Ánh sáng thành phố

Chương 35 - Phần 06


Bạn đang đọc Ánh sáng thành phố – Chương 35 – Phần 06

Phương Mộc có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút ra hiệu cảnh sát kia xuống lầu trước.
“Phiền anh nói cho ba anh bạn nọ, không cần chờ tôi nữa.”
Cảnh sát kia nhìn Nhâm Xuyên, ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nhâm Xuyên đóng kỹ cửa nhà, hướng Phương Mộc cười cười, chỉ vào cái ghế trong phòng ăn nói: “Ngồi đi.” Dứt lời, gã liền tự mình vội vàng theo đến, vài phút sau, một chai Whiskey, xô đá, hai cái ly, một hộp thuốc lá Trung Hoa và gạt tàn đã đặt trên bàn.
Phương Mộc vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi Nhâm Xuyên rót rượu vào ly trước mặt mình mới đưa tay ngăn cản gã.
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
Nhâm Xuyên cũng không miễn cưỡng anh, tự mình rót nửa ly Whiskey, sau khi thêm đá vào uống một hơi cạn sạch. Phương Mộc nhìn khuôn mặt từ từ tái nhợt nọ trở nên ửng hồng, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Làm sao ông biết tôi họ Phương?”
“Haha, công kiểm pháp (Công an – Kiểm sát – Tư pháp) không thể tách rời mà.” Bởi vì tác dụng của rượu cồn, ánh mắt Nhâm Xuyên trở nên mơ hồ, “Tôi quen vài người bạn ở hệ thống công an, cũng từng nghe đại danh của cậu.”
Đối với loại lời nói khách sáo này, Phương Mộc vừa không tỏ ra khiêm nhường, cũng không vui vẻ tiếp nhận, hỏi tiếp: “Ông muốn cùng tôi tán gẫu cái gì?”
Nhâm Xuyên không nói chuyện, rút ra một điếu thuốc lá châm lửa, rồi đẩy hộp thuốc là về hướng Phương Mộc.
“Là thế này, tôi nghe nói trong tổ chuyên án cậu phụ trách làm chân dung tâm lý của hung thủ kia.” Nhâm Xuyên hít vào một ngụm khói thật sâu, “Có thể nói cho tôi biết hay không, “Ánh sáng thành phố” này là hạng người gì?”
Phương Mộc không đụng vào thuốc lá của gã, mặt không chút thay đổi nói: “Nam giới, tuổi khoảng 25 tới 35. Thân cao khoảng 170cm tới 175cm, thể trọng khoảng 75 tới 80 kg.”
Phương Mộc vừa mở miệng, Nhâm Xuyên liền hết sức chăm chú lắng nghe, nghe đến cuối cùng, vẻ mặt vẫn đầy chờ mong, thấy Phương Mộc cúi đầu châm thuốc, tựa hồ không định mở miệng nữa, hy vọng trên mặt nháy mắt biến thành thất vọng.

“Chỉ thế thôi?”
“Đúng, hiện tại tôi chỉ có thể nói cho ông biết những điểm này.” Phương Mộc dứt khoát trả lời gã, “Có lẽ tương lai sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn. . . . . .”
“Chừng nào?” Nhâm Xuyên cắt ngang lời anh, ly rượu trong tay cũng nặng nề nện trên mặt bàn, “Chờ sau khi hắn giết chết tôi?”
Phương Mộc không nói nữa, chỉ yên lặng hút thuốc nhìn gã.
Nhâm Xuyên cũng tự biết mình thất thố, sau khi ngồi thở hồng hộc nửa ngày, đột nhiên nhếch miệng cười cười.
“Xin lỗi, tôi có chút khó kiềm chế.” Gã lại rót nửa ly rượu, nhấp một ngụm, “Xin cậu hiểu cho tôi, tư vị chờ chết. . . . . .Thật mẹ nó không dễ chịu chút nào.”
“Tôi hiểu được. Song, tâm tình có kích động đi nữa cũng vô ích.” Phương Mộc bình tĩnh nói, “Ông bây giờ có thể làm, chính là tận lực phối hợp với công việc của chúng tôi. Chỉ cần ông nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi, đừng chơi trò mánh khóe gì nữa, chúng tôi có thể cam đoan ông sẽ không có việc gì.”
Nhâm Xuyên nghe ra ý ngoài lời nói của Phương Mộc, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng. Sau đó gã khó xử cười cười, thấp giọng nói: “Chuyện lúc chiều. . . . . . .Thật sự xin lỗi.”
