Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 28


Đọc truyện Anh Phạm Một Sai Lầm – Chương 28


Gần một giờ sau, Triển Ngưng cắn đứt sợi chỉ, quần áo cho chó rũ rũ trong tay cô đúng là vải đen là chính, sau đó lại dùng tạm mảnh vải màu đỏ rực làm vài đóa hoa điểm xuyết, kiểu dáng bình thường, màu sắc đơn giản, may mắn là trông cũng mang không khí tươi vui.
Chung Kiều Tùng thấy không nói thêm gì, mang đến chỗ con chó to kia mặc quần áo vào cho nó.
“Bé.” Mặc lên quần áo chưa được năm giây ông đã cởi ra ném xuống đất “Làm lại, hơn nữa Tiểu Khúc nhà ta là cô gái, không thích mấy thứ đen thui.”
Tiểu Khúc le lưỡi, lộ ra mặt cười ngốc nghếch, cái đuôi đung đưa như sắp bay lên, từng cái lông chó trên người đều kích động bày tỏ sự hưng phấn.
Triển Ngưng: “Vâng, nhưng mà trước tiên cháu phải đưa em cháu đi ăn chút gì đó đã.”
Đã là buổi trưa, Trình Cẩn Ngôn đã ngồi trên ghế nhỏ đọc sách không chút nhúc nhích, lúc này đang giương mắt chăm chú nhìn Triển Ngưng.
Chung Kiều Tùng liếc nhìn thằng bé: “Đi đi!”
Bên này mặc dù địa phương chếch, nhưng vẫn có mấy nhà bán đồ ăn mang về, Triển Ngưng đang muốn gọi điện thoại mua đồ ăn.
Chung Kiều Tùng lấy một chén tử sa(*) phẩm trà, vừa nói: “Đi sau nhà đi, thức ăn trên bàn còn chưa dọn, hai cháu ăn xong thì rửa sạch bát.”
(*) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô.

Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Nói xong, say mê ngửi hương trà.
Triển Ngưng không từ chối, cảm thấy thần kỳ nhìn ông một cái rồi dắt Trình Cẩn Ngôn đi.
Ra khỏi cửa sau mới phát hiện đây là một cái Tứ Hợp Viện (*) xây rất cầu kỳ.

Dưới đất được bao phủ bởi những phiến đá sẫm màu, có bàn ghế đá để nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một cây hòe lớn, khung cảnh thanh nhã (thanh lịch và tao nhã) vô cùng tương xứng với phong cách xuất trần (vượt ra ngoài thế tục) của Chung Kiều Tùng.

(*) Tứ Hợp Viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

(Nguồn: Riba.vn)
Phòng bếp được đặt bên trái căn nhà, bàn tiên ghế tựa đều mang phong cách rất cổ xưa, trên bàn đặt bốn mặn một canh, ba chay hai mặn thế nhưng hợp lại rất cân bằng.
Lúc này từ sau hiên nhà có một người phụ nữ đeo tạp đề bước ra, búi tóc tròn, mặc một bộ sườn xám ngắn thời trước với quần dài màu đen.
Người ở đây đều chơi trò quay về quá khứ à?
Triển Ngưng cũng đã có cảm giác được quay về thời kì dân quốc rồi.
Người phụ nữ bưng ra hai bát cơm, cười hòa ái dễ gần: “Thầy nói có hai vị khách nhỏ tuổi tới đây, tôi tùy tiện làm vài món cũng không biết có hợp khẩu vị các cháu không.”
Trong giọng nói có chút âm điệu địa phương.
Triển Ngưng nói cám ơn: “Dạ rất tốt rồi, làm phiền ạ.”
Người phụ nữ cười cười, rất nhanh đã rời đi, gọi Tiểu Khúc đang ở nhà trước rồi mang theo nó đi.
Trình Cẩn Ngôn múc muỗng hến xào vào trong bát của Triển Ngưng, bản thân thì chuyên tâm gặm sườn, sau khi ăn hai miếng có thể là thấy mùi vị quả thực không tệ nên lại gắp cho Triển Ngưng miếng.
Sau ngày hôm nay Triển Ngưng bắt đầu làm bạn cùng chó.

Không biết là do biết rằng hình ảnh của mình có móc nối với Triển Ngưng hay gì mà chú chó này thường sẽ chạy đến nhà trước, thỉnh thoảng còn nằm sấp ở bên cạnh chăm chú nhìn Triển Ngưng làm việc, rất có dáng vẻ đang giám thị.
Chung Kiều Tùng thấy cũng không đuổi, rất là nuông chiều.
“Cháu tới.” Chung Kiều Tùng vẫy vẫy tay với Trình Cẩn Ngôn.
Sau khoảng thời gian này Trình Cẩn Ngôn cũng không còn thấy người này khó ưa như trước, cộng thêm việc cắn người miệng mềm, cậu đứng dậy từ ghế nhỏ đi tới trước mặt ông.
Chung Kiều Tùng chọc chọc ngực cậu: “Cởi áo khoác và áo len ra.”

