Bạn đang đọc Ánh sáng thành phố – Chương 28 – Phần 01
Chương 14 – Dường như đã từng quen biết
Đảo mắt đã vài ngày trôi qua. Phương Mộc mỗi ngày đều đến sở cảnh sát làm việc, dựa theo sắp xếp của Biên Bình chuẩn bị quyển tổng hợp án lệ nọ. Công việc bận bịu, tâm tư cũng không đặt trên quyển sách này. Anh đang đợi tin tức từ tổ chuyên án. Đồng thời, anh cũng thường xuyên chú ý đến truyền thông bản địa, ngoại trừ lật đi lật lại tờ báo hằng ngày đọc mấy lần, còn xem cả chuyên mục tin tức bản địa trên mạng.
Nạn nhân kế tiếp, sẽ là ai đây?
Bất quá, từ tính chất tin tức những ngày gần đây đến xem, câu nói đùa của phân cục trưởng cũng đã biến thành hiện thực, một loạt số lượng tin tức tiêu cực đã có giảm bớt, từ mức độ ác liệt đến xem, phần nhiều cũng chỉ là một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Phương Mộc tin tưởng đây cũng không phải bởi vì sự đưa tin và thổi phồng của truyền thông đối với loại tin tức này có chút thu liễm. Dưới cái nhìn của bọn họ, tin tức có tính bùng nổ và hiệu ứng chấn động mới là giá trị nhất. Trên ý nghĩa nào đó, đây là đường sinh mạng của công việc tin tức, cũng cùng tiền đồ và hiệu ích kinh tế của người làm công việc truyền thông móc nối trực tiếp. Có khi, vì theo đuổi hiệu ứng tin tức, thậm chí chỉ vì đón ý nói hùa theo tâm lý của quần chúng, bọn họ sẽ mất đi lập trường công chính khách quan, thổi phồng phiến diện thậm chí là hư cấu nên một vài sự thật. Ngày nay hết thảy đều có thể vì sản nghiệp hóa, vì bắt mắt mà không từ thủ đoạn, bọn họ quả là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhưng lại tất yếu.
Song, tựa như lời phân cục trưởng đã nói, đây “chưa chắc là chuyện xấu”. Một kẻ trừng phạt ra tay trượng nghĩa, đích xác trên mặt ý nghĩa nào đó có thể khiến kẻ ác phải băn khoăn. Những người dân thành phố C tựa hồ một lần nữa giải thích một câu ngạn ngữ thế này: Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà chưa tới lúc. Mức độ đạo đức của thành phố này phảng phất như thoáng chốc đề cao lên rất nhiều. Không biết có bao nhiêu ác ngôn trước khi nói ra khỏi miệng miễn cưỡng kìm nén lại, không biết có bao nhiêu hành vi ác trước khi xuống tay tâm sinh do dự. Có lẽ hành vi của bọn họ chưa đến mức nhận sự nghiêm trị của cơ quan tư pháp, nhưng ai biết được có thể bị “hắn” chọn làm mục tiêu hay không chứ?
Dù sao, ai cũng không muốn khiến cho báo ứng rơi trên người mình.
Xế chiều hôm nay, Phương Mộc đến đại học sư phạm thành phố C mở một cuộc họp vắn tắt, cùng thành viên tổ công tác và sở nghiên cứu tâm lý thương thảo tiến độ công việc và phân phối nhiệm vụ. Hội nghị nhanh chóng kết thúc, Phương Mộc nhìn thời gian còn sớm, liền đi bộ một vòng trong sân trường đại học sư phạm thành phố C. Tuy nói là trường cũ, nhưng đã vài năm chưa trở về, những thay đổi trong sân trường khiến người ta phải kinh ngạc, rất nhiều nơi đã không còn quen thuộc nữa. Cái gọi là vật còn người mất, nhìn các sinh viên đại học trong sân trường này ước chừng nhỏ hơn mười tuổi so với mình, Phương Mộc rất nhanh đã cảm thấy buồn tẻ vô vị. Bây giờ trở về sở cảnh sát, ngồi chưa tới một giờ sẽ tan tầm. Nếu như đến phân cục, thứ nhất không việc để làm, thứ hai cũng không muốn Dương Học Vũ hiểu lầm. Suy nghĩ một chút, Phương Mộc quyết định đi đón Liêu Á Phàm tan ca.
Đi tới phòng nghỉ hộ công của khu nằm viện, trong phòng lại chỉ có một nữ hộ công trung niên đang đan len. Phương Mộc nhìn khắp nơi một chút hỏi: “Liêu Á Phàm có ở đây không?”
“Tiểu Liêu hả, ra ngoài rồi, hình như đang ở phòng tiện ích.” Nữ hộ công cao thấp đánh giá Phương Mộc vài lần “Cậu họ gì?”
“Họ Phương.”
