, nhưng khi điều đó trở thành sự thật, hắn lại thấy có chút hối hận.
Hắn giữ nàng bên cạnh mình như vậy, rốt cuộc có đúng không?
“Điện hạ yên tâm đi. Ty chức lập tức cử người bảo đảm an toàn cho Thái tử phi.” Gia Bảo chắp tay hành lễ với hắn, sau đó liền lặng lẽ lui xuống.
Triệu Minh thẫn thờ một mình, trong đầu lại không tự giác mà nhớ đến lời nói đầy vẻ kiên quyết của nàng.
Nàng muốn trọn đời trọn kiếp một đôi ư?
***
Thượng Thư Phủ
Từ sau khi đại phu nhân bị phạt nặng đến giờ Trần Hy Hy vô cùng nhàn hạ. Có vẻ như bà ta đã ý thức mình không nên tiếp tục giở trò với nàng nữa.
Cũng phải, mấy lần “trộm gà không được còn mất nắm thóc” bà ta còn ngu xuẩn đối phó nàng thì chỉ sợ cái chức Đại phu nhân bà ta cũng giữ không nổi.
Nếu không phải thân phận Trần Mộc Tâm hiện giờ là công chúa Từ Liên, thái tử phi của Tây Lăng quốc thêm với việc phụ thân niệm tình bà ta hầu hạ bao năm thì chỉ bằng việc hạ hương hợp hoan hại nàng đã đủ để đánh chết rồi.
Nhưng không vì thế mà Trần Hy Hy lơ là cảnh giác. Hiện giờ nàng là Thái tử phi được ban hôn cùa Thiên triều, chỉ sợ không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng đi.
Cho nên, vẫn là nàng phải tự tạo một chút thế lực cho mình, bên cạnh nàng chỉ có mỗi Vân Anh tay yếu chân mềm, quả thật là khó hành sự.
“Tiểu thư, người lại vận y phục nam trang làm gì thế?” Vân Anh nhịn không được hỏi.
“Làm gì? Đương nhiên là ra khỏi Phủ rồi.”
“Tiểu thư… người sắp làm Thái tử phi rồi… sao người không giống Đại tiểu thư… học quy củ, chọn đồ cưới chứ?” Vân Anh khóc không ra nước mắt.
Trần Hy Hy gõ nhẹ lên trán Vân Anh, cười: “Ta đương nhiên là không giống rồi. Trên đời này chỉ có một Trần Hy Hy mà thôi.”
“Nhưng mà phải thừa nhận… tiểu thư giả làm nam nhân thật là tuấn tú.” Vân Anh thật lòng khen ngợi.
Trần Hy Hy cười một tiếng, cất giọng trêu đùa: “Sao nào? Ngươi phải lòng bản công tử rồi à?”
Vân Anh đỏ bừng mặt, cúi đầu: “Tiểu thư trêu đùa nô tỳ.”
“Ha ha…” Trần Hy Hy nhịn không được cười to, lại nói: “Ngoan ngoãn ở trong Phủ đợi ta, ai đến thì bảo ta đang học cung quy, không tiếp khách. Có thể về ta sẽ mua quà cho ngươi đó.”
“Dạ.” Vân Anh chỉ có thể gật đầu tuân mệnh.
***
Trần Hy Hy bí mật ra khỏi phủ, nàng lên xe ngựa đã an bài sẵn ở cửa sau, thản nhiên nói với mã phu:
“Cho ta đến thành Lạc Dương.”
Mã phu lập tức “dạ” một tiếng, quất mạnh lên thân ngựa, xe ngựa từ từ lăn bánh.
Trần Hy Hy yên lặng tựa vào thành xe, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
Ngồi xe ngựa… thật là bất tiện… chẳng thoải mái như xe mô tô hay an toàn như xe hơi ở hiện đại.