Phương Mộc dời ánh mắt, trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng.
“Thế nhưng, tôi vẫn không rõ, ánh sáng thành phố này tại sao muốn giết tôi?” Nhâm Xuyên lại nhấp một ngụm rượu, “Tôi kiểm tra người bên cạnh nhiều lần, vẫn nghĩ không ra tôi tới cùng đã đắc tội với ai.”
“Ông không cần phí sức làm việc đó.” Phương Mộc nói, “Hắn không phải người ông quen biết, thậm chí chẳng có nửa điểm quan hệ với ông.”
“Vậy hắn tại sao muốn giết tôi?” Nhâm Xuyên trừng hai mắt đỏ bừng, “Chỉ vì phán quyết kia?”
Phương Mộc không nói, chỉ ý tứ hàm xúc nhìn gã, hiển nhiên đã chấp nhận kết luận của gã.

“Đệt!” Nhâm Xuyên vẻ mặt phẫn uất còn có phần bất đắc dĩ, “Vậy cũng thật mẹ nó oan uổng cho tôi quá.”
Phương Mộc có chút khó hiểu: “Oan uổng ông?”
“Tuyệt đối là oan uổng tôi!” Nhâm Xuyên đỏ mặt tía tai nói, “Phán quyết nọ là ủy ban tư pháp ra quyết định!”
Phương Mộc gật đầu, tựa hồ đã biết Nhâm Xuyên tại sao cảm thấy oan ức.
Gọi là ủy ban tư pháp, là hình thức tổ chức xét xử  đặc biệt của Trung Quốc. Cũng là một tổ chức lãnh đạo tập thể làm công việc xét xử của pháp viện. Bình thường, ủy ban tư pháp có thể thảo luận cùng đưa ra quyết định quan trọng, kết quả của vụ án khó xử. Nói cách khác, ủy ban tư pháp có thể thay đổi phán quyết của hội thẩm đưa ra, hơn nữa hội thẩm phải nghe theo, cũng lấy danh nghĩa thành viên hội thẩm tuyên bố. Dựa theo pháp luật hiện thành của Trung Quốc, ủy ban tư pháp thực hiện quy chế chịu trách nhiệm tập thể. Ý nghĩa của “quy chế chịu trách nhiệm tập thể” này, không ai phải phụ trách nghị quyết, xảy ra chuyện, do “tập thể” gánh.
“Cái pháp viện thối nát kia của chúng tôi, cấp trên phóng cái rắm gì đều như tiếng sấm phải nghe theo.” Nói tới vụ án Tề Viện, Nhâm Xuyên đầy bụng bực tức, “Năm nay, có tạp chí Thẩm quyền của hệ thống pháp luật đã đăng một bài viết, tên là 《 Hoạt động tư pháp không nên bị dư luận xã hội bắt chẹt 》. Viện chúng tôi xem trọng việc ấy à, nhóm thẩm phán tổ chức chuyên môn học tập, thảo luận, viết lách đều giỏi giang. Để chúng tôi đừng bị dư luận xã hội chi phối, khi cần thiết, dám nói không với dư luận. Vụ án của Tề Viện sau khi khởi tố đến pháp viện, tôi thật tình nghĩ cô bé kia không nói láo, bà cụ nọ nhất định muốn giở trò gạt tiền, đền bù chút tổn thất kinh tế. Cho nên, ban đầu tôi dự định đưa ra phán quyết cô bé kia không có trách nhiệm. Thế nhưng, hỏng ở chỗ phản ứng của xã hội đối với vụ án này quá lớn, trong viện đã thảo luận một chút, quyết định dùng vụ án này để khai đao, nói là kiên quyết bảo vệ quyền uy của cơ quan tư pháp. Các người không phải rêu rao cô bé kia thấy việc nghĩa thì làm sao? Tốt! Chúng tôi liền phán cô bé bồi thường tiền cho bà cụ, cho các người biết rõ, pháp viện đến tột cùng là ai định đoạt!”
Nhâm Xuyên càng nói càng phát cáu, hai mắt cơ hồ muốn lọt khỏi hốc mắt, khóe miệng cũng đầy nước bọt tung bay.