“À à. . . . . . .Cậu là bạn trai của Tiểu Liêu đây mà.” Nữ hộ công nhất thời nhiệt tình hẳn lên, vội vàng không ngừng bảo Phương Mộc ngồi xuống, “Tiểu Liêu thường xuyên nhắc tới cậu, mấy đứa sắp kết hôn đúng không?” Mặt Phương Mộc thoáng chút đỏ bừng lên, úp úp mở mở vài câu liền vội vàng lui ra.
Cái gọi là phòng tiện ích, bất quá chỉ là một không gian nho nhỏ ngăn phía dưới cầu thang, bình thường dùng để gửi cây lau nhà, dụng cụ làm sạch như thùng nước các loại. Mới vừa đi xuống thang lầu, Phương Mộc liền nhìn thấy Liêu Á Phàm ngồi trên hai bậc thang cuối cùng hút thuốc.
Vẻ mặt cô mệt mỏi, mặc đồng phục hộ công màu lam nhạt, tóc vén sau đầu, cột túm phía sau, hai cẳng chân tùy ý khoác trên cầu thang, đầu gối khép lại, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải mang theo một điếu thuốc lá, đã sắp cháy hết.
Nhìn thấy Phương Mộc, Liêu Á Phàm ngây ra một lúc, tay phản xạ theo bản năng giấu phía sau. Song, thần sắc của cô rất nhanh lại trầm tĩnh lại, sau khi hút một ngụm còn lại của điếu thuốc, ném xuống đất giẫm tắt. “Còn điếu nào không?” Cô hướng Phương Mộc vươn tay ra, “Cho con một điếu nữa.” Phương Mộc nhíu mày, vẫn móc ra hộp thuốc lá đưa cho cô. “Sao lại trốn ra đây?”
“Trong bệnh viện không cho hút thuốc.” Liêu Á Phàm rút ra một điếu, thuần thục châm lửa, “Nghẹn chết mất rồi.”
Phương Mộc ngắm nhìn cầu thang, thỉnh thoảng có người vội vã lướt qua. Anh cúi đầu, nhìn Liêu Á Phàm đang lấy tay nâng má, phun mây thổi khói. “Hút ít một chút đi.”
“Hộp thuốc này con phải hút mất một tuần.” Lời ngầm là: Đã đủ nể mặt chú lắm rồi. Phương Mộc không nói gì, chỉ có thể kiên nhẫn đứng chờ cô hút xong điếu thuốc. Trong nháy mắt, cả điếu thuốc đã biến mất hơn nửa cây. Liêu Á Phàm nhìn Phương Mộc, ngữ khí lãnh đạm: “Sao chú lại tới đây?”
“À, hôm nay tan tầm khá sớm.” Phương Mộc nhún nhún vai, “Tiện đường đón con về.” Liêu Á Phàm à một tiếng rồi không mở miệng nữa, một lòng một dạ hút thuốc. Hai người trầm mặc đứng ở khoảnh giữa cầu thang, nhàm chán nhìn sương khói vấn vít nhau bay lên, tiêu tán.
“Chú về nhà trước đi, tối nay con có thể sẽ về muộn.” Liêu Á Phàm vứt đầu lọc thuốc, đứng dậy phủi tro bụi trên quần, “Hôm nay đưa tới thật nhiều bệnh nhân.”
“Không sao. Chú có thể chờ con.”
Liêu Á Phàm nhìn Phương Mộc, tựa hồ đối với sự kiên nhẫn đột ngột của anh cảm thấy ngoài ý muốn. “Tùy chú.”
Dứt lời, cô liền chui vào trong phòng tiện ích, xách ra một thùng nước và hai cây lau nhà. Phương Mộc từ trong tay cô cầm sang những dụng cụ này, ra hiệu cô đi trước dẫn đường.
Liêu Á Phàm đưa tay đoạt lại: “Chú làm gì vậy, để cho tổ trưởng nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
“Vừa vặn chú cũng không có chuyện gì làm.” Phương Mộc đưa tay mở cánh tay cô ra, “Con cũng đã rất mệt rồi, chú có thể giúp làm chút việc đơn giản.”
Liêu Á Phàm đột nhiên nở nụ cười.
“Chú chỉ có thể làm hỏng việc thôi.” Cô nói rồi đoạt lấy thùng nước và cây lau nhà, “Loại người thân phận như chú, làm sao có thể làm được những chuyện này?”
Phương Mộc không biết những lời này xuất phát từ chân tâm hay châm chọc, nếu Liêu Á Phàm kiên trì không cần anh hỗ trợ, anh cũng đành ngoan ngoãn thuận theo. Dọc theo cầu thang mười bậc mà lên, hai người lại trở về trong hành lang. Liêu Á Phàm đến phòng vệ sinh hứng một thùng nước lớn, cố sức xách ra, thấy Phương Mộc còn đứng trong hành lang, liền nói với anh: “Chú đến phòng nghỉ chờ con đi thôi, con lau xong sẽ. . . . . . “
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Liêu Á Phàm thoáng cái đã trừng lớn.