Tò mò vén rèm xe, lần này nàng quyết định đến thành Lạc Dương ở phía Tây Đại Nam quốc để dễ bề hành sự, có thể chọn được vài nhân tài để rèn luyện từ từ.
Chỉ là, vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài, nàng liền thấy có gì không đúng.
“Mã phu… đường này đâu phải là đường đi đến thành Lạc Dương?”
Mã phu hơi ngừng lại, lúc sau lại thản nhiên nói:
“Tiểu thư yên tâm. Đây là đường tắt đến thành Lạc Dương.”
“Vậy à?” Trần Hy Hy gật đầu làm như minh bạch. Được rèn luyện như một sát thủ khiến tính cảnh giác của Trần Hy Hy rất cao.
Lại thận trọng quan sát cảnh vật bên ngoài một lần nữa, nàng để ý thấy xe ngựa đang đi về hướng Mặt Trời mọc – hướng Đông.
Thành Lạc Dương ở phía Tây. Theo lý thì nàng không nhìn thấy Mặt trời được.
Xem ra… mã phu này có vấn đề rồi.
Chạm nhẹ thanh chủy thủ trên cánh tay, hôm nay nàng chỉ mang mỗi thứ này đi phòng thân. Mà chủy thủ chỉ phát huy tác dụng trong đánh cận chiến… nếu như đối phương có thêm người thì…
Sắc mặt Trần Hy Hy trầm xuống. Cái mạng nàng đúng là đáng giá, không biết bao kẻ phí tâm tư để tiễn nàng xuống hoàng tuyền.
“Mã phu… ta cảm thấy trong người không khỏe. Hay là… tìm một khách điếm nghỉ tạm đã.” nàng giả bộ mềm mỏng.
“Được thôi.” Hắn chậm rãi đáp ứng, ánh mắt lại lóe thứ ánh sáng quỷ dị.
Xe ngựa vừa dừng, Trần Hy Hy lập tức từ đằng sau khống chế mã phu, ra tay cắt động mạch cảnh ở cổ hắn. Động tác quá nhanh nên hắn chỉ có thể mở lớn hai mắt kinh ngạc. Hắn xác thực chính là chết không nhắm mắt.
Nàng vừa hạ xong một tên thì trên không trung đột nhiên xuất hiện khoảng mười người mặc đồ đen, tay cầm kiếm chém về phía nàng.
Trần Hy Hy biết mình không đủ khả năng đánh lại, chỉ có thể nghiến răng chạy vào cánh rừng gần đó.
“Đứng lại!”
“Nộp mạng đi.”
Bọn chúng gào thét đằng sau, Trần Hy Hy thầm cười mỉa “Ta đâu có ngu mà đứng lại để các ngươi được như ý.”
Một tên bỗng đáp xuống trước mặt nàng, Trần Hy Hy lùi lại phía sau, bàn tay liền vơ một nắm đất ném về phía hắn. Theo bản năng giơ tay, Trần Hy Hy đã thừa dịp đâm chủy thủ vào tim hắn, máu liền ào ạt chảy ra.
Mắt thấy đằng sau đã đuổi đến ngày càng gần, Trần Hy Hy liền lấy kiếm của tên vừa hạ ném mạnh về phía bọn chúng. Nhưng không ngờ, một tên trong số chúng đã lấy kiếm đỡ được, lại đánh ngược trở lại phía nàng.
Ngay khi thanh kiếm kia sắp đâm vào người nàng, hai người mang mặt nạ không biết từ đâu xuất hiện chặn lại. Trần Hy Hy mặc kệ đối phương là ai, nàng chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Trần Hy Hy lại gặp đen đủi vì có hai kẻ đã gần đuổi kịp nàng. Có lẽ hai cái người mang mặt nạ kia không thể đấu lại số đông đám sát thủ này.
“Còn chạy! Đứng lại mau.” một trong hai tên thét lên.
Mồ hôi chảy từng giọt, ngực kịch liệt thở dốc nhưng Trần Hy Hy vẫn không bỏ cuộc.
