Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa

Chương 36


Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 36

Sáng hôm sau điện thoại hắn kêu:
– Alo. – Giọng ngái ngủ không kịp xem ai gọi của hắn.
– Sơn, tình hình không ổn rồi – Mẹ hắn giọng gấp gáp.
– Mẹ, có chuyện gì rồi sao ạ? – Sơn bật dậy
– Uk. Mẹ và Ba đang định đêm nay chuyển hàng thì bất chợt có đoàn kiểm tra đến, không biết ai báo tin nữa. – Mẹ hắn hốt hoảng nói.(Vì ở Mĩ bây giờ đang chuẩn bị tối)
– Sao lại kiểm tra vào giờ này cơ chứ? – Hắn lẩm bẩm.
– Bây giờ mẹ có việc gấp, như thế nào mẹ sẽ gọi cho con sau nhé – Mẹ hắn tắt máy.
Nó lồm cồm bò dậy.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Bên mẹ anh có chuyện rồi, em dậy đi anh sang phòng Nam nói chuyện một tý. – rồi hắn đi làm VSCN.
Nó cũng dậy đi về phòng thay đồ rồi sang phòng Nam.
– Mẹ tao nói rằng đột nhiên có người đến kiểm tra vào giờ này mày có thấy lạ không? – hắn lên tiếng hỏi Nam.

– Uk. giờ này vào khoảng 6h tối bên đó. Chắc chắn là có người báo tin rồi. – Nam suy nghĩ rồi nói.
– Bây giờ phải làm sao đây? – Nó hỏi.
– Giờ đành phải nhận lỗi nộp phạt rồi làm lại từ đầu thôi. Vì bên đấy họ rất quan tâm đến uy tín nên không thể mua chuộc được – Nam nói.
– Nếu xử lý không tốt chỉ e vấn đề không còn là tiền bạc mà sẽ bị nhà nước Mĩ kiện. Vì vật liệu không đạt chất lượng. Còn có thể đình chỉ Tập đoàn không được xây dựng bên ấy trong khoảng từ 3 – 5 năm. – Hắn nói
– Bây giờ cần phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm là tốt nhất đúng không anh? – Nó nhìn hắn và Nam.
– Đấy là cách tốt nhất, Nhưng biết tìm ai đứng ra bây giờ? – hắn hỏi.
Nó, Nam, hắn đều suy nghĩ, một lúc sau, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
– Mẹ, tình hình thế nào rồi? – hắn vội vàng nhấc máy hỏi.
– Cũng tạm ổn rồi con tất cả vật liệu bị niêm phong hết, tốn một khoản bồi thường, phải làm lại hoàn toàn, vấn đề bây giờ là họ cho chúng ta 24h để đi nhận trách nhiệm, nếu không tìm được ai e rằng lần này ba con sẽ phải ngồi tù mất. – Bà kể sự tình.
– Mẹ đừng lo quá, về nghỉ ngơi một chút đi, bọn con cũng đang tính chuyện đấy – Hắn an ủi mẹ.
– Được có gì gọi luôn cho mẹ nhé. – Mẹ hắn cúp máy.
Điện thoại hắn vừa tắt thì của nó lại vang lên:
– Chị, chuyện về Song Linh – Bon gọi.
– Ok, nói tiếp đi. – nó lạnh lùng.
– Hôm nay Linh đã về nước, còn Thủy đã làm hồ sơ đi học bên Mĩ.
– Sao? làm gì có chuyện trùng hợp thế được? – Nó nói.
– Hôm nay em thấy người của Bạch Thủy đến trường rút hồ sơ rồi. Còn Linh nói về để giải quyết chuyện riêng nên chưa sang cùng. – Bon báo tiếp.
– À. còn một chuyện nữa là chị đã bảo em tìm hiểu về cô gái trong bar của Thị trấn A. Em đã đến đấy tìm hiểu và biết được bar đấy cũng là của Song Linh và cho em xem ảnh cô gái hôm đến gặp Sun, em nghĩ bây giờ em đang thấy cô ấy ở sân bay cùng Linh. Em sẽ chụp và gửi ảnh cho chị. – Bon nói rồi cúp máy luôn.
Tinh Tinh, chuông tin nhắn của máy nó. Nó mở ra thì đúng rồi. Nó đưa cho hắn nhìn.

