Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)

Chương 42


Đọc truyện Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) – Chương 42

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Đừng… Anh rể.” Hàn Tử Dạ vừa ăn vừa lắc đầu quẩy người một cái, sau khi nói xong mới bổ sung thêm hai chữ anh rể.

Ác ma vô sỉ đệ nhất thiên hạ này cực kỳ thích uy hiếp mình, nói nếu mỗi lần nói chuyện không gọi hắn là anh rể thì sẽ gọi điện thoại kể cho chị biết gian tình giữa bọn họ, ép cậu tới giờ này đã gọi anh rể rất nhiều lần.

Thật may là hắn không ép mình gọi là anh rể chủ nhân như đêm hôm qua, nhớ tới chuyện này cậu liền thẹn thùng lập tức muốn biến mất khỏi cõi đời này, sau cậu có thể gọi ác ma là anh rể chủ nhân thế chứ.

“Tại sao? Tiểu tâm can, anh rể cực khổ làm nhiều món ăn ngon cho em ăn, nhưng em thế mà đôi câu khen ngợi anh rể cũng không có, em thật là quá keo kiệt.” Gương mặt tuấn tú của Tề Hâm Lỗi xụ xuống, môi mỏng nhếch lên oán giận nói, bộ dạng giống như một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu, không khỏi khiến Hàn Tử Dạ mỉm cười.

“Vừa rồi tôi không bảo anh làm đồ cho tôi ăn, nếu như anh muốn tôi trả lại cho anh, tôi lập tức nôn ra cho anh… Anh rể.” Hàn Tử Dạ cố ý hừ nhẹ một tiếng, ngậm miệng anh đào nhỏ nhắn lại, không thèm ăn món tráng miệng mà hắn để trước mặt.


Không nghĩ tới ác ma cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, hôm nay cậu mới phát hiện ác ma có nhiều vẻ mặt mà cậu chưa biết, ví dụ như ác ma này thế mà biết làm rất nhiều món ăn ngon. lrequydon

Món tráng miệng ác ma làm cũng giống như hắn nấu cháo và cả cơm trưa cơm tối, chế biến nhìn rất ngon mắt khiến cậu thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, tài nấu nướng của ác ma tuyệt đối có thể làm đầu bếp chính của khách sạn năm sao.

A! Thật không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu.

Ai có thể nghĩ tới ác ma này lại có tài nấu nướng vô cùng cao tay như thế, ác ma cũng không phải chẳng có chút ưu điểm nào.

Nhưng muốn cậu nói lời khen ngợi ác ma mà nói, vừa thoáng suy nghĩ đã khiến cậu rất buồn nôn rồi.

“Tiểu tâm can, sao em nói ra những lời ghê tởm như vậy chứ, em đã ăn hết sao có thể phun ra, rất bẩn đó!” Tề Hâm Lỗi lắc đầu thở dài nói, ngay sau đó lại cười nói tiếp: “Tiếp tục ăn nhanh lên nào, còn rất nhiều đấy!”

Hàn Tử Dạ lại hừ nhẹ, ngay sau đó ngậm hết món tráng miệng trước miệng mình. Ác ma làm món điểm tâm ngọt thật sự là ngon nhất trên đời, cậu vốn ăn chưa đủ.

Tề Hâm Lỗi cười ha ha, nhìn cậu ăn rất ngon miệng, vẻ mặt say mê khiến mình không nhịn được cũng muốn ăn một miếng món điểm tâm ngọt này.

Rất ngọt, nhưng lần này không ngọt khiến mình cảm thấy ghê tởm muốn ói như trước, chỉ thấy ngọt đến trái tim cũng vui vẻ khiến mình không kiềm chế được muốn ăn thêm miếng nữa.Tự mình biết có thể như vậy là bởi vì không phải mình đột nhiên thích ăn đồ ngọt mà là vì người yêu trước mắt này.


Nhìn thấy Tề Hâm Lỗi cũng ăn món tráng miệng, Hàn Tử Dạ không ngăn cản, món này do đối phương làm đương nhiên đối phương có quyền được ăn.