“Tôi tìm lãnh đạo nói chuyện nhiều lần, nói phán như vậy không được, dân chúng khẳng định không hài lòng. Lãnh đạo nói không sao, quyền uy tư pháp lớn hơn lợi ích cá nhân, xảy ra vấn đề có ủy ban xét xử chịu trách nhiệm — Chịu trách nhiệm cái rắm! Cuối cùng còn không phải tôi con mẹ nó cõng cái oan này sao!”
Sau khi nghe xong, Phương Mộc gật gật đầu. Đối với quá trình hình thành phán quyết này, bên ngoài thậm chí tin tức truyền thông cũng không có khả năng hiểu rõ. Bất kể Nhâm Xuyên có bao nhiêu ý kiến với kết quả phán quyết này, cuối cùng vẫn phải dùng phán quyết của hội thẩm lấy danh nghĩa của gã mà tuyên bố. Khi đối mặt với ống kính, bại lộ dưới tầm mắt công chúng cũng chỉ có thể là gã.
Nghĩ tới đây, Phương Mộc có chút đồng tình với vị thẩm phán oan ức này. Một phán quyết trái ngược với chủ ý ban đầu, nhưng lại mang đến uy hiếp cho sinh mạng gã. Song, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể thừa nhận, gã cũng không thể lên TV lớn tiếng kêu: “Đưa ra phán quyết chính là ủy ban xét xử, Ánh sáng thành phố, ngươi giết sai người rồi, đi làm thịt đám viện trưởng đi.”
Đây là thể chế tồi tệ, nó phá hủy chính là tín ngưỡng, thương tổn chính là cá nhân.

Bắn một tràn không ngắt quãng, Nhâm Xuyên có chút thở dốc, nhưng vẫn như trước chưa tan hết giận. Gã một hơi uống sạch rượu trong ly, lại chậm rãi rót tiếp. Vừa muốn giơ lên, đã bị Phương Mộc ngăn cản.
“Đừng uống ngay.”
Nhâm Xuyên thuận theo buông ly, hai tay đè lại trán, không ngừng vuốt tóc về phía sau, mái tóc từng chẻ xếch chỉnh tề theo nếp nay đã loạn như một chùm cỏ dại.
Một lúc lâu sau, gã dừng hai tay lại, nhìn chòng chọc Phương Mộc, thanh âm khàn khàn: “Cậu nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi đã nói với ông rồi, chỉ cần ông phối hợp với công tác của chúng tôi, chúng tôi có thể cam đoan ông sẽ không sao cả.” Phương Mộc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Ông cứ lo giữ lấy mạng, sự tình khác chúng tôi sẽ lo.”
Nhâm Xuyên gật đầu tâm tình tựa hồ thả lỏng một chút, thậm chí còn nặn ra một nụ cười khó coi. Gã đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, rồi giúp anh châm lửa, hỏi dò: “Tôi nghe nói, cậu trong lúc phác họa tâm lý của ánh sáng thành phố, đối với hành động tiếp theo của hắn, đưa ra một vài dự đoán?”
Phương Mộc do dự một chút, gật đầu.
Hành động trước mắt của ánh sáng thành phố ở một mức độ nào đó đã nghiệm chứng suy đoán của Phương Mộc. Thứ nhất, hắn lại lựa chọn đương sự của tin tức xã hội có hiệu ứng chấn động làm mục tiêu xuống tay; Thứ hai, phạm tội lại thăng cấp: Lần này hắn lựa chọn người bị hại không phải là người thường, mà là thẩm phán đại biểu cho quyền lực tư pháp quốc gia; Thứ ba, ánh sáng thành phố ở trên mạng đăng bài bỏ phiếu, trên thực tế là một loại thông báo giết người, tính chất công khai này đã vượt xa hai vụ án trước.
Nhâm Xuyên nhìn thấy Phương Mộc trả lời khẳng định, có vẻ vô cùng hưng phấn. Gã kéo ghế lại gần, tiến đến bên cạnh Phương Mộc, rất không cần thiết mà hạ giọng hỏi: “Ánh sáng thành phố sẽ làm thế nào. . . . . .ừm. . . . . .Đối phó tôi?”
“Đây chỉ là suy đoán của tôi, không chắc sẽ chuẩn xác.” Phương Mộc quyết định vẫn nên tiết lộ một chút cho gã, “Ánh sáng thành phố là một người theo đuổi hiệu ứng chấn động. Cho nên, hắn sẽ dưới tình huống vạn người chú ý áp dụng phương thức mang tính chất công khai rất mạnh để. . . . . . .Đối phó ông.”
