Bạn đang đọc Ánh sáng thành phố – Chương 41 – Phần 03
Cuối cùng, chủ đề tập trung đến tết âm lịch năm nay. Các cụ già đều vô cùng chờ mong ngày lễ truyền thống vào thời điểm rét nhất trong năm này, vượt qua ngày đó, tựa hồ mang ý nghĩa mình lại sống qua một năm, ăn thêm cơm của một năm, cầm thêm tiền hưu của một năm, suy nghĩ một chút, khiến người ta cảm thấy như đã chiếm được tiện nghi to bằng trời.
Đang lúc mọi người sôi nổi thảo luận ngày chính xác của tết âm lịch năm nay, và đã liên tục bao nhiêu năm rồi không có đêm 30, một cụ lại tách khỏi đám người, một mình nhoài người trên lan can cầu, lẳng lặng nhìn dòng sông đang nỗ lực chảy dưới chân kia.
Các cụ khác rất nhanh chú ý tới sự yên tĩnh của ông, đều gọi ông sang. Song, ông lại xoay người, phất tay bảo mọi người đến bên cầu, trên mặt bởi vì sợ hãi mà mang theo một tia hưng phấn.
“Các ông nhìn xem, đó là thứ gì vậy?”
Bảy tám cụ rướn cổ lên, nheo lại đôi mắt già nua sớm đã mờ, cố gắng hướng nơi ngón tay ông ta nhìn lại. Song, nơi đó chỉ là một lòng sông xám đen, phủ đầy bèo rong và các loại rác rưởi lộn xộn. Dưới miếng băng mỏng con sông chậm rãi chảy xuôi, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt. Trong mảnh sáng trắng khiến người ta lóa mắt kia, có một vật thể màu trắng xanh khảm trong băng, như ẩn như hiện.
Các cụ già nhìn hồi lâu, vẫn cứ không rõ nội tình. Một bà cụ sốt ruột dứt khoát kéo một thanh niên cưỡi xe đạp, bảo cậu giúp họ nhìn xem đó đến tột cùng là thứ gì vậy.
Thanh niên chẳng hiểu ra sao bị túm đến bên cầu, vừa liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt liền kịch biến.
“Chết tiệt, đây chẳng phải là một người sao?”
***
Nữ phục vụ của quán cafe “Lost in Paradise” hoảng sợ nhìn cảnh sát vẻ mặt nôn nóng này, bản năng lấy tay nâng khăn lau trước người, phảng phất như đó là một mặt tấm chắn.
“Ông chủ của cô đâu?” Phương Mộc đưa tay đoạt được miếng khăn nọ ném sang bên, “Nhị Bảo đâu?”
“Ông chủ của tôi đã đến bệnh viện. Đứa bé kia. . . . . Đi cùng ông ấy.”
Phương Mộc nhìn cô từ trên xuống dưới, lại quay đầu nhìn bảng hiệu “Tạm ngừng buôn bán” treo ở cửa. Trong quán cafe tràn ngập một cỗ hàn khí, ánh mắt có thể nhìn đến được đều ướt sũng.
“Thế này là sao?”
“Ông chủ giúp đứa bé kia rửa đồ chơi, sau đó. . . . . Sau đó xảy ra chút chuyện.” Nữ phục vụ do dự, tựa hồ không biết có nên nói cho anh biết không, “Ông ấy quên tắt vòi nước —— Liền trở thành như vậy.”
Phương Mộc mở to hai mắt nhìn: “Xảy ra chuyện gì?”
Nửa giờ sau, Phương Mộc mang theo vài người vội vã xông vào khu cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố, mới vừa đi tới cửa phòng khám ngoại khoa, liền nhìn thấy Giang Á mang Nhị Bảo đi ra.
Nhị Bảo còn đang thút thít khóc, hai tay từ bàn tay cho đến khuỷu tay, đều quấn băng gạc màu trắng thật dày.
Phương Mộc dừng bước, sững sờ nhìn Nhị Bảo vài giây, sau đó đưa mắt hướng về phía Giang Á.
Giang Á cũng đã nhìn thấy Phương Mộc, hắn thoáng thẳng lưng, tràn ngập áy náy cười khổ với anh.
Phương Mộc chạy vội tới bên cạnh Nhị Bảo, nâng hai cánh tay của nó lên, cao thấp xem xét. Vừa đụng vào băng gạc, Nhị Bảo liền hét lên một tiếng, liều mạng trốn về phía sau.
“Sao nó lại bị thương?” Phương Mộc buông Nhị Bảo ra, tập trung nhìn Giang Á.
“Ngày hôm qua, tôi ở nhà rửa mấy món đồ chơi nó đã dùng qua, chuẩn bị khử trùng.” Giang Á nhẹ nhàng thở dài, “Nhị Bảo có thể đã ngửi được mùi xương hầm trên bếp, liền bò lên vớt thịt ăn. . . . . Là nước dùng đang sôi đó. . . . .”