Trình Cẩn Ngôn túm lấy vạt áo khoác với vẻ mặt sững sờ, nghiêng đầu giống như xin giúp đỡ nhìn Triển Ngưng.
Triển Ngưng: “Cởi đi!”
Trình Cẩn Ngôn xấu hổ ngại ngùng đứng đó, không quá tình nguyện.
Chung Kiều Tùng nhìn cậu một lúc, đột nhiên xoay vai cậu: “Để chị cậu giúp cậu cởi đi.”
Trình Cẩn Ngôn nhanh chóng đi tới chỗ Triển Ngưng.
Triển Ngưng đang may thêm viền ren cho cổ tay áo, cô xuyên chỉ khâu thẳng một đường cố định cây kim trên miếng vải, quay sang cậu: “Cậu cũng đủ phiền phức đấy, lớn như vậy mà không có sức đi cởi quần áo à?”
Trình Cẩn Ngôn theo động tác của cô cũng cởi áo xuống, còn suy nghĩ bay xa: “Tại sao ông ấy muốn em cởi quần áo?”
“Chắc là để cậu thử giúp bộ quần áo.” Triển Ngưng suy đoán, “Nếu không bắt cậu cởi quần áo bác ấy cũng chẳng để làm gì, lại không thể ăn.”
Trình Cẩn Ngôn chỉ mặc bên trong một chiếc áo phông mỏng, Triển Ngưng vỗ xuống tấm lưng nóng hầm hập của cậu: “Đi qua đi.”
Trình Cẩn Ngôn lần nữa bạch bạch chạy đến trước mặt Chung Kiều Tùng.

Cậu đối trước mắt ông bác lớn tuổi cùng bộ râu trông không có cảm giác sạch sẽ nào thêm thân hình gầy gò này hơi hơi không thoải mái
Chung Kiều Tùng không để ý đến cậu đang không được tự nhiên, túm lấy một bộ trường sam (*) nhỏ màu xám: “Cháu mặc vào thử xem.”
(*) trường sam: áo dài nam kiểu Trung Quốc, dài quá đầu gối
Bộ quần áo cũng không theo thẩm mỹ của trẻ con hiện đại, hôi bất lưu thu (*), thẳng tuột từ trên xuống dưới, không có chút hoa văn nào động lòng người, trông thế nào cũng thấy xấu xí.
(*) hôi bất lưu thu: thành ngữ hình dung một đồ vật nào đó có màu sắc bụi bặm, xám xịt gần như đen kịt, trông không hề rực rỡ, không mang ấn tượng
Trình Cẩn Ngôn im lặng mặc áo lên, nút cài áo tương đối nhỏ, làm thế nào cũng không cài được.
Chung Kiều Tùng cúi người giúp cậu một tay.