Hai người đều hiểu lòng không nói mà lảng tránh chữ “giết” đáng sợ này, Nhâm Xuyên cảm thấy xúi quẩy, Phương Mộc thì không muốn làm cho tâm tình gã bất ổn.
“Cho nên, ông dựa theo sự sắp xếp của chúng tôi, tận lực giảm bớt việc ra vào nơi công cộng, hắn sẽ khó có thể tìm kiếm được thời cơ hắn cho rằng thích hợp nhất để làm hại ông.”
Nhâm Xuyên ừ một tiếng, lại hỏi: “Nếu hắn tìm không được cơ hội xuống tay, có thể cứ thế mà từ bỏ không?”
Phương Mộc rất muốn an ủi gã nói có thể, lời đến bên miệng, vẫn là lắc đầu. Cho gã hy vọng không thực tế, còn chẳng bằng không cho.
Trên mặt Nhâm Xuyên nhìn không ra thần sắc thất vọng, tựa hồ đang tự hỏi gì đó. Phương Mộc thấy thế, đứng dậy cáo từ. Nhâm Xuyên thờ ơ mời Phương Mộc ở lại ăn cơm chiều. Phương Mộc khoát tay, từ chối. Vừa đi tới cửa, Nhâm Xuyên lại ở phía sau gọi anh lại.

“Vừa rồi nói cho cậu những lời này, đều là bực bội mà nói, đừng kể cho người khác được không?” Nhâm Xuyên có chút khó xử cười cười, “Nếu lần này đại nạn không chết, tôi còn phải tiếp tục sống trong cái vòng đó.”
Phương Mộc gật đầu, giao phó vài việc cần chú ý rồi xoay người đi.
Liên tiếp vài ngày, ánh sáng thành phố cũng không có thêm động tác gì nữa, tựa hồ đã hoàn toàn biến mất trên internet. Cảnh sát mặc dù bị công tác giám hộ kéo dài đến uể oải không chịu nổi, nhưng cũng không dám có chút chậm trễ. Từng nhóm nhỏ công tác đều khẩn trương bận rộn, mặc dù hiệu quả quá nhỏ, nhưng cuối cùng cũng thu được tiến triển nhất định.
Đầu tiên, nhóm nhỏ phụ trách đi điều tra trải qua sắp xếp điều tra mò kim đáy bể, rốt cuộc xác định được nguồn gốc của túi nước trong án mạng tiểu khu Phú Dân. Qua điều tra, túi nước là từ một xưởng sản xuất chế phẩm cao su ở Chiết Giang. Bởi vì không phải vật phẩm quản chế, cho nên người mua chỉ để lại số điện thoại của mình. Sau khi thu được tiền trả, xưởng ủy thác công ty vận chuyển đưa túi nước tới thành phố C đồng thời hẹn người mua tự đến lấy. Cảnh sát sau khi điều tra biết được, người mua chuyển tiền sử dụng chứng minh thư giả, số di động gọi đặt hàng sau khi lấy được hàng cũng không còn sử dụng nữa. Thông qua thẩm vấn công ty vận chuyển hàng, nhân viên đã không cách nào nhớ lại được hình dáng người mua, chỉ nhớ rõ là nam giới, vóc người trung bình.
Tiếp theo, dưới sự trợ giúp của nhân viên giám định bút tích, đã xem xét xong vật chứng ở hiện trường án mạng trung học số 47. Trong đó, trên giấy nháp tính toán được đánh số 8, 39, 44, lấy ra được một tổ hợp ký tự và số liệu. Qua sắp xếp và so sánh trong những mã hóa lấy được từ hiện trường khác, khả năng lớn nhất là XCXJ02718425. Qua người nhà nạn nhân Ngụy Minh Quân phân biệt và khám nghiệm của nhân viên giám định bút tích, xác định chữ viết này không phải do Ngụy Minh Quân viết. Sau đó, cảnh sát đem mã hóa tương tự từ hiện trường ba vụ giết người lấy ra tiến hành giám định bút tích, kết luận có thể cùng một nguồn gốc.
Đầu mối này hiển nhiên càng khiến tình tiết vụ án càng thêm khó bề phân biệt. tổ chuyên án sau nhiều lần thảo luận, giả thiết vô số loại khả năng, nhưng vẫn không cách nào hiểu rõ hàm nghĩa của tổ mã hóa này. Phương Mộc cân nhắc mãi, động viên Mễ Nam đưa ra giả thiết của mình, tức kẻ giết người và kẻ viết mã hóa là hai người khác nhau, hơn nữa cũng không liên hệ với nhau cùng phạm tội.
