Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 7. Thăm Ông
***giới thiệu nhân vật: Lê thái sơn học 11 tại dream star. là bạn thân chí cốt với nam (hắn) con trai duy nhất của tập đoàn hải sơn. vì xác nhập được tập đoàn của nhà nó vào nên hiện tại đang là một tập đoàn vững mạnh và lớn nhất thế giới. là một thiếu gia đầy chất ăn chơi trong người. rất đào hoa.
nó về đến nhà trọ liền thu dọn hết quần áo đồ dùng bỏ vào ba lô và đi. nó cũng không biết mình đang định đi đâu. nó đi lang thang rất nhiều nơi nó cứ đi. trước khi nó đi ba nó đã đi ứng 1 tháng tiền lương là 4 triệu thì đưa cho nó 3 triệu coi như tháng đầu còn tiền nhà cửa ăn uống nữa. cầm những đồng tiền trong tay nó run run. thương ba mẹ lắm, từ ngày nhà nó bị như thế nên ba nó đi đến đâu làm cũng bị người ta nghi ngờ không dám giao việc nên cuộc sống rất khó khăn.
cũng đã đi rất lâu nó không để ý đã quá trưa rồi, bụng nó lại kêu lên may mà sáng nay nó đã được ăn sáng nên nó chỉ mua 1 chiếc bánh mì ăn tạm. ngồi ở ghế đá cạnh con sông. nó nhìn nhìn mãi… nó nghĩ chắc cuộc đời của mình sẽ giống những con sông này cứ chảy chảy mãi rồi không biết sẽ đi về đâu. có bao nhiêu rác thải người ta sẽ gieo hết vào thân mình. ngồi nghĩ nó tủi quá lấy điện thoại ra nhắn cho trúc 1 tin:
– mày đã đi trường chưa? tối hôm qua tao đã đến tp t rồi. tp thật đẹp nhưng thiếu vắng bóng dáng của những người thân…
***10p không thấy trúc rep tn nên nó đứng dậy đi tiếp rồi nó bỗng nhớ ra một nơi, đúng rồi mình phải đến thăm ông đã. rồi vừa đi nó vừa hỏi đường đến trại giam. cũng phải đi 30p nó cuối cùng cũng đã đến nơi may mắn thay hôm nay là ngày thăm nuôi nên nó gặp được ông. một tháng chỉ có 1 ngày 10 hàng tháng mới được thăm thôi.
ông nó nghe thấy có người tới thăm thì giật mình không nghĩ là nó. còn nó nhìn thấy ông thì reo lên
– ông ông ơi!!!!
– cháu là…. – ông nó lững thững ngồi vào chỗ nhìn nó
– cháu đây. thiên thiên của ông đây. ông có khỏe không?
– thiên à con. thiên ơi – ông nó khóc vừa khóc vừa gọi
nó chỉ muốn lao vào ôm ông mà không được. quy định ở đây không được chạm vào người của phạm nhân.
nó ngồi xuống và kể, kể tất cả cho ông nó nghe rằng từ ngày bị như thế gia đình nó đã như thế nào, đi tới đâu, sống ra sao, và giờ sao nó lại ở đây.
– ông nó chảy nước mắt.- giỏi lắm, giỏi lắm. cháu của ta.
– đã hết giờ thăm. mong người nhà ra khỏi đây – chú công an đứng canh lên tiếng. nó chỉ được thăm ông nó 30p thôi.
nó chào tạm biệt ông và nói:
– ông ơi, tháng sau con sẽ lại đến, con sẽ mang thức ăn ngon cho ông, ông nhớ giữ sức khỏe
trước khi đi vào ông nó có nói 1 câu:
– con hãy tìm đến tập đoàn duy long. ở đó con hãy bảo là cháu của ông. chắc chắn sẽ có người giúp con
– vâng con nhớ rồi ạ
*** ra khỏi trại giam nó lại gục mặt xuống khóc. nó khóc rất nhiều, không hiểu sao gia đình nó lại phải mỗi người một nơi như thế. nó rất buồn, giờ nó biết đi đâu đây?
nó lại đi, đi vào tp nhộn nhịp, nơi mà hàng trăm nghìn người mà không có một ai để cho nó nương tựa. lại trở về công viên nó nằm xuống ghế đá lấy ba lô làm gối rồi chìm vào 1 giấc ngủ để quên bớt đi hiện tại.