Tề Hâm Lỗi và Hàn Tử Dạ cứ như vậy anh một miếng tôi một miếng ăn hết, tạo ra không khí hết sức ngọt ngào lãng mạn, ở trong không khí như vậy bọn họ đều phát hiện món tráng miệng này càng ăn càng ngọt, trong lòng có thứ gì đó bị chạm đến, hòa tan, nhất là Hàn Tử Dạ.

Khi Hàn Tử Dạ lúng túng cảm thấy bầu không khí khác thường, ở cùng nhau dưới không khí như đôi tình nhân đang thì ánh mắt đột nhiên đối diện với ánh mắt Tề Hâm Lỗi.  

Con ngươi sáng rực xinh đẹp vô cùng thâm thúy si tình nhìn chằm chằm Hàn Tử Dạ. Ánh mắt kia hấp dẫn cảm động người khác hơn cả lúc trưa, khiến ánh mắt Hàn Tử Dạ không cách nào rời khỏi, trái tim lại đập thình thịch, hơn nữa lần này đập càng lợi hại hơn. 

Thấy mắt sáng cách mình càng lúc càng gần, môi mỏng như điêu như khắc theo với gương mặt tuấn tú không ngừng phóng đại trước mắt, Hàn Tử Dạ biết Tề Hâm Lỗi muốn hôn mình đáng lẽ nên vội tránh đi. Nhưng thân thể của cậu giống như ánh mắt cậu, bị ghim tại chỗ hoàn toàn không nhúc nhích được. Hơn nữa cậu đột nhiên cảm thấy khuôn mặt đối phương rất đẹp trai mê người, đôi môi đối phương rất hấp dẫn đắm say….

Khi đôi môi cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại, mắt phượng thoáng hiện vẻ hoảng hốt, Hàn Tử Dạ lập tức giật mình tỉnh táo lại muốn đẩy Tề Hâm Lỗi ra. Nhưng Tề Hâm Lỗi ôm chặt lấy cậu, điên cuồng hôn cậu, dò lưỡi vào thăm dò bên trong cánh môi cậu, dâm tà càn rỡ xâm lược vào tận từng vị trí trong cổ họng, hàm răng, đầu lưỡi, vách tường khoang miệng, không có chỗ nào bị bỏ qua.


Hàn Tử Dạ muốn đẩy Tề Hâm Lỗi ra nhưng miệng dính đầy món điểm tâm ngọt để lại vị thơm ngọt, nhanh chóng bốc lửa lên, bây giờ quá ngọt ngào tựa như món điểm tâm ngọt ấy, tràn đầy hấp dẫn khiến cậu không cách nào kháng cự. Cậu chỉ có thể mặc đầu lưỡi thuần thục nhiệt tình xâm phạm, khiến những nơi bị liếm láp càn quét đều bị chinh phục, khoái cảm ngứa ngáy cần được giải thoát nhanh chóng cắn nuốt cả khoang miệng, sau đó là cả người cậu.

Nhìn cơ thể người yêu mềm mại trong ngực mình mắt phượng lấp lánh đầy nước, hai gò má kiều mị đỏ bừng không giống với sốt cao, cơ thể trắng như ngọc run rẩy kịch liệt, rõ ràng bị mình hôn đến động tình, gương mặt tuấn tú của Tề Hâm Lỗi tràn đầy vui sướng và khoái trá.

Chiếc miệng nhỏ nhắn ăn rất nhiều món tráng miệng nên ngọt như mật, khiến đầu lưỡi hắn muốn hòa tan vào bên trong, chưa có khi nào mình hôn môi mà vui vẻ thoải mái đến thế, mình không khỏi ảo tưởng nếu như giờ phút này côn th*t lớn có thể biến thành đầu lưỡi thì thoải mái cỡ nào!

Không xong rồi, phía dưới cương cứng thật sự rất muốn để người yêu khẩu giao cho mình, nhưng làm như vậy sẽ khiến người yêu mà mình rất vất vả mới làm cho động tâm lại lập tức chán ghét mình.

Mình nhất định phải đè nén dục vọng xuống, ngàn vạn lần không thể bộc phát thú tính, khiến mọi chuyện hỏng hết. Bây giờ nhất định phải khiến người yêu càng ngày càng có ấn tượng tốt với mình, càng ngày càng động lòng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.