Ánh Sáng Trắng

Chương:2Hoàng Cung Tuyển Tú p3


Đọc truyện Ánh Sáng Trắng – Chương 12Hoàng Cung Tuyển Tú p3

Đàn này… đàn này có vấn đề.

Trần Hy Hy nghe âm thanh từ tiếng đàn, đáy lòng cũng trầm xuống. Là người am hiểu âm luật, nàng liền biết đàn kia đã bị người ta động tay.

Trần Mộc Tâm thông minh, nàng cũng minh bạch điểm này. Quan sát kỹ cây đàn tranh một lần nữa, nàng liền nhìn thấy một vết chém rất nhỏ nhưng lại cực kỳ sâu ở giữa các dây đàn. Như vậy, có người đã dùng vật sắc gì đó tương đương dao, kiếm chém vào.

Đủ âm hiểm!

Nếu Trần Mộc Tâm không phát giác, e là đến lúc gảy đến phần giữa ca khúc, dây đàn sẽ bị đứt. Như vậy, nàng vừa không hoàn thành phần thi, lại vừa có nguy cơ phải chịu tội danh làm hỏng đàn!

Dây đàn đã bị đứt, coi như chứng cứ cũng không còn, không phải sao?

Một mũi tên trúng hai con nhạn! Quả là cao tay!

Là ai… ai lại có lá gan làm hỏng đàn để gán tội cho nàng?

“Hoàng thượng. Thần nữ phát hiện cây đàn này đã bị người ta động tay.” Trần Mộc Tâm vội quỳ xuống. Trước hết nàng cứ tấu chuyện này trước vậy.

“Ngươi nói gì?” hoàng đế giọng nói âm trầm, hiển nhiên là không vui. Nói đàn bị động tay chân chẳng phải đang nói việc bảo quản đàn trong cung không tốt sao?

Trần Mộc Tâm có phần sợ hãi vị đế vương này, nàng không dám nhìn thẳng hoàng thượng, chỉ nâng tay về phía cây đàn, nói:

“Mời hoàng thượng kiểm tra, cây đàn này đã bị ai đó dùng vật sắc chém qua. Nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.”

“Trường Sa, đem lên đây.” Hoàng đế lạnh giọng ra lệnh.

Trường Sa đi xuống mang cây đàn lên. Hoàng đế chăm chú nhìn, long nhan sau đó liền nổi giận:

“Làm càn! Đem người trông coi đàn đến đây cho trẫm.”

Mọi người thầm hít một ngụm khí lạnh. Ai lại có lá gan làm chuyện này?

Trần Hy Hy trong lòng cẩn thận suy nghĩ. Mục đích của đối phương là khiến Trần Mộc Tâm chịu thiệt, cuối cùng không những không lọt qua vòng hai mà còn có nguy cơ bị đuổi ra khỏi cung, thậm chí liên lụy đến Thượng Thư Phủ.

Một điểm nàng chưa rõ nữa là đối phương vì sao biết Trần Mộc Tâm sẽ chọn cây đàn tranh mà xuống tay?

Suy nghĩ một hồi, Trần Hy Hy vẫn chưa thể nghĩ ra là ai.

Cung nữ trông coi đàn bị đưa đến trước điện, quỳ phịch xuống:

“Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng. Nô tỳ hoàn toàn không thấy ai đến gần cây đàn.”

“Vậy ngươi giải thích thế nào về việc đàn đã bị chém thế này hả?” Hoàng đế tức giận, vứt cây đàn xuống trước mặt cung nữ.

Cung nữ kia mặt đã tái đến không chút huyết sắc:

“Nô tỳ… nô tỳ không biết… Hoàng thượng…”

“Ngươi còn không biết? Trẫm nuôi ngươi làm cái gì? Người đâu, kéo cung nữ này xuống đánh năm mươi đại bản, sau đó giáng xuống Hoán Y cục.”

