Bạn đang đọc Anh nhất định làm em yêu anh – Chương 22
Chap 22: Khóc trong mưa…………..
-…
Thấy Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rửa bát, mẹ Minh cười rồi bảo:
-Cháu rất giống ta lúc trẻ!
-…
Anh không nhìn bà, cũng như tỏ vẻ không nghe nhưng bà biết cô đang chú ý nghe nên bà tiếp tục:
-Hồi xưa ta cũng lạnh lùng như con vậy!
-…
-Quen bố Minh được một thời gian, ta đã thay đổi rất nhiều, sau này lấy ông ấy thì ta cười hầu như suốt ngày..như ta bây giờ là kết quả của 20 năm chung sống với ông ấy..
-…
-Ta mong con cũng được như ta, chứ nghĩ lại, nếu không có bố Minh chắc ta vẫn như ngày xưa, chắc ta sẽ cô đơn cả đời mất.
-Cháu không nghĩ mình có thể làm được mong muốn của bác.-Anh cất giọng, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra sự bối rối nho nhỏ.
Mẹ Minh nhìn Anh, rồi bà mỉm cười:
-Con rất thông minh!
-..
-Ta cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
-…
-Minh là một đứa tốt.
-…
-Nó có vẻ cũng có cảm tình với con.
-…
-Nhất định con sẽ nhận ra.
-Cháu rửa xong rồi, cháu ra ngoài trước. – Xong cô bước luôn ra ngoài.
Mẹ Minh nhìn theo bóng cô khuất ở cửa, bà lắc đầu rồi cười:
-Đúng là… con gái như vậy bây giờ…thật hiếm.
Ra phòng khách.
-Anh thôi đi, em biết là như vậy không đúng lắm nhưng anh không cần nói với em như vậy-Nin gào lên.
-Em đó, sao lại có cái ý nghĩ như thế, tính người ta vậy chứ có phải là cố tình hay tỏ vẻ gì gì đó như em nói? Phải biết tôn trọng người khác, tôn trọng người khác cũng chính là tôn trọng mình, hơn nữa em….
-Minh.-Một giọng nói lạnh vang lên, Minh ngoảnh sang, thấy Anh đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, đầu khẽ chạm vào tường đang nhíu mày nhìn hai người.
-Sao? -Minh quay sang hỏi Anh.
-Tôi muốn về!
-Ừ, ra tớ đưa về.
-Hai người vừa nói về tôi phải không?-Anh nhìn Nin.
-Phải!-Nin nói xong tự dưng thấy rờn rợn, cô khẽ nuốt nước bọt.
-Về chuyện gì?-Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Nin, cái nhìn mà theo Nin thấy thì nó như một cái cảnh cáo bằng ánh mắt.
-Không có gì đâu! -Minh lên tiếng, cười cười- Nin chỉ thắc mắc về bề ngoài lạnh lùng của cậu thôi!
-Nói dối sẽ bị quỷ sứ đòi vặn răng?-Anh quay sang nhìn Minh.
-Ok!
Nhìn cậu ta xong Anh đi về phía cửa. Đi ra đến cửa không ngoảnh lại, nói vọng vào:
-Hỏi mẹ cô nếu thắc mắc về vẻ lạnh lùng của tôi. -Xong đi thẳng ra cửa.
-????????????????
TRÊN ĐƯỜNG VỀ.
-Câu đó nghĩa là gì?-Minh hỏi khi hai người vẫn đang ngồi trên xe hơi.
-Không có gì.
-Đừng chối.
-Vậy làm theo những gì tôi bảo đi.
-Được để về mình hỏi.
Đến nhà cô.
-Bye, một tuần nữa gặp.
-Ờ…
Một tuần sau.
Ngày bắt đầu nhập học trở lại, Anh không đến trường.