Phương Mộc lại càng hoảng sợ, lập tức liền phát hiện Liêu Á Phàm đang nhìn trừng trừng về phía sau mình. Anh vô thức cũng quay đầu nhìn lại, trong hành lang là bác sĩ bước chân vội vã và những bệnh nhân dáng đi tập tễnh, thỉnh thoảng có người nhà bệnh nhân cầm trong tay đủ loại phiếu xét nghiệm và đơn thuốc qua lại trong đó, trên mặt mỗi người đều là vẻ lo lắng, sắc mặt tái nhợt. Cách đó không xa, một thân ảnh nam nhân vừa vặn biến mất cạnh cầu thang.
Không đợi anh tinh tế phân biệt, phía sau liền truyền đến một tiếng “oành” vang thật lớn. Lập tức, Phương Mộc liền cảm thấy một dòng nước tràn đầy đến bên chân.
Liêu Á Phàm vứt thùng nước và chổi lau trong tay, dọc theo hành lang cực nhanh chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Đứng lại. . . . . .Chờ một chút. . . . . . .”
Phương Mộc không biết Liêu Á Phàm nhìn thấy gì, chưa kịp dọn dẹp thùng nước bị đánh đổ, cũng vội vã chạy theo cô.
Dọc theo đường đi, Liêu Á Phàm không biết đã đụng phải bao nhiêu người. Khi đi qua thang máy, lại bị một bệnh nhân vừa phẫu thuật xong cản lối. Liêu Á Phàm gấp đến cuống quít, hận không thể từ trên giường bệnh bay qua. Thật vất vả chạy đến cửa cầu thang, cô lại đột nhiên ngừng lại nhìn bốn phía, tựa hồ mục tiêu vừa truy đuổi đã biến mất không thấy bóng dáng.
Phương Mộc túm lấy cô, thở hồng hộc hỏi: “Làm sao vậy? Con đang đuổi theo ai hả?”
Liêu Á Phàm dùng sức vùng khỏi tay Phương Mộc, sắc mặt lo lắng. Sau vài giây chần chờ lại dọc theo cầu thang một đường đi xuống phía dưới, hướng bên ngoài cao ốc khu nằm viện chạy đi.
Chạy ra khỏi tòa nhà, tầm nhìn càng thêm trống trải, dòng người lại càng đông đúc. Liêu Á Phàm rướn cổ lên, như con ruồi mất đầu tìm lung tung khắp nơi.
Phương Mộc đuổi theo cô, lớn tiếng hỏi: “Tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Con. . . . . . “
“Con đã nhìn thấy nó! Ngay cửa cầu thang. . . . . .” Trong mắt Liêu Á Phàm đong đầy nước, trong miệng nói năng không đầu không đuôi, “Nhất định là nó. . . . . .Sẽ không sai đâu. . . . . . . “
Đang nói đến âm cuối, Liêu Á Phàm khẽ “A” một tiếng, chạy đến bãi đỗ xe.
Góc bắc bãi đỗ xe, một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh một chiếc Jetta Sedan màu trắng, đang chuẩn bị đưa tay cầm lấy chìa khóa xe từ trong túi xách. Có lẽ là nghe được tiếng chạy và tiếng gọi ầm ĩ phía sau, người đàn ông vô thức xoay đầu lại, nhìn thấy một nữ hộ công trẻ tuổi đang chạy vội đến, hắn lập tức xoay người, đồng thời đem bé trai đang dắt trong tay che ở phía sau.
Liêu Á Phàm đến trước mặt người đàn ông, chưa kịp phân trần đã túm lấy bé trai trốn phía sau hắn ta.
“Đứa bé này. . . . . . “
Người đàn ông không chút khách khí đẩy Liêu Á Phàm, ngữ khí ôn hòa cũng rất kiên quyết: “Đừng chạm vào nó, nó đã làm hư vật gì? Tôi đền.”
Liêu Á Phàm gấp đến độ xoay quanh, không ngừng vòng qua người đàn ông nhìn hai bên, một lòng muốn kéo bé trai phía sau người đàn ông ra.
Lúc này, Phương Mộc cũng đã đuổi kịp, chứng kiến tư thế ba người này giống như diều hâu bắt gà con, tâm không khỏi sinh nghi hoặc.
Liêu Á Phàm lại như nhìn thấy cứu binh, túm lấy Phương Mộc, mang theo nức nở, chỉ vào phía sau người đàn ông cuống quít nói: “Đó là Nhị Bảo mà, không sai đâu, nhất định là Nhị Bảo!”
“Hửm?” Đôi mắt Phương Mộc thoáng cái trừng lớn, anh đưa tay móc ra thẻ cảnh quan nhoáng lên trước mặt người đàn ông, “Tiên sinh, tôi là cảnh sát, mời anh phối hợp một chút tôi muốn nhìn đứa bé này.”