Dứt lời, hắn đưa tay sờ đầu Nhị Bảo, bé lại tránh né, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Phương Mộc nhìn Nhị Bảo, lại nhìn Giang Á, nén giận hỏi, “Thương thế nghiêm trọng không?”
“Bị phỏng.” Giang Á bình tĩnh trả lời, “Tình huống cụ thể tôi cũng chưa hiểu rõ, anh hỏi bác sĩ một chút đi.”
Phương Mộc hướng lão Đào đưa mắt ra hiệu, người nọ lập tức tiến vào phòng khám. Còn lại hai cảnh sát đứng sau Phương Mộc, cùng Phương Mộc hình thành thế vây kín.
Giang Á nhìn về phía sau một chút, cư nhiên cười cười: “Tôi thừa nhận tôi giám hộ bất lực, có điều, không cần phải vậy chứ.”
“Mày hiểu rõ tại sao tao làm vậy.” Phương Mộc tiến từng bước về phía trước, gắt gao nhìn thẳng hai mắt Giang Á, “Mày đã nhận ra, đúng không?”
Giang Á không chút lùi bước nhìn lại Phương Mộc, trên mặt như trước là ý cười như có như không: “Tôi không rõ ý tứ của anh.”
Lúc này, lão Đào xuất hiện ở cửa phòng khám, phất tay ra hiệu Phương Mộc tiến đến.
“Tình huống thế nào?” Phương Mộc trở tay đóng cửa thật kỹ, không thể chờ được hỏi han.
“Hai tay bị phỏng nặng.” Lão Đào vẻ mặt uể oải, “Bàn tay có da bong ra.”
“Có thể làm so sánh được không?”
“Thử xem sao.” Lão Đào nhìn qua không hề tự tin, “Khả năng không cao.”
Một cỗ lửa giận từng chút tán loạn trong lòng Phương Mộc, anh xoay người lao ra khỏi phòng khám, chạy thẳng về phía Giang Á vẻ mặt bình tĩnh. Giang Á còn chưa kịp phản ứng, áo đã bị Phương Mộc vững vàng túm lấy, cả người cũng bị đặt trên vách tường.
“Mày là thứ súc sinh!” Phương Mộc nghiến răng nghiến lợi quát, “Đứa bé nhỏ như vậy. . . . .Sao mày hạ thủ cho được!”
“Tôi. . . . . .Đã nói với anh” Giang Á không ngừng giãy giụa, sắc mặt ngạt đến đỏ bừng, “Đó là ngoài ý muốn. . . . . “
“Ngoài ý muốn? Mày phát hiện Nhị Bảo đã chạm vào máy tính nọ, đúng không?” Trên tay Phương Mộc càng dùng sức, “Tao nên gọi mày là gì? Hửm? Ánh sáng thành phố?”
Giang Á đột nhiên ngừng giãy giụa, trên khuôn mặt vẫn đỏ bừng như trước lộ ra một nụ cười tràn ngập chế nhạo.
“Phương cảnh quan, tôi không biết anh đang nói cái gì.” Hắn bình tĩnh nói.
Nụ cười này đã hoàn toàn phá hủy một tia lý trí cuối cùng còn sót lại của Phương Mộc, anh vung nắm tay muốn đấm thẳng vào khuôn mặt nọ, đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên phía sau.
“Phương Mộc, anh Giang. . . . . .Hai người đang làm gì đó?”
Phương Mộc vô thức quay đầu lại, Liêu Á Phàm mang theo cây lau nhà và thùng nước, trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ xoắn cùng nhau.
Sau vài giây, Phương Mộc buông nắm tay đang giơ cao, tay kia cũng buông lỏng áo của Giang Á ra, đứng tại chỗ thở dốc.
Liêu Á Phàm đã thấy Nhị Bảo, kêu một tiếng sợ hãi liền nhào qua, nhìn bé trai từ trên xuống dưới.
“Nhị Bảo, em sao vậy?” Cô xoay đầu sang, lo lắng nhìn Phương Mộc, lại nhìn Giang Á, “Hai người nói rõ xem, Nhị Bảo làm sao vậy?”
Không ai trả lời cô, Phương Mộc hung hăng nhìn chằm chằm Giang Á, người nọ cũng chẳng thèm nhìn lại anh, lơ đãng sửa sang lại quần áo nhàu nát.
“Tao sẽ đi xin lệnh lục soát.” Phương Mộc chợt giơ lên một ngón tay, thẳng tắp chỉ vào mũi Giang Á, “Tao không tin Nhị Bảo ở nhà mày một dấu tay cũng chưa từng lưu lại.”
Giang Á gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập giễu cợt chỉ viết bốn chữ: Cứ việc tự nhiên.
Song, ánh mắt này chỉ thoáng qua trong giây lát. Khi hắn hướng về phía Liêu Á Phàm, trên mặt lại tràn ngập vẻ thương tiếc và áy náy.
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi biết, hiện tại có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa, các bạn cũng sẽ không tin tưởng tôi nữa.” Giang Á suy nghĩ một chút, “Em có thể dắt Nhị Bảo đi, bất quá, phí chữa trị của nó tôi sẽ gánh chịu.”