Loại giả thiết này không được tổ chuyên án tán thành, không ít người thậm chí cho rằng chỉ do Mễ Nam suy nghĩ viển vông. Sau mấy phen biện luận, mặc dù Phương Mộc đưa ra luận cứ chắc chắn, đại đa số thành viên tổ chuyên án vẫn cho rằng lúc này không nên đem tinh lực lãng phí trên tổ mã hóa này. Bởi vì kẻ giết người ánh sáng thành phố đã cung cấp thời cơ vây bắt tốt nhất cho cảnh sát. Một khi bắt thành công, bí mật của tổ mã hóa này hiển nhiên cũng sẽ rõ ràng.
Sau khi tan họp, Phương Mộc hơi cảm thấy áy náy với Mễ Nam, bởi vì trên hội nghị không ít những ý kiến quá khích phủ định loại giả thiết này, thậm chí có nói năng trào phúng. Bất quá, Mễ Nam tựa hồ đối với việc này cũng không thèm để ý, đối với Phương Mộc đang lắp bắp xin lỗi, chỉ nhàn nhạt nói một câu không sao rồi trở về phòng dấu chân.
Nhưng trái lại Dương Học Vũ lại chạy tới chất vấn Phương Mộc, chỉ trích anh không nên để Mễ Nam lâm vào hoàn cảnh khó xử như vậy.
“Người ta tốt xấu cũng là một cô gái, anh xem cô ấy khi đó tủi thân thế nào. . . . . . ? ? ?”
Phương Mộc rất muốn nói cho Dương Học Vũ, với tính cách của Mễ Nam, khả năng đối với ý kiến phủ định của người khác có thể không phục, duy chỉ có tình tự tủi thân là tuyệt đối không thể có. Nội tâm của cô mạnh mẽ, có thể đến Dương Học Vũ và Phương Mộc cũng không cách nào tưởng tượng được. Song, lời đến bên mép vẫn là nuốt xuống.
Từ sau ngày ăn cơm cùng nhau đó, Phương Mộc chưa từng đơn độc liên lạc với Mễ Nam. Thứ nhất là cảm thấy khó xử, thứ hai là sợ khiến cho Dương Học Vũ hiểu lầm không cần thiết. Vừa vặn gặp nhau trong tổ chuyên án, cũng là giải quyết việc chung, khách khí. Kỳ thật ý đồ Dương Học Vũ theo đuổi Mễ Nam đã vô cùng rõ ràng, đại đa số đồng sự trong tổ đều đã nhìn ra. Lãnh đạo đối với những việc này chưa từng can thiệp nhiều, dù sao cả hai đều là cảnh sát trẻ tuổi nổi tiếng, có cảm tình cũng là bình thường, chỉ dặn dò đừng ảnh hưởng đến công việc là được. Vì vậy, lúc công việc mệt mỏi, đồng sự lâu năm thường lấy hai người kia ra chọc ghẹo, Dương Học Vũ nửa thật nửa giả đáp lại, Mễ Nam lại thủy chung không biến sắc, mặt trầm như nước. Có khi vừa vặn gặp Phương Mộc ở đây, hôn sự của anh cũng trở thành mục tiêu điều hòa tâm tình của mọi người. Có lẽ đối với những cảnh sát không rõ nội tình này mà nói, càng nhằm vào xúc tiến một vụ yêu đương và lo liệu việc vui càng có thể làm cho bọn họ tạm thời thoát khỏi áp lực vụ án mang đến. Đối với những tiếng cường vang thiện ý này, Phương Mộc đều nhất loạt ậm ừ đáp lại, có khi nhịn không được lén nhìn phản ứng của Mễ Nam, cô lại vĩnh viễn chỉ bảo trì một loại tư thế: Cúi đầu, rũ mắt, xem xét hồ sơ hoặc báo cáo kiểm nghiệm trong tay, không tham dự, cũng không đáp lại.
Đây kỳ thật cũng là một loại thái độ: Nếu anh không thể yêu tôi, xin cho tôi giữ lại quyền không tự tổn thương mình.
Loại thái độ này khiến Phương Mộc luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, thậm chí ép buộc chính mình không thèm nghĩ việc này nữa. Song, anh rất nhanh phát hiện, trốn tránh nội tâm của chính mình, so với bất cứ việc gì cũng đều khó khăn hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.