“Hu hu, nô tỳ bị oan… Hoàng thượng xin tha mạng!” Cung nữ kia khóc lóc cầu xin, bị đánh thì cũng thôi đi, còn bị điều đến Hoán Y cục*, nơi đó chẳng phải là địa ngục sao?

*Hoán Y cục: nơi chuyện giặt rửa y phục trong cung, thường là chỗ khắc nghiệt và cực khổ nhất.

Thị vệ trong cung lập tức có mặt giải cung nữ kia đi. Tiếng khóc của nàng ta cứ nhạt dần rồi tắt hẳn.

Hoàng đế tâm tình không tốt, ngài sao không nhìn ra cung nữ kia bị oan? Cho mười lá gan nàng ta cũng không dám làm hỏng đàn.

Việc đó chẳng qua là giận chó đánh mèo… nhằm cảnh cáo kẻ đã ra tay mà thôi! Nếu đối phương đã nhắm đến Trần Mộc Tâm, có lẽ cũng đang ở đây để tự mình nhìn kết quả?

“Tiếp tục đi!” Hoàng đế cất giọng đều đều, không nhìn ra nửa điểm tức giận vừa rồi.

Thái giám mang một cây đàn khác đến, có điều là đàn nguyệt. Trần Mộc Tâm hơi thất vọng, sở trường của nàng là đàn tranh.

Thôi, dù sao cũng tốt hơn đàn bị hư.

Lần nữa gảy thử một vài điệu, Trần Mộc Tâm nhẹ thở ra. Đàn quả nhiên tốt.

“Thần nữ tài năng hèn mọn, xin được trình diễn một khúc Phượng cầu hoàng.”

Mọi người “ồ” lên kinh ngạc. Phượng cầu hoàng là một ca khúc rất khó chơi, đòi hỏi cầm kỹ phải rất cao siêu đó.


Trần Mộc Tâm bình thản, thành thục mà gảy đàn. Âm điệu da diết, sâu lắng của tiếng đàn khiến mọi người lập tức chìm đắm.

“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng cao tường”

Trần Mộc Tâm vừa đàn vừa hát, dường như tiếng hát là cất lên từ đáy lòng của nàng. Một khúc Phượng cầu hoàng, cũng là một lời tỏ tình thầm kín mà sâu sắc.

Dịch nghĩa:

“Chim phượng, chim phượng về cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.”

Thái tử, chàng có nghe thấy không?

Trần Mộc Tâm nâng mắt nhìn Triệu Minh, trong mắt nàng là quyến luyến vô hạn.

Ai cũng có thể nhìn ra, Trần Mộc Tâm đã có người trong lòng. Kẻ tinh ý hơn sẽ biết người đó là Thái tử.

Trần Hy Hy thầm than, Trần Mộc Tâm… nàng ấy không nên như vậy. Nàng ấy nên biết Triệu Minh là nam nhân lãnh huyết, trong mắt lấy giang sơn làm trọng, nào phải kiểu nam nhi thường tình.

Thượng Quan Duy nhìn về phía nữ tử dưới kia, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

Một nữ tử đầy khí phách! Nàng có thể mạnh dạn tỏ tình với người nàng thương như vậy? Thử hỏi, nữ tử như vậy trên thế gian có mấy ai?

Lại liếc nhìn người mà Trần Mộc Tâm thầm thương, hắn từ đầu đến cuối keo kiệt không thèm liếc nàng một cái, mà là đặt trên người một nữ tử khác.

Muội muội của nàng, Trần Hy Hy!

Xem ra là “hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình” rồi.

Thật đáng tiếc cho một tình cảm chân thành!

Ca khúc kết thúc, ngay lập tức đại điện vang lên không ngớt tiếng vỗ tay và lời khen.

“Hay lắm!”

“Không hổ là đệ nhất tài nữ.”

“Binh Bộ Thượng Thư thật có phúc khi vì có một nữ nhi khiến người ta kinh diễm như vậy.”