Trần Hy Hy biết, một khi nàng dừng lại thì cái chết chính là kết cục của nàng.
Nàng muốn sống! Nàng phải sống!
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng. Trần Hy Hy không kịp phản ứng, lập tức ngã nhào xuống đất.
Hai tên sát thủ đã đuổi đến sát, lạnh lùng giơ trường kiếm về phía nàng.
Khốn kiếp! Chẳng lẽ cứ thế mà chết đi? Trần Hy Hy nghiến răng, nàng không cam tâm!
Chỉ thấy một cơn gió thổi qua, người đánh xe kia đã giao đấu với hai tên sát thủ. Trần Hy Hy ngước mắt, thầm đánh giá thân thủ người kia không tồi.
Dường như đánh đến gần ba mươi chiêu, hai tên sát thủ đã bị hạ, người kia quay lại đỡ nàng dậy, hỏi:
“Công tử không sao chứ?”
Trần Hy Hy xua tay, nói:
“Cảm ơn vị huynh đài này… ta có chút việc ra ngoài không ngờ lại gặp ám toán.”
“Có vẻ như vị công tử này đã gây thù kết oán với ai rồi? Nhìn thủ pháp của hai kẻ kia có thể thấy là có qua đào tạo. Là một tổ chức.” rèm xe ngựa được vén lên, Trần Hy Hy chỉ thấy một dáng người cao lớn, cả người toát ra quý khí không ai bì kịp, đôi mắt phượng xinh đẹp có vẻ không tương xứng với khuôn mặt bình thường.
“Chủ tử.” Người đánh xe gọi một tiếng cung kính.
“Nếu vị công tử đây không ngại, ta có thể cho ngươi đi nhờ đến thành Lạc Dương.” người kia nói, chất giọng từ tính vô cùng cuốn hút.
Trần Hy Hy mừng rỡ: “Tốt quá, tốt quá. Trùng hợp ta cũng định đến thành đó…”
***
Phủ Thừa tướng.
“Một lũ vô dụng các ngươi… có một đứa nha đầu cũng giải quyết không xong?” Lệ Minh Viêm giận dữ, ném ly trà nóng bỏng thẳng vào đầu tên sát thủ.
“Thừa tướng bớt giận. Giữa đường bọn thuộc hạ gặp phải hai kẻ mang mặt nạ chặn lại, thuộc hạ nhân lúc sơ hở vọt lên tìm kiếm nhưng chỉ thấy hai thi thể là người của mình.” tên sát thủ không màng nước trà đang làm phỏng da đầu hắn, bình tĩnh kể lại sự việc.
“Chuyện này… không lẽ là người của Thái tử ra tay?” An quốc công một bên đưa ra nghi vấn.
Lệ Minh Viêm nhíu chặt mày: “Cũng có khả năng này lắm.”
“Nếu Thái tử đã đoán chúng ta ra tay thì việc ám sát Trần Hy Hy bỏ đi.” Lệ Minh Viêm lại khoát tay, lạnh lùng nhìn tên sát thủ kia một cái, nói:
“Không hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi tự biết làm thế nào rồi chứ?”
Ánh mắt tên sát thủ khẽ động đậy, sau đó lấy trường kiếm đâm xuyên ngực mình, máu lập tức chảy thành một vũng lớn.
***
“Phía trước chính là thành Lạc Dương…Trần huynh bảo trọng nhé, ta chỉ có thể đưa huynh đến đây thôi.” Phương Hạo Thiên vén rèm nhìn tòa thành chỉ cách còn hai dặm.
“Cảm tạ Phương huynh… nếu sau này có duyên gặp lại, ta nhất định báo đáp.” Trần Hy Hy khẽ mỉm cười.
