Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 23. Âm Mưu
– Em chưa ngủ sao?
– Em chưa ngủ được anh ạ.
– Có tâm sự gì sao? – Hắn lại vòng tay ôm lấy nó nhẹ nhàng từ đằng sau.
– Ơ – nó hơi giật mình.
– Hình như đã yêu em từ lâu nhưng chưa bao giờ anh gần em đến thế. – Hắn nhìn về phía bầu trời đằng xa
– Nó kệ để hắn ôm. Dù gì nó cũng rất thích được ôm từ đằng sau như muốn nói dù chúng ta có thế nào thì vẫn nhìn chung về một hướng.
– Anh. Em cũng muốn nói với anh 1 câu.
– Ukm…
– Em yêu anh. – nó nói thì thầm.
– Cái này anh biết rồi. – Hắn cười như trêu tức nó
– Nhưng tại sao vậy? – Nó hỏi
– Gì? – Hắn ngơ ngác nhìn nó
– Thì chẳng phải anh coi em là người qua đường như bao nhiêu người con gái khác à?
– Không phải. – hắn nheo mắt cãi
– Có một lần em đã nghe anh và anh Nam nói chuyện rồi. chẳng phải anh đã nói em rất thú vị sao? – nó nhìn lại.
– Không, chỉ là đùa thôi, không phải thật đâu. Thật đấy. – Hắn thanh minh.
– Em không biết nhưng thật khó để nói. Anh đâu biết gì về em mà nói yêu em?
– Không phải. Là anh yêu em thật. Bây giờ thì chưa nhưng sau này anh sẽ biết.
– Anh có dám nghĩ một ngày anh ra đường đi cùng đứa con gái quê mùa như em rồi mọi người sẽ nói em đi theo anh vì tiền.
– Em có sợ không? – Hắn nhìn lại nó, quay mặt nó lại.
– Tất nhiên có rồi. vì anh là người theo em chứ em đâu có theo anh. mang tiếng lắm đấy, mất cả giá trị bản thân nữa. – Nó vừa nhún vừa nói rồi nó chạy.
– Đứng lại. Anh mà tóm được thì… Hắn chạy theo nó.
Bỗng nó bị hụt chân vì có bậc lên thì hắn nhảy lên ghế lao tới giữ tay nó. Kéo tay của nó lại về phía mình anh ôm.
– Anh bắt được em rồi đấy hãy đứng yên để anh ôm đi. – Hắn nhẹ nhàng.
– Anh biết võ. – Nó giả bộ không biết gì về hắn.
– À, uk, đôi chút,… anh ngập ngùi.
Thực ra bị hụt bước là nó cố tình để xem phản ứng của anh. Thật không ngờ lại nhanh đến thế đúng là thủ lĩnh của bang tầm cỡ thế giới.
– Anh là con trai của tập đoàn Hải Sơn thật sao?
– Sao em hỏi lạ vậy?
– Em muốn biết một sự thật.
– Em nói đi.
– Vì sao Hải Sơn lại thao túng được Bảo Thiên một cách dễ dàng thế?
– Sao em lại biết chuyện này?
– Em chỉ muốn hỏi thôi. – Nó cười cười rồi đi vào trong.
Nó rất yêu hắn. Nhưng nó muốn biết sự thật về tập đoàn của gia đình nó, một tập đoàn lớn mạnh tại sao lại có thể sụp đổ một cách nhanh chóng như vậy. Nó cần giải oan cho ông nội nó. Nó chỉ có một mình. Nó chưa bao giờ tìm hiểu về thương trường nhưng hắn lại khác. Có thể hắn là nhân tài về quản lý từ nhỏ ba hắn đã huấn luyện hắn để thành người tiếp quản tập đoàn. Nó có thể nhờ hắn và nam. nhưng lỡ nó tính sai, là nhà hắn đã cướp tập đoàn của gia đình nó thì nó và hắn có thể sẽ kết thúc mà đối đầu với nhau mãi mãi. vì vậy nếu để lộ ra thân phận trước đây của nó thì không biết sẽ thành bạn hay thành thù… nó nghĩ rất nhiều rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.