Trần Mộc Tâm nở nụ cười yếu ớt, không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu:

“Thần nữ khiến mọi người chê cười.”

Ai dám chê cười nàng chứ?


Hoàng đế tỏ ý tán thưởng, Trần Mộc Tâm có cốt cách, cũng hợp ý ngài. Chỉ tiếc lại là con của quan tam phẩm, nếu không vị trí Thái tử phi hoàng đế sẽ cân nhắc đến nàng.

Trần Mộc Tâm vừa trở về vị trí, đã nghe thấy một giọng nói trào phúng:

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ. Thái tử là người mà ngươi dám si tâm vọng tưởng sao?”

Trong lòng Trần Mộc Tâm chán ghét Dạ Liêu, bình thản đáp:

“Liên quan gì đến Dạ tiểu thư à? Ta là thấy, có kẻ muốn cũng chẳng làm được.”

Dạ Liêu liếc Trần Mộc Tâm, nàng quả là đánh giá thấp tiện nhân này. Chuyện cây đàn… nàng ta cũng có thể nhìn ra.

Không sai! Đàn chính là do Dạ Liêu làm. Để có tin tức Trần Mộc Tâm chơi giỏi nhất là đàn tranh, Dạ Liêu đã bí mật thuê người mua chuộc nha hoàn của Trần Mộc Tâm. Sau đó, Dạ Liêu giả vờ ngã vào người cung nữ mang đàn tranh đến, nhân lúc nàng ta không chú ý liền dùng thanh đoản kiểm chém một nhát.

Không ngờ Trần Mộc Tâm lại thoát ra dễ dàng như vậy!

Đến vị tú nữ thứ mười là Dạ Liêu.

Dạ Liêu một thân cẩm y màu tím, dáng người cao hơn các tú nữ bình thường một chút do tập võ từ bé, nhưng lại không mất đi vẻ mềm mại của một nữ tử. Nàng ta nở nụ cười mị hoặc, cúi đầu mềm mỏng :

“Thần nữ Dạ Liêu cũng xin được hiến tặng một ca khúc.”

“Nữ nhi của Dạ tướng quân can trường hơn người, rất có khí chất.” hoàng đế khen ngợi.

Trần Hy Hy cười lạnh, nói như vậy chẳng qua hoàng đế đang muốn nâng Dạ Liêu lên, để hợp lý hóa việc định nàng ta là Thái tử phi thôi.

Nói cách khác, hoàng đế nhìn trúng Dạ Liêu. Cũng phải, nàng ta là nữ nhi của Dạ tướng quân tay nắm trọng binh, nếu Thái tử lấy nàng ta, chẳng phải là một nước đi quá lợi hay sao?

Không khỏi nâng mắt mà nhìn về nam tử hắc bào. Triệu Minh, ngươi chẳng lẽ lại hồ đồ không nhận con mồi béo bở này?

Tiếng đàn của Dạ Liêu vừa vang lên đã làm mọi người phải kinh diễm. Một ca khúc ca ngợi chiến công của Thái tử và binh sĩ Đại Nam quốc. Tiếng đàn vừa mạnh mẽ vừa hào hùng, lập tức chiếm cảm tình của mọi người.

Trần Hy Hy híp mắt… Dạ Liêu này, cũng không tồi.

Dạ Liêu thấy biểu cảm kinh phục của mọi người, trong lòng thầm đắc ý.

Trần Mộc Tâm… để xem ai hơn ai?

Quý phi lạnh nhạt nhìn Dạ Liêu. Nữ tử này tuy tài sắc có đủ, nhưng lại quá kiêu ngạo. Nếu không phải là nữ nhi của Dạ tướng quân, nàng ta làm sao lọt vào mắt của hoàng thượng?

“Hoàng thượng, người xem, nữ nhi nhà Dạ tướng quân thật sự là tài hoa hơn người.”