*** trong bar:
– này sao mày lại quen con nhỏ lúc nãy vậy nam – hắn cầm ly rượu đầy lên đưa cho nam và hỏi
– ờ. hôm qua tao có đi qua bến xe gặp mấy thằng đàn em thì tình cờ thấy nhỏ đeo ba lô nhìn quê quê nên định ghẹo tý cho vui. ai ngờ bị nhỏ cho 1 trận tới bến. – nam cầm ly rượu lắc lắc cười nói
– mày đổi vị à? bao nhiêu em xinh tươi không khoái à lại rúc vào con nhỏ xấu xí quê mùa đấy, haha – hắn cười nói
– nhưng mày có thấy thú vị không? – nam cười rồi nhìn hắn
– nhỏ đó có võ – hắn trả lời.
– uk. nhưng mày không biết đâu. quê vậy mà biết hiệu xe của tao đấy – nam nói và nhìn nó đầy cách tự nhiên
– hả? – hắn ngạc nhiên xen lẫn thú vị. – tao thấy thích rồi đấy. thật bí ẩn.
– giỏi võ, dùng côn đúng cách y như là một tay sát thủ, hiểu biết về xe, lại còn rất cá tính – hắn nghĩ trong đầu.
– đúng là vị tao thích rồi đấy nam ạ – hắn nghĩ về giây phút nó đánh nhau ở cổng trường mà cười không ngớt.
– ê. bị sao đấy mày. – nam thấy nó cười như điên thì khua khua tay trước mặt
– à à không có gì – hắn phản bác
– rất khó nhai đấy đừng nghĩ vớ vẩn nữa – nam lắc đầu
– mày biết gì về nhỏ đó không?
– tao chịu chỉ biết tên là thiên thôi, à mà có một chuyện rất hay nữa. mày biết sao không? – nam hào hứng hỏi nó
– bị điên à cha nội. mày không kể thì làm sao mà tao biết được, kể coi – hắn đánh phát vào đầu nam
– hihi quên. hôm qua nhỏ có nhờ tao tìm 1 nhà trọ. tao đưa đến nhà trọ của tao đợt tao xây để dành cho nhân viên của nhà hàng tao ở ý (nam có 1 nhà hàng ăn. lúc nam đưa nó đến ăn sáng). – nam kể
– ờ, rồi sao nữa mày làm gì nó hả??? – hắn nheo mắt
– điên à cha nội. – nam hét lên rồi kể tiếp.
– thì tao đưa đến đấy xong tao về để nhỏ nhận lời ở đấy. nhưng đến sáng nay tao dẫn nhỏ đi ăn sáng thì nhỏ giả cho tao 200.000đ nói là tiền trọ tối qua. rồi mấy nhân viên của tao lúc nãy có gọi nói là nhỏ đi rồi. – nói rồi nam móc tờ 200k ra.
– đưa cho tao. 200k mày lấy làm gì? – hắn định dựt thì nam kéo đồng tiền lại.
– không được. tao sẽ giữ. mày cưa được nhỏ đi thì tao trả. – nam nháy mắt
– ok. tao thích nhỏ đó rồi đấy. – hắn nghĩ trong đầu về hình ảnh của nó ban sáng
– từ từ. nếu mày có ý định cưa xong vứt như bao nhiêu đứa thì mày biến mẹ đi đừng đứng trước mặt tao chơi trò đó – nam nói với khuân mặt nghiêm túc
– mày bị điên à? hôm nay lại tử tế thế
– thật sự đấy. tao thấy nhỏ như em gái tao vậy. rất quý nhỏ rất có cá tính – nam cầm ly rượu lên uống 1 hớp
– tao kệ mày chứ. chẳng lẽ tao lại sợ mày à? – nói rồi hắn túm áo chạy vụt đi
– tao hứa là nếu mày động vào sợi tóc của nhỏ đấy tao không tha cho mày đâu SơN. – nam hét với theo.
vì bar giờ là ban ngày nên chỉ có nhân viên lau dọn chứ không có khách nên chúng nó nói chuyện ở ngoài sảnh.