Trình Cẩn Ngôn nhanh nhẹn vụt đi, nhấc chân ngắn chạy tới chỗ Triển Ngưng.
“Chậc!” Chung Kiều Tùng im lặng quét hai người một cái, “Cái này tính cách không dễ mến này sao lại nuôi lớn được nhỉ?”
Chờ mặc quần áo xong xuôi, Chung Kiều Tùng lại vung tay chụp cho cậu một chiếc mũ a ca màu đen trên đầu, cậu thiếu nên tinh thần phấn chấn trong giây lát biến thành một ông cụ ở đâu cũng sẽ thấy vào thời kì dân quốc.
Triển Ngưng liếc mắt một cái đã lạc giọng, ho đến tê tâm liệt phế lúc lâu mới bày ra vẻ mặt muốn cười không thể cười.
Trình Cẩn Ngôn có chút khẩn trương nắm lấy cái mũ: “Chị, nhìn đẹp không?”
Triển Ngưng miệng lưỡi vừa mở là cay nghiệt như thường: “Cậu cảm thấy ông cụ nhìn đẹp không?”
Trước mắt Trình Cẩn Ngôn xuất hiện một ông cụ có gương mặt khó coi, sửng sốt một chút liền đỏ mặt tía tai cởi quần áo, nút cài lúc cài vào đã khó, lúc cởi cũng không dễ, lập tức cậu nhóc càng nóng nảy, đỉnh đầu như xuất hiện ba vòng khói.
“Ôi ôi ôi, chớ kéo chớ kéo.” Triển Ngưng lên tiếng ngăn lại hành động không biết nặng nhẹ của cậu, “Cẩn thận lập tức bị cậu kéo hỏng.”
Chất liệu của bộ quần áo vô cùng tốt, quá trình làm cũng cực kỳ tinh tế, chỉ là không biết Chung Kiều Tùng làm từ lúc nào, lặng yên không tiếng động một chút manh mối cũng không thấy.
Trình Cẩn Ngôn nhíu gương mặt đẹp: “Nhưng khó coi.”
“Một phong cách khác thôi, mặc kệ đẹp mắt hay khó coi, tóm lại phong cách không sai.” Triển Ngưng sửa sang lại cổ áo cho cậu, cũng quan sát từng đường kim mũi chỉ.
Những chỗ có thể thể hiện tốt nhất thủ nghệ vượt trội của người nghệ nhân thường thường là phần nhỏ nhất.
Chung Kiều Tùng bàng quan nhìn hai người với nhau, chờ Triển Ngưng cầm quần áo quan sát từ trên xuống dưới xong, chuẩn bị cởi ra trả lại thì ông mới mở miệng: “Bộ quần áo này cho cậu nhóc, cởi ra tự mình cầm.”
Triển Ngưng cũng không ngoài ý muốn, bởi vì sau khi mặc vào kích cỡ rất vừa vặn.
Nhưng Trình Cẩn Ngôn không thấy mừng rỡ, bởi vì quần áo thật sự quá xấu nhưng vẫn lễ phép nói cám ơn.
Triển Ngưng vừa gấp quần áo vào vừa nghĩ đến bay xa, lúc trở về phải đi chỗ mua bán mới được, phải mua một bộ phục trang cùng loại mới cho Triển Minh Dương, nếu không trong lòng tên nhóc sẽ thấy phân biệt.
Phố mua bán rất lớn, mới vừa dời đến phía Nam, kích thước lại lớn gấp đôi, Triển Ngưng có nghe nói qua vài lần nhưng còn chưa đi qua.
Sau khi đến cô đi xung quanh có chút không rõ phương hướng, bên cạnh mấy cửa hàng còn có không ít chỗ chưa có ai lấy.
Có thể còn chưa có sửa sang xong, sau khi đi vài chuyến vẫn chưa tìm được bảng hướng dẫn, cuối cùng hỏi một cô bác mới hiểu sơ sơ mà tìm được khu quần áo trẻ em.
Quần áo ở khu trẻ em xinh đẹp hơn, dĩ nhiên giá quần áo ở đây cũng rất rộng rãi, cùng với giá tiền này còn có đường may thô ráp.
Triển Ngưng chọn bộ phục trang là quần áo a ca, sau khi mặc cả qua lại với chủ cửa hàng mới mua.
“Em cũng muốn.” Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói.

Triển Ngưng nhìn cậu một cái: “Trên tay cậu không phải đang cầm một bộ sao? Nếu không phải cậu cầm theo bộ quần áo này hôm nay tôi cũng không phải cố ý đến đây mua.”
Trình Cẩn Ngôn quơ quơ túi ny lon trong tay, trên thực tế điều cậu chú ý không phải quần áo, mà ở hành động Triển Ngưng mua cho.
Giống như Cửu Liên Hoàn (*) mà Triển Ngưng từng mua trước kia.

Tuy là món đồ chơi chất lượng không tốt lắm và dù cho cậu đã giải đi giải lại nhiều lần nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ lấy ra nghịch vài lần.

Ban đầu là vui vẻ vì Triển Ngưng tặng, dần dần lại trở thành một thói quen, cũng gián tiếp lộ ra cậu nhóc đã mơ hồ có cảm giác ỷ lại đối với Triển Ngưng.
(*) Cửu liên hoàn (九连环): còn gọi là Baguenaudier hoặc trò chơi tháo vòng Trung Hoa, bao gồm những chiếc vòng quấn quanh trên thanh đôi với quy tắc đặc biệt, người chơi cần tìm cách tháo các vòng ra khỏi thanh đôi.

(Nguồn: Arisassan)
Trong lòng Trình Cẩn Ngôn có chút không biết nên cảm thấy như nào: “Vậy quần áo của em và Tiểu Dương đổi với nhau không?”
“Không thể.” Triển Ngưng không chút do dự nào nói, “Bộ quần áo này là theo số đo của cậu làm, Tiểu Dương không mặc được.”
Trình Cẩn Ngôn mím môi, có chút luống cuống không biết làm thế nào.
“Vậy…” Cậu chần chừ thật lâu sau khẽ nói, “Chị, ngươi có thể cho em cái khác không?”
Triển Ngưng nhíu mày nhìn cậu một cái, có chút không thể tưởng tượng nổi đối với trạng thái phiền toái của Trình Cẩn Ngôn, bình thường cũng không thấy người này để ý này kia như vậy.
Triển Ngưng: “Cậu muốn cái gì?”
Trình Cẩn Ngôn: “Cái gì cũng được.”
Triển Ngưng nhìn quanh một vòng, đúng lúc ngoài cổng lớn có bán đồ ăn: “Mua cho cậu một quả trứng luộc nước trà có được không?”
Trình Cẩn Ngôn há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trông tương đối phong phú, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, cả mặt cũng bắt đầu nhíu lại.
Mà Triển Ngưng đối với vẻ mặt ấp ủ cảm xúc này của cậu một ngụm cũng không ăn, hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Được rồi, mua cho cậu yo-yo.” Triển Ngưng nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.