Minh ngồi trong lớp mà ruột gan cồn cào, nếu cô nghỉ có lí do thì cậu còn không lo, đằng này cô lại nghỉ không lí do. Năm tiết học trôi qua, đối với người khác thì không thấy khó gì nhưng Minh thì thấy nó dài như hàng thế kỉ. Vừa nghe tiếng trống báo hiệu hết tiết học, cậu lập tức cùng Tâm phóng ra ngoài, hai người đi thẳng về phía nhà trọ của cô. Cửa không khóa, vừa bước vào nhà, hai người đã thấy bốc lên mùi rượu nồng nặc, nhìn xung quanh, Anh đang nằm trên sô pha, tay cầm chai vô-đka chỉ còn nửa, chân thì một ở trên ghế, một rơi xuống sàn. Làn da thường ngày trắng hồng mà giờ đây xanh tái, mái tóc rối tung, quanh mắt có một vết thâm lớn, môi khô nẻ. Cô đang ngủ nhưng có vẻ không yên vì cô nhăn mày liên tục. Thây cảnh này, Tâm lập tức chạy đến, nâng đầu cô dậy, lay thật mạnh:
-Anh, tỉnh dậy đi, sao thế này? Bình thường cậu đâu có uống rượu, Anh, tỉnh lại xem nào!
Thấy Anh bị Tâm lắc đến độ chân tay cũng rung theo ,Minh bảo:
-Cậu đi lấy cho cậu chậu nước nóng đi.
-Ờ..Đúng..-Tâm chạy vào phòng tắm.
Minh ngồi xuống cạnh Anh, tay đặt lên trán cô. Cậu cảm thấy vô cùng nóng và chắc chắn một điều rằng: cô đang sốt cao.
Chạy ra ngoài siêu thị gần đấy, cậu mua một ít gừng về, bảo Tâm nấu nước gừng. Rồi cậu dọn dẹp cái phòng khách của cô một chút.
2 tiếng đồng hồ sau.
Cơn sốt đã giảm, Tâm có việc phải về, chỉ còn mình Minh ở lại. Đi vào trong bếp kiếm cái gì ăn thì nhận ra trong tủ lạnh chỉ còn vài thứ lằng nhằng. Cúi xuống lấy một gói mì ra, nấu xong bưng bát lên phòng khách định ăn thì cậu thấy phòng khách không còn ai. Vội đặt bát mì xuống bàn, lại nhìn ra ngoài trời và thấy trời đang mưa. Vội vàng cầm lấy cái ô cậu chạy ra ngoài đường.
Anh tỉnh dậy thì thấy xung quanh không có ai, lại nghe tiếng lạch cạch trong bếp và cái ba lô của Minh ở trên ghế, cô lập tức chạy ra ngoài. Cô không muốn ai nhìn thấy mình thảm hại thế này. Một Hoàng Anh cứng rắn lạnh lùng đã biến thành một con bé yếu đuối và phải mượn rượu. Cô không muốn…………
Chạy ra khỏi công nhà trọ, Anh thấy đầu mình đang xoay mòng mòng, cô ôm đầu, đứng dựa vào tường, bật khóc. Muốn không khóc nước mắt nó vẫn cứ trào. Cô ngửa cổ lên nhìn trời, những giọt nước mưa tạt thẳng vào mặt cô, đau rát. “Nếu muốn nước mắt ngừng rơi, hãy ngẩng mặt lên nhìn trời, nước mắt sẽ không chảy ra ngoài nữa mà nó sẽ chảy vào trong!” Câu nói này của ai nhỉ? Cô không nhớ. Nhưng cô không thấy nước mắt ngừng mà chỉ thấy càng ngày nó càng tuôn nhiều hơn, hòa lẫn với nước mưa. Nước mưa có vị đắng!
-Anh, cậu sao thế này? Anh, ?
“Ai thế nhỉ?”
Từ từ mở mắt, cô nhìn người đới diện bằng con mắt lờ đờ, không nhận ra người đó là ai, không nhận ra tiếng nói đó là của ai.
-Cậu…khóc sao.? Anh? Hay…chỉ là nước mưa thôi?
-Cậu…Minh? -Anh mở to mắt để nhìn cái người trước mặt mình, vẫn không nhận ra, nhưng giọng nói và người hay nói những câu an ủi cô nhất luôn là…Minh!
-Phải, tớ đây.- Khẽ ngồi xuống với Anh, cậu cảm thấy cái lạnh buốt đang chui vào cơ thể mình, cô không lạnh sao?
-Cậu luôn ở bên tôi! Những lúc tôi buồn!- Khẽ nở nụ cười nhẹ, nước mắt vẫn hòa với những giọt mưa. Khuôn mặt dù có khác đi nhưng Minh vẫn cảm thấy, cô rất đẹp…
-Phải, tôi luôn ở bên cậu, giờ thì ta vào nhà thôi, cậu không lạnh sao?
Anh lắc đầu.