Hoàng đế liếc mắt, nói:

“Quý phi cũng thấy vậy à?”

“Vâng.” Quý phi tươi cười đáp, cho dù không thấy vậy thì thế nào? Đằng nào nàng ta cũng được định sẵn ngồi vững vị trí Thái tử phi, nàng cần gì phải keo kiệt mấy lời khen.

“Quý phi thật hiểu ý trẫm.” hoàng đế nhìn nàng, cười.

Khi tiếng đàn cuối cùng vang lên cũng là lúc đại điện lại thêm một trận náo nhiệt như tiết mục của Trần Mộc Tâm.

Dạ Liêu nhìn Trần Mộc Tâm, trong mắt lóe tia đắc thắng.

Đến Trần Hy Hy đã là vị trí gần cuối. Xem nhiều tiết mục như vậy, mọi người có chút ngao ngán.

Nhưng khi Trần Hy Hy bước ra, một thân y phục màu xanh tươi mát, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sáng linh động cùng với đóa hoa sen trên trán nhất thời khiến không khí trở nên trong mát hơn nhiều.

Mọi người đều mang biểu cảm kinh diễm mà nhìn. Dung mạo tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có nét gì đó vô cùng cuốn hút và cao quý, tựa như tiên tử trên trời.

Triệu Minh thấy nàng, trên khóe môi đỏ thẫm cũng cong lên một nụ cười nhẹ. Hắn đã đợi nàng lâu như vậy, xem những màn trình diễn kia khiến hắn chán chết.

Trần Hy Hy, tốt nhất ngươi đừng làm bản cung thất vọng đấy!

Trần Hy Hy cúi người thi lễ, cung nhân mang cho nàng cây cổ cầm.

Mọi người nhíu mày, cổ cầm là một dụng cụ cực kỳ khó chơi, sao nàng lại chọn nó.?


Trần Hy Hy ung dung ngồi xuống. Mọi người không biết, nhưng quá khứ nàng đã từng phải luyện cổ cầm khổ sở, tóm lại là cái gì nàng cũng phải học.

Có lúc luyện cổ cầm đến chảy máu, chủ tịch Lý cũng không cho nàng nghỉ.

Triệu Lâm nhướn mày, dường như rất có hứng thú với Trần Hy Hy. Hắn còn không quên cười với Triệu Minh:

“Thái tử. Phụ hoàng đã có ý chọn Dạ tiểu thư làm Thái tử phi rồi. Đệ thấy nữ tử này cũng không tệ, có lẽ sẽ xin phụ hoàng tứ hôn để nàng trở thành Tứ Vương phi.”

Triệu Minh mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng đã nổi lên từng đợt giông tố.

“Tứ đệ vui mừng sớm quá chăng? Còn chưa hết vòng ba mà. Với lại, bản cung đã nói rồi, nàng sẽ là Thái tử phi của bản cung.”

Trần Hy Hy là của hắn!

Bên dưới đã bắt đầu tiết mục của Trần Hy Hy. Triệu Lâm muốn nói thêm, lại nhịn xuống để thưởng thức tiết mục.

Trần Hy Hy cúi đầu, lạnh lùng mà thanh tao chạm nhẹ lên dây đàn.

Khác với Mộc Tâm một khúc tâm tình, khác với Dạ Liêu mạnh mẽ hào hùng, bản nhạc của nàng lại thiên về sự trầm lắng nhiều hơn:

“Nét mày ai đã họa ra dáng vẻ của giang sơn?

Ngón tay ai được giấc mộng điểm tô thắm đượm nét e thẹn?

Trăng như nước.

Hoa tựa lửa.

Phản chiếu một bầu trời trong.

Thanh xuân của ai chưa từng trải qua một lần mơ màng?

Trong giấc mộng chàng thường nhớ về hình dáng xa xăm ban đầu.