Còn hắn. Sau khi nó đi hắn cũng đi xuống phòng luôn, trong đầu cũng không ngừng nghĩ về câu nó nói. “Vì sao hải sơn thao túng được bảo thiên một cách dễ dàng sao”. điều này hắn cũng không rõ lắm. Đợt đấy hắn chỉ đến tập đoàn để học việc thôi. Hắn cũng không biết vì sao. sau khi tập đoàn bảo thiên bán hết thì lúc đấy gia đình hắn và tập đoàn bạch thủy sảy ra xích mích nặng nề. Ba hắn đã mua lại căn biệt thự với giá 500 triệu đô vì theo ý thích của hắn. Hắn chỉ nhớ ngày ông hắn mất đã nói với ba “hãy giữ lại căn biệt thự và tập đoàn Bảo Thiên” để sau này có cơ hội hãy trả lại vì ông hắn đã nợ một món quà của gia đình nó.
Sáng hôm sau.
– Nào gọi taxi đi – Nam bảo Sơn.
– Mày không biết gọi à? – Hắn cãi lại.
– Nào tính vai vế đi. Tao là anh mày đấy. – Nam cười
– Thằng quỷ. Chuyện hôm qua bàn thế nào rồi? – hắn hỏi ý là lớp nó và lớp hắn
– Xong rồi. Cứ như bình thường thôi nhé. – Nam trả lời.
– Ok
Hôm nay Linh và Thủy đã có chiến thuật.
– Theo kế hoạch nhé bé – Thủy nói với Linh khi 2 người ở cổng trường.
– Vâng. – Linh nháy mắt. Con mắt ghê zợn đến dùng mình.
– Hắn, Nam, nó đi đến trường trước con mắt của tất cả học sinh.
– Con nhỏ quê mùa đấy mày – Lũ học sinh nhao nhao lên khi thấy nó đi cùng hoàng tử của trường.
– uk… bla…bla….
– Linh và Thủy nhìn thấy càng tức người hơn. Họ đi lên xe. Các lớp trưởng xuống bốc thăm đường đi. Thì đúng như hắn và Nam bàn. Tất cả học sinh đi lên xe.
– Nó ngồi một mình ở hàng cuối của xe. Chiếc xe lăn bánh hòa vào dòng người. Linh và Thủy thì liên tục nhắn tin cho đàn em.
– Cô chuẩn bị nhé, 15p nữa chúng tôi tới nơi. – Linh nhắn tin.
– Ok nhị bang. – Cô gái tầm 20 nhắn tin gửi lại.
– Anh chuẩn bị đi nhé – Thủy nhắn.
– Tôi biết rồi – Một tên nhắn lại.
……
3 tiếng đồng hồ kể từ lúc nó bước chân lên xe thì tới nơi.
– Các em có thể xuống đi thăm quan xung quanh mua đồ lưu niệm, đúng 1 tiếng 30p sau các em có mặt tại đây để chúng ta đi cắm trại.
– Vâng – Tất cả học sinh đồng thanh.
Hắn và Nam đang định sang xe của nó thì ở đâu 3 – 4 em chân dài xinh đẹp đến.
– Chào anh. Chúng em là người của bar bên kia – Nói rồi cô gái chỉ sang đường.
– Có một người bạn của anh muốn em ra đón anh vào – Một cô gái khác yểu điệu xinh xắn.
Còn nó vừa xuống thấy xe đã thấy hắn tíu tít với lũ con gái rồi còn cùng họ đi vào bar thì tức giận bỏ đi một mình.
Nó đến một khu chợ lưu niệm ghé xem có vòng cổ đôi nó rất thích nhưng hắn đã có vòng của ông hắn vậy là đủ. nó lại nhìn có đôi đồng hồ rất đáng yêu. Hay nó mua để hắn và nó đeo. Nghĩ đến đây nó thích lắm.
– Cô gái thật có mắt nhìn. Đây là đôi đồng hồ độc nhất ở đây mới được tôi thiết kế bán thử. – Một người phụ nữ chạc 40 ra đứng giới thiệu cho nó.