Minh nhíu mày, nhìn cô vài giây, rồi cúi xuống, bế bổng cô lên, thì thầm:
-Phải biết thương cơ thể mình chứ! Cậu không lạnh, nhưng tôi thì lạnh đấy.
Anh không nói gì, cô quay đầu vào ngực Minh. Cảm giác an toàn, xâm chiếm cả cơ thể cô. Đầu óc cô mị ra cho đến khi Minh thả cô xuống trước cửa phòng tắm:
-Cậu vào tắm đi, cậu ướt nhiều hơn tớ, hơn nữa cậu là con gái, vào tắm trước đi.-Minh nói nhẹ nhàng.
Anh không nói gì, cô bắt đầu hồi phục được ý thức. Khẽ mở cửa phòng tắm ra và bước vào.
Minh đi ra phòng khách cởi bỏ bộ áo ướt sũng của mình. Lấy tạm tấm chăn mỏng ở ghế cuốn quang người. Thật sự rất lạnh. Cửa tuy đã đóng nhưng gió vẫn lùa vào làm cậu run bần bật.
-Xoạch…-Cậu nghe tiếng cửa phòng tắm bật mở. Đợi mấy phút vẫn không có người đi ra, cậu bèn lên tiếng:
-Anh à, cậu tắm xong chưa?
-…Rồi..
-Vậy lên đây đi!
-…
-Nè?
-Rồi.- giọng Anh nghe bé tí.
Bước lên nhà với tấm khăn tắm cuốn quanh người, mái tóc dài ướt nhẹp. Làn da trắng chỉ có khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Cả người cô gần như ướt sũng. Đẹp và vô cùng…quyến rũ. Trước cảnh đó..Minh á khẩu, mãi sau mới lên tiếng, giọng lắp bắp, mặt đỏ bừng:
-Cậu…cậu…
-Quên lấy đồ để thay. -Anh ngắt lời Minh bằng một giọng khá bối rối.
-À, ừ, mình quên mất.-Minh bật cười ngốc nghếch.
-Đi tắm đi.-Anh nhìn Minh, rồi đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Lúc đó Minh mới hoàn hồn đi về phòng tắm.
Nhưng số phận cậu không khác Anh là mấy, cậu cũng quên đồ để thay. Cũng lại phải cuốn khăn tắm đi lên, thấy Anh đang ngồi ở sô pha, trố mắt nhìn cậu. Mặt cậu lại đỏ lên.
-Xin lỗi, không có đồ để thay.
-…
Anh đi vào phòng tìm cái gì đó cho cậu mặc, nhưng đáng tiếc chả có cái nào vừa. Bộ lần trước thì Minh đã mặc luôn về rồi còn đâu. Chả lẽ lại để cậu ta quấn khăn mà đi lòng vòng trong nhà sao? Đi lòng vòng? Còn phải ngủ nữa chứ. ngủ????????????
Hiện tại cô chỉ có một cái chăn dày ùa đông, giờ cắt ra cho cậu ta nằm ở sô pha sao? Hay là..ngủ chung??? Đừng đùa!!!!!!!!!!
-Có bộ nào không? -Minh thò đầu vào.
-Không!
-Vậy, mình muốn đi ngủ, ngủ ở đâu?
-Giường đó.-Anh chỉ.
-Vậy cậu.?
Anh quay sang nhìn Minh, vậy là cậu đã biết, cậu bèn nói:
-Yên tâm, mình ngủ không gác đâu.
Anh cắn chặt môi, cố không nghiến răng kèn kẹt, một lúc sau, cô lắc đầu ngán ngẩm nói:
-Lấy 2 cái gối ôm để ở giữa.
-ừ…-Minh cười.
Rồi Minh nằm bên trái, Anh nằm bên phải, lúc đầu thì khó ngủ, lúc sau thì đã ngủ được.
Tên Minh là một tên nói dối! Bằng chứng là cậu ta đá hết gối ôm sang một bên, nằm ngoạy ngọ. Anh thì nằm chỉ có một tư thế, cậu ta liên tục đổi. Tư thế cuối cùng là cậu ta ôm Anh, và xiết chặt đến nỗi cô giật mình tỉnh ngủ. Khẽ gỡ ra, ngủ tiếp thì một lúc sau lại thế, thôi đành kệ vậy. Cố gắng nhắm mắt mà ngủ,.