Người hỏi thế sự thường là một cô nương bướng bỉnh.

Thiên đường sao khó tới.

Yêu và hận không dễ quên.

Thương đau này xin để thời gian lưu giữ lại trong lòng bàn tay.

Dám vì thiên hạ trước yêu hận xin lưu luyến ngàn năm.

Nhan sắc yêu kiều cũng tựa khói phủ mây trời.”*

Nàng hát rất tha thiết, nhưng lời bài hát lại khiến nhiều người kinh hãi.

Một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi sao có thể có suy nghĩ khác người như vậy. Có thể lấy giang sơn làm trọng mà quên đi thói nữ nhi thường tình?

“Dám vì thiên hạ trước vì giấc mộng cũ mà lưu luyến vạn lần.

Trần thế hồng nhan đợi ngày hoa nở trăng tròn.

Dám vì thiên hạ trước vì yêu hận lưu luyến ngàn năm.

Nhan sắc đằm thắm yêu kiều cũng tựa khói phủ mây trời.

Dám vì thiên hạ trước vì giấc mộng cũ mà lưu luyến vạn lần.

Trần thế hồng nhan đợi ngày hoa nở trăng tròn.”

Trần Hy Hy cực kỳ chuyên tâm vào ca khúc, đến nỗi mọi người lầm tưởng nàng là nữ tử trong bài hát.

Triệu Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như tiên tử của nàng, nàng quả thực khiến hắn kinh diễm…nhưng vì sao? Đáy lòng hắn cũng thấy được nỗi chua xót của nàng.

Hay cho câu: “Dám vì thiên hạ trước yêu hận xin lưu luyến ngàn năm.”

Một nữ tử như vậy…Triệu Minh nắm chặt tay…

Một nữ tử như vậy… xứng đáng đứng bên cạnh hắn!

Hoàng đế nheo mắt nhìn Trần Hy Hy, bên môi giơ lên ý vị thâm trường.

Trần Hy Hy thuần thục gảy đàn, trước khi quyết định diễn ca khúc này, nàng đã cảm thấy bản thân nên thẳng thắn rồi. Ngốc nữ chứ gì? Nàng sẽ cho mọi người xem Trần Hy Hy từ ngốc nữ trở thành tài nữ thế nào?

Không phải nàng muốn đoạt lấy vị trí Thái tử phi, nàng chỉ muốn một lần đòi lại những gì nàng nên có.

Trần Mộc Tâm khiếp sợ rồi, nàng thực sự khiếp sợ vị muội muội này rồi. Một ca khúc đủ để mê hoặc thế nhân, đây sao có thể là muội muội nàng quen biết?

Trần Hy Hy, có thật là Trần Hy Hy không?

Dạ Liêu vừa ghen tỵ vừa hối hận, nàng ta đã quên không tính kế luôn Trần Hy Hy. Nhưng Dạ Liêu mãi mãi không biết, cho dù có làm gì, nàng ta cũng không thể kéo Trần Hy Hy xuống mồ.


Trần Hy Hy đã biểu diễn xong. Nàng mở mắt ra, thế nhưng đại điện không hề có tiếng vỗ tay như thường mà là một mảnh im lặng. Hiển nhiên là mọi người vẫn còn đắm chìm trong ca khúc đó

“Thần nữ bêu xấu rồi.”

Trần Hy Hy cúi đầu, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, lập tức vỗ tay oanh liệt:

“Hay!”

“Quá hay!”

“Ta chưa bao giờ nghe một ca khúc ẩn chứa huyền cơ như vậy!”

“Nhị tiểu thư Thượng Thư phủ quả là tài nữ hiếm có.”

Trần Hy Hy mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Cảm tạ lời khen của các vị.”

Vòng hai kết thúc, các tú nữ được ở lại trong cung một đêm vì vòng ba sẽ được tổ chức vào sáng hôm sau.