Thực ra cả đoạn đường này nàng đã đoán thân phận của người họ Phương này không hề tầm thường. Quý khí trên người hắn toát ra quá mạnh mẽ, có lẽ gương mặt tầm thường này cũng chỉ là dịch dung để tiện hành sự.
Phía Tây chính là Hạ quốc, một cường quốc gần như ngang hàng với Đại Nam quốc. Nàng không rõ thân phận người này, tất nhiên cũng không dám tùy tiện vạch trần.
Có rất nhiều lúc, biết nhưng phải làm như không biết mới có con đường sống.
Khóe môi Phương Hạo Thiên câu nhẹ, mắt phượng sâu thẳm từ khi nàng lên xe vẫn không ngừng đánh giá.
Có lẽ Trần Hy Hy nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt đang đánh giá mình của hắn, cả người thoáng cứng lại, cười cười nhìn Phương Hạo Thiên:
“Phương huynh… sao huynh cứ nhìn ta vậy? Trên mặt ta có dính cái gì sao?”
Phương Hạo Thiên lắc đầu, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc trả lời:
“Chỉ là cảm thấy…Trần huynh thật sự là thanh tú hơn người…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết, các đường nét đều cân đối và hài hòa. Đôi mắt sáng linh động ẩn chứa thông tuệ, có chút lạnh lùng cùng cao ngạo. Nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, mắt phượng của Phương Hạo Thiên thoáng một tia giễu cợt.
Trần huynh này… thật sự trông giống một nữ nhân.
“Ha ha… Phương huynh quá khen.” Trần Hy Hy cười trừ, may mà sắp đến thành Lạc Dương rồi, nàng sợ thân phận bị bại lộ quá.
Phương Hạo Thiên vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi. Thấy bộ dáng không tự nhiên của nàng, trong lòng hắn thoáng cảm thấy buồn cười.
“Chỉ là cảm nhận của ta mà thôi. Trần huynh không cần phải để tâm.”
“À…Đương nhiên.” Trần Hy Hy cố gắng để bản thân trở nên thật bình thản.
Chết tiệt! Vì sao nàng lại cảm thấy áp lực khi đối diện với con người này chứ?
Trần Hy Hy có chút khô cổ, theo bản năng nuốt nước bọt. Động tác này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Phương Hạo Thiên.
Trần huynh này… đến cả yết hầu cũng không có… chẳng lẽ…
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Hy Hy chắp tay cảm tạ một lần nữa mới mỉm cười xuống xe.
Phương Hạo Thiên nhìn bóng dáng của nàng xa dần rồi lẫn trong đám đông, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác sẽ còn gặp lại vị công tử này.
“Điện hạ!” Lâm Phong tiến lên, ánh mắt nhìn theo hướng Phương Hạo Thiên, nói: “Người đã đi rồi. Chúng ta cũng về Hạ quốc thôi.”
Phương Hạo Thiên xoay người, lạnh giọng: ” Chưa về đến Hạ quốc thì đừng tùy tiện gọi bản cung là điện hạ. Lâm Phong, ngươi đi theo bản cung lâu như vậy, sao lại hồ đồ thế?”
Lâm Phong sững người.
“Thuộc hạ sơ ý.”
Phương Hạo Thiên cũng không có ý trách phạt, chỉ nói: “Thời gian cấp bách. Đi thôi.”
Phương Hạo Thiên vừa nhận được mật báo phụ hoàng đột ngột bệnh nặng, nếu hắn không về kịp thì chỉ sợ đám huynh đệ trong cung lại không an phận mà làm loạn.
Lần đến Đại Nam quốc lần này quả là không khiến Phương Hạo Thiên thất vọng. Ngoài việc thăm dò địa chất của Đại Nam quốc, hắn còn nắm rõ thông tin Triệu Minh sẽ lấy nữ nhi của quan tam phẩm làm thái tử phi.
Muội muội của hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý – một người đem lòng ái mộ Triệu Minh… chuyện này… quả thật là đả kích với muội ấy.