Bạn đang đọc Anh nhất định làm em yêu anh – Chương 16
CHAP 16: “TÌNH YÊU KHÔNG HỀ CÓ LÍ DO!”
“Không phải chứ?????????” Miệng Anh đang há hốc ra, mặt toàn vạch thẳng (- o -lll) nhìn lại Nam. Không phải cậu ta say quá nói lảm nhảm chứ? Vừa hôm trước là tên Khánh, hai anh em nhà này thật khiến người khác khó xử mà. Trời ơi, cô phải làm gì đây? Trước hết phải bình tĩnh, đúng bình tĩnh thoát ra khỏi cái gọng kìm này đã. Nghĩ vậy cô lập tức đứng dậy nhưng chả dễ như tưởng tượng, sao ngủ mà lại ôm chặt thế này????? Nguyễn Ngọc Nam, tôi nguyền rủa anh, có thả tay ra không?????????. Đó chỉ là ý nghĩ thôi, giờ phải dùng hành động vậy, một phát hất mạnh tay Nam ra rồi túm lấy hai cổ tay cậu ta, từ từ đặt xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. (Vừa đánh vừa xoa, chậc chậc)
Vừa đặt tay Nam xuống, Anh khẽ đứng thẳng người nhón chân bước ra ngoài. Vừa quay đi lại có người túm cổ tay cô. Thật ức chế! Cô quay người lại nhìn. Nam đã tỉnh, tay cậu vẫn đang nắm tay cô, ánh mắt mông lung, cậu hỏi:
-Vừa rồi tôi có làm gì sai hả?
-Ờ..Không..-Anh hơi lúng túng chút.
-Tôi…nói gì sai? Em cứ nói đi. –Nam đã nhận ra sự lúng túng của cô, cậu lại hỏi.
-anh nói…-Anh nhìn vào Nam- anh thích tôi.
Mắt Nam mở to hết cỡ (0.0) á khẩu luôn. Khẽ thả tay cô ra, cậu không nói một lời nào, hay đúng hơn là không biết nói gì, cậu chỉ nhìn xuống cái chậu nước cùng khăn mặt.
Anh cũng nhận ra sự bối rối của Nam, cô nói:
-Không sao, lúc đó anh say, tôi cũng không để ý làm gì, anh không phải lo, giờ thì…tôi ra ngoài trước.
Anh quay người bước ra cửa, vừa đi được hai bước, cô lại nghe thấy giọng của Nam:
-Vậy..nếu tôi nói…tôi thích em..thì sao?
-Anh…vẫn say hả? – Không quay lại, cô hỏi Nam.
-Tôi hoàn toàn tỉnh táo. –Nam nhìn bóng lưng của cô, nói chắc nịch.
Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:
-…Tại sao vậy?
Lại một không khí im lặng. Thời gian từng phút trôi qua, lúc sau Nam nói:
-Em đã bao giờ nghĩ rằng…tình yêu có lí do chưa?
-Tôi biết, tình yêu không bao giờ có lí do cả, tôi thích em và chỉ vậy thôi, em hiểu không?
-…
-Tôi biết, em khó có thể chấp nhận ngay tôi, tôi sẽ đợi…đến khi em chấp nhận tôi.
-…
-Nhưng từ giờ đến lúc đó, tôi hi vọng, em sẽ vẫn đối xử với tôi như trước kia. Vẫn coi tôi là một người bạn tập, chỉ cần em để ý tôi một chút..tôi chỉ mong như vậy.
Vẫn im lặng. Một vài phút sau, cô lên tiếng:
-Tại sao lại là tôi? – Anh quay lại, mắt nhìn vào Nam.
Nhìn cô, Nam khẽ nói:
-Vì em lạnh lùng, vì em thờ ơ, vì mọi thứ…Anh à, em biết không? Mỗi lần đôi mắt em nhìn tôi, tôi cảm thấy bối rối, tôi…
-Tôi lạnh lùng, tôi thờ ơ…vậy sao anh lại thích tôi? Anh có thể thích người khác mà? – Ngắt lời Nam, Anh nhíu mày hỏi.
-Tôi nói với em rồi, tình yêu không hề có lí do.!
Lại im lặng.
-Tôi về trước. –Anh khẽ quay người, và…
Nam đứng dậy, ôm cô từ phía sau, cậu nói:
-Nếu những lời vừa rồi của tôi, khiến em khó xử, vậy thì…hãy quên nó đi. Hãy đối xử với tôi như trước kia, và quan trọng hơn…đừng né tránh tôi.
-Né tránh? – Anh hỏi lại.
-Phải, hãy coi tôi là người em có thể nghĩ đến trong lúc khó khăn, có thể tôi không giỏi an ủi, tâm sự, nhưng tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.
-…
Không thấy cô trả lời, Nam khẽ buông lơi tay, quay đi rồi nói:
-Muộn rồi, em về đi, về tối muộn sẽ nguy hiểm đấy. Xin lỗi giờ tôi không thể đưa em về được.
-Chào anh.
Nói rồi không quay đầu lại, cô quay ra cửa, bước thẳng. Nam nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới đi vào phòng tắm, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.