Đọc truyện Anh Sai Rồi Trở Về Bên Anh Được Không – Chương 22: Bức Thư Bí Ẩn
Sớm hôm sau, cô chuẩn bị chút đồ chay rồi đi ra ngoài, Lâm Hải đã chờ cô ở cổng, thấy cô đi ra anh vội xuống xe cung kính mở cửa xe cho cô:”Thiếu phu nhân.”
An Ninh gật đầu với anh coi như chào hỏi, hôm nay cô mặc bộ đồ phật tử màu nâu nhạt, gương mặt băng thanh ngọc khiết không trang điểm cũng xinh đẹp động lòng người.
…
Chùa Giác Tâm nằm trên sườn núi ngoại ô thành phố S đứng từ đây có thể nhìn ra biển khơi phía xa xa, không khí trong lành, yên tĩnh tạo ra cho người ta cảm giác rất thanh tịnh, An Ninh bước vào trong tâm cô như được rửa hết mọi bụi trần.
An Ninh bước qua cổng tam quan đi vào tòa tam bảo, cô bày lễ thắp hương khấn vái cầu nguyện cho đứa con bé bỏng của cô được thanh thản đi về cõi vĩnh hằng.
Mùi hương trầm lan tỏa khắp không gian làm lòng người thanh thản đến lạ, cô bước ra ngoài nhìn quanh, tự nhiên muốn làm chút gì đó tích đức hành thiện.
Cô ngó quanh quyết định đi dạo một vòng quanh chùa cho khuây khỏa, Lâm Hải vẫn đang chờ cô ở bên ngoài, nhưng cô muốn ở lại đây thêm một ngày nên đã bảo anh ta về trước.
Lâm Hải nói ngày mai anh ta sẽ tới đón cô, còn dặn dò cô nếu có chuyện gì cứ gọi cho anh ta, An Ninh đồng ý dù sao thì Lâm Hải cũng còn nhiều việc mà.
“Mô phật.”
Trong lúc cô đang đứng ở sân ngắm cảnh núi non thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, cô quay người lại, phía sau cô là một vị hòa thượng đang chắp tay trước ngực nhìn cô.
” Dạ, con chào thầy.” Cô cũng chắp tay cúi người chào lại.
“Bần tăng thấy thí chủ đứng đây đã lâu, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không? Hôm nay bần tăng gặp được thí chủ coi như là có duyên, nếu thí chủ không ngại bần tăng sẵn sàng lắng nghe.” Vị hòa thượng cười hiền:” bần tăng pháp danh Vô Ưu, nếu thí chủ muốn nói ra những tâm sự trong lòng vậy thì đi theo bần tăng.” Nói xong Vô Ưu quay hướng một cái đình hóng gió phía xa mà đi.
Cái đình hóng gió này nằm bên cạnh một hồ sen, từ trên cao, bên trái có thể nhìn thấy cửa biển rì rào sóng vỗ, bên phải lại là những đỉnh núi trùng điệp nối đuôi nhau.
Phong cảnh hữu tình đẹp như tiên cảnh, Vô Ưu đại sư ngồi trên một cái ghế đá, mắt nhắm nghiền tay đang lần tràng hạt, miệng lẩm bẩm đọc kinh.
Lúc An Ninh đi theo tới nơi, nhìn thấy cảnh này thì cũng không dám làm phiền mà lặng lẽ ngắm cảnh, cô nhắm mắt hít một hơi sâu, lòng cô nhẹ nhàng đến lạ.
“Thí chủ, mời ngồi.” Chẳng biết Vô Ưu đại sư đã thôi niệm kinh từ lúc nào, chỉ biết lúc cô quay lại ông đã rót ra hai ly trà đặt trên bàn.
“A…” An Ninh gật đầu ngồi xuống phía đối diện.
“Cho hỏi quý tính của thí chủ?” Vô Ưu đại sư đẩy ly trà về phía cô:”Mời dùng trà.”
“Bạch thầy, con là An Ninh, hôm nay lên đây là muốn thắp hương cầu siêu cho con của con…”
…!
An Ninh và Vô Ưu đại sư nói chuyện với nhau rất lâu, An Ninh được nghe Vô Ưu giảng dạy rất nhiều đạo lý hay và ý nghĩa.
Những tâm sự trong lòng của cô được dãi bày ra cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những điều cô gặp phải cũng là do nghiệt duyên nên cô cũng không bận tâm nhiều nữa.
An Ninh cũng xin Vô Ưu cho ở lại một đêm và cũng được đồng ý.
Vô Ưu đại sư nói sẽ đọc kinh cầu siêu cho đứa con tội nghiệp của cô, còn An Ninh nếu muốn làm chút gì đó để cảm ơn thì có thể tới Tố Tâm Đường chia cơm chay cho phật tử các nơi về cũng bái.
An Ninh đi tới Tố Tâm Đường cùng một số bác gái chia cơm cho mọi người, trên miệng cô luôn nở nụ cười thân thiện hăng hái lao động.
Mấy bác gái đi lễ chùa thấy cô xinh đẹp lại thân thiện liền xúm lấy hỏi han.
Bác gái A:” Cháu gái à, cháu bao nhiêu tuổi rồi, cháu có người yêu chưa?”
Bác gái B:”Cháu gái thật xinh đẹp nha, vừa khéo con trai bác cũng chưa có người yêu, hay là…”
Bác gái C:” Cháu gái cháu tên gì? Người đâu mà xinh đẹp dịu dàng thế không biết, hay là làm con dâu bác đi, con trai bác đẹp trai lắm đó.”
…
Trước những lời nói mai mối khen ngợi nhiệt tình quá mức kiểu đó cô chỉ biết cười trừ, cô xin phép mấy bà cô đó được chia cơm xong rồi tiếp chuyện họ.
Thành ra cả buồi chiều cô bị mấy bà tám đó lôi kéo ra hậu viên sau chùa nói chuyện phiếm đến tận bữa chiều mới được tha.
Sau khi chia xong bữa chiều, cô quay về phòng tập thể để tắm rửa rồi đi dạo quanh hậu viện của chùa.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, thời tiết trên sườn núi có chút hơi lạnh, An Ninh đi dạo một vòng, trong hậu viện có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ.
Khi cô đang đứng ngắm cá vàng thì có một bác gái đi đến chỗ cô cười nói:”Tiểu An, cháu đang ngắm cá à?”
An Ninh quay người lại, bác gái này cô biết là một trong những người buổi sáng muốn giới thiệu con trai cho cô, hình như là bác gái này họ Vương.
Cô mỉm cười với bà:”Dì Vương, dì cũng đi dạo ạ?”
Dì Vương gật đầu cười:”Ừ, trong kia ngột ngạt quá, à đúng rồi Tiểu An, vừa rồi có người gửi cho cháu cái này.” Dì Vương lấy từ túi ra một tờ giấy đã được gấp lại cẩn thận, hình như là một bức thư.
An Ninh nhận lấy, cô nhíu chặt mày, là ai gửi cho cô cái này?
Người gửi tờ giấy này có mục đích gì?
Trong lòng An Ninh có một cảm giác bất an không rõ..