– Cô ta là Lyon. mày nhớ chứ? – Nam ghé vào xem rồi thốt lên.
– Đúng là âm mưu thật mà. – Hắn nhìn bên cạnh cô ả là Linh.
– Chắc chắn lần này Linh quay lại không phải chuyện tốt đẹp gì đâu. – Nam nói với nó.
– Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận hơn. – nó hiểu ý Nam.
– Em không được rời khỏi tầm mắt của anh và Nó – Hắn chỉ sang Nam.
– Em đâu phải trẻ con đâu – nó bĩu môi.
– Nhưng ai vừa gọi cho em đấy? – Hắn nhìn điện thoại.
– Thực ra đấy là người của em đang cho theo giõi Song Linh. – nó khai thật.
– Người của em – Đồng thanh Nam và Hắn.
– Đúng vậy – Nó gật đầu.
– Xem ra em thật bí hiểm, còn rất nhiều thứ anh chưa biết về em. – Nam nói rồi lắc đầu.
– Thôi đi ăn, anh không muốn biết thêm quá nhiều về em nữa, chắc anh đau tim chết mất. – Hắn nói.
……
Ở một góc của quán bi-a.

– Lần này quay trở về đây chị định làm gì? – Lyon hỏi Linh.
– Không ăn được tôi sẽ đạp đổ. Chị gái tôi bên kia sẽ lo chuyện tập đoàn khi anh ta chỉ chú ý đến tập đoàn sẽ không có thời gian lo cho cô ả nữa, mấy hôm nữa đến ngày thi tôi sẽ cho cô ta về với cực lạc. Sơn ư? Nếu không phải của tôi thì sẽ không có một ai khác được ở cạnh anh ta. – Linh nghiến răng nghĩ về kế hoạch tới của mình.
– Chị thật đáng sợ – Lyon chép miệng.
– Cô nghe cho kĩ đây, cô chỉ là một đứa mồ côi, ba mẹ tôi đưa cô về, dậy cô học võ đấy là trách nhiệm của cô phải bảo vệ tôi, đừng bao giờ có ý định nhảy vào chỗ của tôi. – Linh nhìn về Lyon.
– Dạ – Lyon kính cẩn.
Từ Ngày cô bắt đầu vào lớp 1 ba mẹ của Linh đã đón cô ở một gầm cầu về nuôi, Vì hàng ngày cô phải đi nhặt ve chai, bán kẹo cao su để lấy tiền đưa cho dì ghẻ. ba cô mất sau một vụ tai nạn. Mang tiếng là nuôi nhưng ngày ngày đối xử với cô không bằng con vật. Ăn cơm chỉ được ăn đồ thừa, mỗi bát cơm chỉ cho cô 2 miếng rau và 1 miếng đậu. Hàng ngày cô phải hầu hạ, lau dọn, những lúc Linh không vui cô đều là bia đỡ đạn đứng im cho Linh đánh đập. Nhưng cô không nghĩ gì, cô vẫn chung thành với Linh vẫn theo Linh. Vì nghĩ rằng nếu không có gia đình họ thì có lẽ cô đã chết ở nơi nào đó.
Nói chuyện với Linh xong Lyon đi bộ đi dạo.
– Thôi tao ăn xong rồi, tý mày đưa Thiên về nhá, tao đi có việc. – Nam đứng dậy nói với hắn.
Nam thích nó, nó cũng biết nhưng nó không thể nói điều gì vì trong tim nó chỉ có thể có hắn mà thôi. Nam vừa đi vừa nghĩ, giá như anh có thể có sự dũng cảm như Sơn có lẽ anh đã có được em. Thực sự anh không biết phải làm sao. giá như người em đang yêu không phải bạn thân chắc có lẽ anh đã dành lại. thật sự nhìn thấy em hạnh phúc anh rất vui, nhưng có lẽ phải dừng lại thôi. Em chỉ có thể làm em gái của anh. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng anh nghĩ về em như một người anh thích. tạm biệt em.
Nam lang thang trên con đường vắng người vào chiều tối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.