Đọc truyện Anh Phát Bệnh Rồi… Em Đến Đây! – Chương 119: Gợi ý – vô thức giết người (1)
Xe cảnh sát chạy qua chạy lại, tiếng còi hụ vang lên không ngừng, các phương tiện đang lưu thông cũng tự giác tránh đường.
Đường Tố ngồi phía sau, lặng im không nói.
Đường Tố xưa nay không phải là người nói nhiều, điểm ấy Mạc Thông rất rõ, thế nhưng, khi ông nhìn hình ảnh phản xạ trên tấm gương chiếu hậu. Khuôn mặt thanh tú, không cảm xúc, khép mi, cả người không động đậy … ấy thế mà lại dọa Mạc Thông sợ . Ông thật sự muốn hỏi Đường Tố có khỏe hay không. Dĩ nhiên, lời muốn nói đành phải nuốt vào trong bụng vì ông biết câu hỏi ấy là dư thừa: Trước khi Hứa Luật quay trở về an toàn bên cạnh Đường Tố, Đường Tố … sẽ không bao giờ cảm thấy ổn cả.
Nghĩ đến Hứa Luật, đôi tay đang cầm lái Mạc Thông cứng đờ.
Sáng sớm hôm nay Cục cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án, trong một gian nhà trọ phía Tây thành phố phát hiện ra một bộ thi thể, từ quần áo trên người nạn nhân phán đoán là nữ giới, còn trẻ, mái tóc cắt ngắn. Ông ta liền lập tức liên lạc với Đường Tố, đưa xe cảnh sát đến đón anh, hai người cùng nhau đến hiện trường án mạng.
“Không phải Hứa Luật!”
Đường Tố ngồi phía sau phát hiện sự lo lắng của Mạc Thông, đột nhiên mở miệng nói.
“Cậu …”, Mạc Thông muốn hỏi anh tại sao lại quả quyết như vậy, dám chắc nạn nhân không phải Hứa Luật.
“Con tin chỉ sống sót mới có giá trị lợi dụng, nếu như …”, Đường Tố ngừng một chút, rồi lảng qua chuyện khác: “Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu, làm sau hắn lại mang con tin ném ra trước cơ chứ.”
“Trò chơi?”, Mạc Thông cao giọng, nghe giọng điệu Đường Tố bình tĩnh, không lay động … Tại sao anh lại có thể coi sự sống chết của Hứa Luật như một trò chơi: “Mẹ khiếp! Đây không phải một trò chơi … Theo như cậu suy đoán, tên đó chắc chắn là một kẻ điên có tâm lý biến thái, mà Hứa Luật đang nằm trong tay hắn.”
Đường Tố mở mắt ra, không nói tiếp. Cặp mắt màu trà không gợn sóng, phong cảnh bên ngoài vùn vụt trôi qua, ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt của anh, trông anh lại càng thêm lạnh lẽo, vô tình.
Anh nhất định phải khóa lại hết tất cả tâm tình mới có được trạng thái tốt nhất tham gia ‘trò chơi này’ …. Mẹ khiếp! Anh biết đây không phải là trò chơi, tất cả những sự việc liên quan đến Hứa Luật chưa bao giờ là một trò chơi. Thế nhưng anh phải như những ngày trước, nhất định luôn trong trạng thái hưng phấn chuẩn bị tham gia cuộc chơi. Anh nhíu chặt mi, vứt bỏ tất cả tình cảm, không được để cảm xúc ảnh hưởng đến sự phán đoán của anh.
Anh tin tưởng thi thể anh sắp nhìn thấy đây, chắc chắn không phải là Hứa Luật …
Tuy nhiên …
Anh có linh cảm, vụ án này nhất định có liên quan đến Hứa Luật.
*
Đi đến hiện trường án mạng.
Như bình thường, vẫn phải băng qua hàng rào cảnh giới, đi vào khu vực nhà trọ. Trong phòng ngủ đã có pháp y tiến hành nghiệm thi. Hình ảnh này đập vào mắt Đường Tố khiến ánh mắt anh tối sầm lại … lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.
Phòng ngủ nồng nặc mùi máu tanh từ phía dưới nền xông lên, thảm trải sàn thấm đẫm máu, khi bước lên phát sinh tiếng kêu khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nạn nhân bị hủy dung, không thấy rõ nguyên trạng.
“Là do mất máu quá nhiều mà chết.” Quản Thịnh Văn đẩy gọng kính, đưa ra kết luận sơ bộ.
Đường Tố không để ý đến, chăm chăm làm công việc của mình. Anh khuỵu một chân, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh thi thể, muốn tự mình tìm kiếm manh mối.