Liêu Á Phàm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, song, cô từ vẻ mặt của Phương Mộc đoán được Nhị Bảo bị phỏng không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, cô gắt gao ôm Nhị Bảo vào ngực, tràn ngập cảnh giác nhìn Giang Á, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Lệnh lục soát rất nhanh đã xin được, Phương Mộc lại không trông mong có thể thu được đầu mối gì có giá trị. Trên hiện trường phạm tội “Ánh sáng thành phố” có thể tỉnh táo rửa sạch tất cả dấu vết, trong nhà mình sẽ càng thêm dư giả. Gọi là tẩy rửa đồ chơi, trong nhà lụt lội, nghe ra hợp tình hợp lý, mục đích khác lại là xóa sạch dấu tay Nhị Bảo lưu lại trong nhà. Về phần Nhị Bảo bị phỏng. Anh không muốn nghĩ đến Giang Á đến tột cùng dùng thủ đoạn gì khiến cho tay Nhị Bảo bị thương thành bộ dáng kia.
Vận mệnh chính là khiến kẻ khác kinh thán như vậy. Mấy ngày trước, Giang Á chính là một người thật tốt bụng chăm sóc trẻ em tàn tật, trong nháy mắt liền ra sức hạ độc thủ với đứa trẻ đáng thương kia. Càng khiến cho Phương Mộc trăm triệu lần nghĩ không ra chính là, sát thủ liên hoàn khiến toàn bộ cảnh sát thành phố đau đầu, khiến ngàn vạn dân thành thị sùng bái, cư nhiên chính là người mình quen biết.
Cuộc sống, ngươi còn có thể kịch hóa hơn được nữa không?
Kết quả lục soát quán cafe và nhà riêng của Giang Á không ngoài dự liệu của Phương Mộc. Cảnh sát cơ hồ đem tất cả những nơi có khả năng lưu lại dấu tay bên trong đều cẩn thận kiểm tra một lần, nhưng không có phát hiện dấu vết nào có thể cung cấp so sánh đối chiếu. Thật giống như Nhị Bảo chưa bao giờ sống ở đây vậy. Mễ Nam cũng nói cho Phương Mộc, ở trong nhà Giang Á không phát hiện giày vải cùng loại. Thông qua kiểm nghiệm giày của Giang Á mang. Phát hiện số giày, kiểu mòn của đế giày cùng thói quen đi lại đều không khớp với dấu chân lấy được từ hiện trường án mạng trung học số 47.
Nhìn qua tựa hồ có thể loại bỏ hoài nghi với Giang Á, trên thực tế, đại đa số thành viên của tổ chuyên án đối với suy đoán của Phương Mộc rất khó hiểu. Phân cục trưởng cầm hình Giang Á, nhìn đi nhìn lại hồi lâu, vẫn khó nén nội tâm kinh ngạc.
“Ánh sáng thành phố kia,” Ông run run chỉ vào trong ảnh, “Chính là một gã mặt trắng thế này?”
Đích xác, Giang Á nhìn qua rất kín đáo. Hơn nữa, từ chứng cứ hiện có đến xem, căn bản không cách nào cấu thành hoài nghi hợp lý đối với Giang Á, thuyết phục viện kiểm soát phê chuẩn bắt giữ Giang Á hoàn toàn không có khả năng. Cho dù dấu bàn tay hai ngón kia đã đem đối tượng hình nghi chỉ hướng Giang Á, trước mắt cũng không cách nào làm nhận định đồng nhất. Nói cho cùng, hết thảy chỉ là Phương Mộc căn cứ kinh nghiệm của mình làm ra suy đoán. Từ mặt ngoài đến xem, đây chỉ là trùng hợp.
Mặc dù được thành viên tổ chuyên án kiến nghị áp dụng câu lưu hình sự trước với Giang Á, sau đó xoay quanh hắn chậm rãi thu thập chứng cứ, nếu thật sự không được, từng bước thay đổi các loại biện pháp cưỡng chế, từ bảo lãnh chờ xét xử đến giám thị chỗ ở. Nếu vẫn không tìm được cửa đột phá, đành bất chấp, dùng thủ đoạn với Giang Á.
Cái gọi là thủ đoạn này, hiển nhiên là một vài mánh khóe không quang minh chính đại. Phân cục trưởng quả quyết cự tuyệt loại đề nghị này. Bắt không được hung thủ còn để cho “Ánh sáng thành phố” dưới ánh mắt vạn người giết chết Nhâm Xuyên, đã là việc mất mặt lớn rồi. Nếu thông qua thủ đoạn phi pháp thu được Chứng cứ , đối với Giang Á bức cung, vậy không phải vấn đề mất mặt nữa, làm không tốt sẽ bị treo cảnh phục, ngồi xổm trong tù.
Mặc dù kết luận của tổ chuyên án là loại trừ Giang Á khỏi đối tượng tình nghi, song, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phương Mộc, vẫn nhằm vào Giang Á triển khai điều tra một chút.