Đọc truyện Anh Rể Không Chịu Buông Tay – Chương 60: Kết cục
(( Mỵ Nhi))
Khương Duệ hắn đã nói là phải làm, phải cho Tích Tư Điềm nếm trải mùi vị sống không bằng chết ra sao.
Hôm đó khi ả nhảy xuống người của hắn đã kịp bố trí phao cứu hộ nên ả mới thoát chết nhưng vì thế ả mới có thể sống để trả nợ cho những gì ả đã làm.
Khương duệ không cho bác sĩ điều cánh tay bị thương của ả. Viên đạn vẫn nằm trong tay phải làm tay ả bị hoại tử phải cưa đi chưa kể những lúc trở trời là đau nhức đến thấu xương. Hắn tống ả vào nhà thương điên để ngày ngày ả phải sống trong kinh hoàng cùng điên loạn. Hắn cũng cữ người giám sát không cho ả tự vẫn.
Vũ Xuyên cũng đôi lúc đến thăm ả, nhìn con gái như điên như dại lòng đau khôn xiết nhưng có thể làm được gì hơn vì đây là do bà ta và ả tự chuốc lấy.
Đây chính là kết cục cho hạng người tham lam, ích kỷ và ác độc.
– ——
Về phần cô sau khi cứu được bảo bảo về nhà liền tịnh dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ để có sữa cho bảo bảo bú.
Khương Duệ gấp gáp đến mức như sợ cô bỏ hắn đợi cô khỏe lại một chút liền đi đăng ký kết hôn trước.
Cả tháng trời ở lỳ trong nhà chăm sóc cho cô cùng bảo bảo chu toàn. Mọi công việc đều xử lý qua video hay giao cho trợ lý hoặc bọn họ đến biệt thự để hắn bàn giao.
Khương Duệ bây giờ là ông bố bỉm sữa chính hiệu. Tắm cho con hay thay bỉm đều rất chuyên nghiệp. Ngày ngày chăm sóc cho bảo bảo đến ẫm bồng cũng không cho cô làm ngoại trừ việc cho bú là làm không được thôi.
Sau thời gian tịnh dưỡng sữa của cô cũng nhiều hơn, bảo bảo cũng trở nên tròn trịa đáng yêu. Nhìn thấy ai cũng mỉm cười, đôi má phúng phính như hai cái bánh bao nhỏ ai nhìn cũng muốn cắn một miếng.
Đan Đan cũng thường xuyên ghé qua thăm hai cô và mua đồ cho bảo bảo. Quần áo mà Khương Duệ, Đan Đan cùng ông bà nội mua cho bảo bảo chắc mặc cả năm cũng không trùng bộ nào.
Bảo bảo của cô chính hiệu mới là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
– —–
Hôm nay chính là đầy tháng của bảo bảo, cả biệt thự đều tất bật chuẩn bị cho ngày quan trọng này.
Ba mẹ của Khương Duệ cũng bay từ nước ngoài về dự. Ban đầu đã thống nhất cho cô dù có gã cho hắn cũng phải ỡ lại biệt thự Kim gia, nơi đây là nơi mẹ cô và cô đã sống cùng nhau.
Bên ngoài biệt thự có một bóng dáng gầy gò ốm yếu lén nhìn vào. Trước cửa là hình ảnh đứa bé đáng yêu như thiên thần, ông chỉ nhìn một lúc rồi rời đi ” Cháu ngoại đầu tháng tốt lành.” Ông chỉ dám nghỉ vì biết mình đâu có tư cách để nhìn nhận cháu.
Buổi lễ được bắt đầu sau lời chúc phúc và các lễ nghi cần thiết thì không ai còn nhìn thấy gia đình nhỏ ba người kia đâu. Nhân vật chính hôm nay bỗng nhiên biến đâu mất.
– ——
Tại nghĩa trang.
Khương Duệ một tay ẫm con một tay ôm cô đứng trước bia mộ của Kim Á Vân.
” Hôm nay là đầy tháng của cháu ngoại người, con cùng Tiểu Mỹ và bảo bảo đến đây thắp nhan cho người. Xin người giao Tiểu Mỹ cho con, con xin hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cho cô ấy cùng bảo bảo cả đời. Xin người cho con gọi người một tiếng mẹ vợ.”
Nước mắt cô lặng lẽ rơi nhìn hắn nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc.
” Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc cháu ngoại mẹ thật tốt không cho nó bị ai ức hiếp. Con và Khương Duệ quyết định đặt tên cho bảo bảo là Khương Thần An. Mong là nó sẽ bình an cả đời.”
** (“–“) **