Quản Thịnh Văn nói xong lại không nghe thấy câu trả lời, nên lớn tiếng nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra, nạn nhân bị cắt đứt động mạch dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết. Còn nữa, phần bụng đã bị mổ nhưng đã được khâu lại.” Quản Thịnh Văn xốc áo nạn nhân, lộ ra những mũi khâu thẳng thớm trên bụng: “Tình hình ổ bụng cần mang về kiểm nghiệm mới có thể đưa ra kết luận chi tiết.”
“Tên biến thái!”, Mạc Thông thầm nguyền rủa, quay đầu lại trông thấy Đường Tố đang nắm phần chân tử thi quan sát, sau đó thả xuống, lại nắm cánh tay của cô ta, kiểm tra thêm một lần nữa, vầng trán cau chặt, rồi cởi bỏ bao tay, trực tiếp dùng tay chạm vào phần da tử thi.
“Aizza …. Cậu không được làm như vậy!”, nhìn thấy hành động của Đường Tố, Quản Thịnh Văn lên tiếng ngăn cản: “Làm như vậy cậu sẽ phá hư chứng cứ sót lại trên thi thể ….”
Mạc Thông hiểu được Đường Tố làm vậy là có lý do riêng của anh, mở miệng xen ngang: “Anh Quản, thời gian tử vong là khi nào?
Câu hỏi cắt ngang nên Quản Thịnh Văn không tiếp tục truy hỏi hành động của Đường Tố, trả lời: “Tối hôm qua, trong khoảng thời gian từ tám giờ đến mười giờ. Tiểu Triệu đã hỏi qua hàng xóm, nạn nhân tên Chu Mẫn, khoảng hai mươi tuổi …”
“Sai!”, Đường Tố không ngẩng đầu: “Cô ta không phải Chu Mẫn, hơn nữa, đã tử vong trước tám giờ tối hôm qua.”
Quản Thịnh Văn đã từng biết cách thức làm việc không theo quy tắc của Đường Tố, danh tiếng của anh, ông ta cũng đã nghe qua. Thế nhưng, dưới con mắt của Quản Thịnh Văn, ông rất khó chịu với chàng thanh niên họ Đường đầy ngạo mạn này. Bây giờ, lại còn dám phủ nhận tất cả các kết quả nghiệm thi của ông ta trước mặt nhiều người như vậy khiến gương mặt già nua của ông ta nhăn nhúm đến khó coi.
Tuy nhiên, Đường Tố chính là Đường Tố, ngay cả mặt mũi của mình anh còn không lưu ý thì làm gì có chuyện đi bận tâm đến mặt mũi của người khác. Anh ghé sát vào thi thể, mũi hít hít từ cánh tay đi thẳng lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt bị hủy dung. Nếu đứng bên ngoài quan sát, sẽ trông thấy gương mặt của Đường Tố và thi thể áp sát nhau, dưới góc độ như vậy, nếu như người lạ đi ngang, còn cho rằng anh đang hôn đối phương —- Dĩ nhiên tiền đề vẫn phải là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp.
Trên người nạn nhân toàn là máu, làn da trắng bệch, vết thương trên mặt cũng trắng toát, da thịt bong tróc, phần thịt, mô mỡ lúc nhúc khiến người ta cảm giác sợ hãi mà Đường Tố có thể dám gần đến như vậy.
“Có mùi …”, Đường Tố đưa ra kết luận, “Nhưng … mùi vị không đúng.”
“Làm sao không đúng!”, Quản Thịnh Văn liếc anh một cái, khi ông ta kiểm tra cũng không phát hiện dấu hiệu bất thường gì.
“Ôi! Chẳng lẽ ông không nhận ra những vết thương này đã có mùi ôi.” Đường Tố cuối cùng cũng rời khỏi thi thể.
Sau đó anh lấy tay ấn ấn vào phần cánh tay tử thi: “Độ cương cứng của tử thi không đúng.”, anh sờ sờ trên vài vị trí cánh tay, gương mặt nghi hoặc một chút, sau đó bừng tính: “Chẳng trách lại lạnh như vậy … Nếu đúng là như thế thì không sai rồi, thời gian tử vong mơ hồ … Vết cắt cũng rất gọn gàng sạch sẽ, là người trong nghề ra tay …” Dừng một chút, anh nói thêm: “Cô ta không phải trọ ở đây, rất có thể chỉ là một người lang thang.”
“Này …”, Mạc Thông ngắt lời anh: “Tại sao lại cho rằng là một cô gái lang thang.”