Đi trên con đường đến Vi An Uyển, Trần Mộc Tâm trầm mặc nhiều hơn.

“Muội muội quen biết Thái tử sao?”

Trần Hy Hy ngớ ra, suy nghĩ một lúc liền gật đầu:

“Quen biết!” nàng không muốn giấu Trần Mộc Tâm.

Sắc mặt Trần Mộc Tâm trở nên khó coi, nhìn nàng như chất vấn:

“Vì sao? Vì sao? Muội cũng biết đó là người mà tỷ thương.” Vì sao Thái tử có thể nhìn muội một cách dịu dàng như vậy?

Trần Hy Hy nhíu mày, nhưng Trần Mộc Tâm lại tiếp tục chất vấn:

“Hy Hy, ta cảm thấy muội đã không coi ta là tỷ tỷ rồi. Muội tài năng kinh diễm như vậy, vì sao lại giấu ta? Có phải muội luôn lừa dối ta hay không?” Lúc này Trần Mộc Tâm cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

“Tỷ… Nghe muội giải thích… không phải như tỷ nghĩ đâu.”

“Ta không muốn nghe!” Đáy mắt Trần Mộc Tâm đã có giọt nước, nàng liền nâng bước chạy về phía trước.

“Tỷ…” Trần Hy Hy gọi nàng lại, nhưng Trần Mộc Tâm chỉ nâng bước nhanh hơn.

Đáy lòng Trần Hy Hy vô cùng khó xử, chuyện như vậy… không phải nàng đã đoán trước rồi sao?

Trần Mộc Tâm hẳn cho rằng nàng chính là người giả dối, muốn cướp Thái tử – người mà nàng ấy thương?

Mỗi tú nữ được nghỉ tại một viện. Buổi tối, Trần Hy Hy vẫn phiền muộn chuyện hồi chiều, mấy lần nàng có qua viện của Trần Mộc Tâm nhưng đều bị nàng từ chối gặp.

Tỷ tỷ, một cơ hội giải thích, vì sao tỷ cũng không cho ta?

Tâm trạng khó chịu, Trần Hy Hy liền ra ngoài viện ngắm cảnh. Đêm nay là trăng rằm, ánh trăng huyền ảo mà rực rỡ, nhuộm hoàng cung thành một màu yên bình.

Yên bình? Ha!

Hoàng cung… nơi chôn người trên trần gian? Sẽ có yên bình sao?

Còn đang suy nghĩ, nàng không nhận ra một bóng người đang đứng sau lưng nàng.

Đến khi nhận thấy điều gì đó, chợt cảm thấy vòng eo bị siết chặt, liền sau đó một trận gió lớn truyền đến, nàng đã yên vị trên một mái cung cao ngất.

Kinh ngạc mà nhìn, nàng lắp bắp nói: “Thái tử?”

“Ừ.” Triệu Minh ôm nàng, trên người hắn lạnh như băng khiến Trần Hy Hy bất giác run rẩy.

Nhớ đến chuyện hồi chiều, lửa giận bùng lên, nàng liền hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nói:

“Thái tử buông ta ra… Nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

Tất cả là tại tên đầu sỏ này. Nếu hắn không nhìn chằm chằm nàng, Trần Mộc Tâm đã không chất vấn nàng như vậy.

Triệu Minh nhíu mày, không hiểu nàng tức giận cái gì, nhưng hắn lập tức nới lỏng tay, đem nàng đẩy ra.

Trần Hy Hy kinh hãi, tên điên này, bảo đẩy là đẩy thật à? Đây là mái cung cao ngất có được không?

“Á!” Trần Hy Hy hét lên, Triệu Minh đáng chết! Ta mà lăn xuống chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!

***Chú thích***: “Dám vì thiên hạ trước” hay “Cảm vì thiên hạ tiên” của ca sĩ Trương Lương Dĩnh.

Các bạn có thể search tên bài hát trên Youtube để nghe nhé! ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.