Đường Tố ném cho ông ta ánh mắt khinh thường: “Cho rằng??? Mạc Thông à, đầu óc ông để đâu … Không phải tôi cho rằng, mà tôi quan sát ra được …”, anh chỉ vào thi thể: “Nhìn tình huống trên người cô ta”, lại chỉ chỉ khắp căn phòng: “Nhìn gian phòng này coi …. Căn bản là không tương xứng. Tuy đã được rửa sạch qua, thế nhưng là phần da dày không phải nước có thể rửa sạch, trên chân vết nứt, khô ráp, vết cáu bẩn. Còn màu da trên người cô ta nữa, tay chân và phần cổ đều có dấu hiệu bị cháy nắng. Hơn nữa, phần da có vết tích mắc bệnh da liễu, móng chân cô ta có thể nhận ra được cuộc sống thế nào … Kém xa so với mức sống trong căn hộ này … Đâu đâu cũng có đặc điểm mâu thuẫn, vậy mà ông lại không nhìn ra được.” Tốc độ nói rất nhanh, lại giống như đang báo cáo nghiên cứu, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Chết rồi, sau đó được cất giữ ở nhiệt độ thấp, làm như vậy sẽ ảnh hưởng lên quá trình kiểm tra độ ấm thi thể, đánh lạc hướng thời gian tử vong, cũng khiến quá trình thối rữa của nội tạng chịu ảnh hưởng. Hiện trường đầu tiên của án mạng không phải ở đây mà là ở một nơi khác …”
“Chờ chút …”, Quản Thịnh Văn cắt ngang lời Đường Tố, chỉ vào vết máu: “Nơi này làm sao không phải là hiện trường đầu tiên?” Máu tươi đầy mặt sàn chẳng lẽ là giả.
“COME ON!!!”, Đường Tố rốt cục cũng không chịu được sự ngu xuẩn của những con người này: “Nhìn đám máu ở đây, rồi nhìn vết thương của nạn nhân … Sau khi cắt đứt động mạch, lượng máu bắn ra như thế nào … Điểm này không cần tôi nói chi tiết chứ!!!”
Quản Thịnh Văn bừng tỉnh, theo nghiên cứu động mạch của cơ thể người, nếu một người bị cắt cổ, phần máu huyết từ động mạch có thể phun cao mấy chục mét, nhìn khắp căn phòng, không hề có vết máu phun tát, thế nhưng không loại trừ khả năng: “Nếu như chết rồi mới rút máu …”
“Mạc Thông! Cục cảnh sát của ông nên đổi pháp y …”, Đường Tố thẳng thắng nói: “Máu huyết hưu thông dựa vào sự hoạt động của quả tim, khi tim ngừng đập, máu huyết sẽ không còn tuần hoàn, như vậy nếu chết rồi mới rút máu sẽ giảm thiểu được lượng máu chảy phun cao thế nhưng đồng nghĩa với việc giảm lượng máu chảy ra ngoài. Nếu muốn tạo được lượng máu nhiều thế này cần phải có một trọng lượng tác động mạnh. Trên thi thể có thấy vết thương chịu áp lực mạnh không? Nếu như bị chịu va đập mạnh, cộng thêm việc bị tan sau khi ướp lạnh thì nhất định nhìn sơ cũng thấy.
Chính vì lẽ đó, là rút máu ở nơi khác rồi mang đến.”
Mạc Thông nhíu nhíu mày: “Tại sao lại làm như vậy?” Không phải quá phiền phức hay sao?
Đường Tố không đáp lời ông ta, anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này … Nếu như mục đích của hắn là giết người vậy tại sao lại giết người ở một nơi, mang tử thi đến một nơi khác.
…
Thi thể được mang về phòng pháp y.
Đường Tố đi qua đi lại hiện trường thêm một lần, anh dừng lại trước những bức ảnh treo trên tường, trong đó có hai tấm thu hút toàn bộ sự chú ý của anh: Một tấm chụp một đôi mắt, tấm khác là một dấu ấn màu đỏ.
Chỉ cần nhìn qua, ngay lập tức anh nhận ra đây chính là dấu vết anh lưu lại trên cổ Hứa Luật … Không! Không chỉ có anh, anh vất vả kìm nén tâm trạng để đưa ra phán đoán, dấu hôn trên cổ Hứa Luật bị che đi …. Dấu vết đó bao trùm lên dấu hôn của Đường Tố.
Anh vô thức cuộn tay thành nắm đấm, nỗ lực khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào.
Bình tĩnh Đường Tố!
Đường Tố! Mày nhất định phải tỉnh táo lại.
Anh hít một hơi thật sâu, tháo hai tấm hình trên tường xuống, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trong hình kia, ánh mắt kiên định và chờ mong … Đột nhiên anh tâm trạng anh cũng dần ổn định lại …
Cô tin tưởng anh như vậy, anh làm sao có thể khiến cô thất vọng được chứ!