Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời

Chương 9: Anh Nổi Giận


Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 9: Anh Nổi Giận

Trữ Dật Thần thấy Diệp Bối Bối ngã xuống thì hốt hoảng chạy lại ôm cô, đau lòng nhìn một bên má trên khuôn mặt cô sưng vù, và nghe tiếng cô nói : ” Thần, em xin lỗi lại phải khiến anh dính vào vụ rắc rối này. ”
Tống Thành cũng không ngờ một quyền này của mình dành cho tiểu tử kia lại bị con gái chắn trước mặt, thấy con gái loạn choạng ngã xuống lòng ông không khỏi đau nhưng vẫn nín nhịn vì lỗi đều là mẹ nó gây ra nên không thể trách ông tàn nhẫn. Phương Y Nhã nhìn con của con đàn bà đã chết Diệp Thiên Nhu bị đánh lòng không khỏi vui mừng cười khẩy, đáng đời mày dám hỗn láo với tao con nghiệt chủng.
Diệp Bối Bối vì lãnh trọn cú đấm đó đầu óc không khỏi choáng váng khó khăn nói xong câu với Trữ Dật Thần rồi lại quay sang bên Tống Thành nói : ” một quyền này tôi nhận thay anh ấy, cũng coi như tôi với ông từ nay không còn liên quan gì với nhau, quản lí con đàn bà kia cho tốt đừng để tôi phải động thủ. ”
Nói xong câu kia bởi vì quá mức đau cô ngất đi trên vai anh. Thấy cô gái nhỏ của mình bị đả thương không chỉ vậy còn do chính cha ruột cô làm và anh cũng gián tiếp làm cô bị thế anh không khỏi đau lòng. Trong lòng cũng không khỏi tức giận đều tại người đàn bà này và con bà ta. Tốt lắm tốt lắm đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ chơi từ từ cho đám người này biết chữ ” chết ” là viết như thế nào. Anh giận dữ rít lên : ” tôi cho ông và người đàn bà này 10 giây để biến khỏi mặt tôi. ”
” Cậu tưởng cậu là ai mà dám lên tiếng với phu nhân và ông chủ tôi như thế ” tiếng của một chàng trai vang lên cảnh cáo anh.
” Một ” Anh mặt kệ tên tép nhãi này cái tập đoàn cỏn con này cũng không đủ để anh nhét kẽ răng vốn dĩ lúc trước anh hợp tác vì có nghe qua chủ tịch họ Tống tay trắng dựng nghiệp nên anh rất hưởng thụ điều này.Nhưng sau khi biết bảo bối nhà anh là con gái ông ta lại còn bị khi dễ anh đã rất không hài lòng, vì vậy anh từ sớm đã điều tra họ.
Tống thành quả là người ngay thẳng một mực làm việc theo năng lực nhưng lại quá lỗ mãn và ngu muội chìm đắm trong sự lừa dối của người đàn bà trước mặt khiến bản chất ông có chút thay đổi. Còn người đàn bà này thì ham mê tiền bạc cùng với con gái bản tính như nhau và vốn dĩ con gái của bà ta không có quan hệ huyết thống với Tống Thành.
” Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không rời khỏi, đừng trách ông chủ tôi vô tình. ” cậu thư kí lặp lại lần nữa khi nghe anh đếm.

” Hai ”
” Tôi nói rồi…”
” Ba ” anh không quan tâm cậu ta trực tiếp đếm.
” Tôi cảnh cáo…” lời vừa thốt ra liền nghe thấy tiếng.
” Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ” giọng này là giọng của một người phụ nữ trung niên lên tiếng. Nhìn người phụ này rất đoan trang xinh đẹp kế bên bà là một người đàn ông trung niên mặt uy nghiêm gấp bội lần Tống Thành.
” Thưa chủ tịch, thua phu nhân là bọn họ ạ, đáng lí là chàng trai kia và cô gái nằm ngất là đến đây dùng bữa nhưng bỗng người phụ nữ này xen ngang, nhưng tôi không hiểu gì nhưng sắc mặt cô gái kia có vẻ không tốt rồi người đàn ông này ra tay và kết quả…” cậu nhân viên run sợ lên tiếng.
” Được rồi cậu lui đi ” người đàn ông lên tiếng rồi cùng vợ quay sang để xử lí liền nhìn thấy khuôn mặt thân quen , cậu chàng kia không phải là Dật Thần sao còn cô gái kia là ai nhìn có vẻ rất tứ giận xem ra hai người này không biết trời đất chạm vào vảy ngược của anh đã vậy còn dám lên tiếng cảnh cáo. Thấy tình hình không ổn bà Hạ lôi kéo chồng qua để làm cho vụ việc không lớn thêm. Ông Hạ cũng gật đầu đồng ý , đi đến bên đó và lên tiếng : ” Có chuyện gì? Quý ông và quý phu nhân có gì bất mãn cũng đừng nên động tay động chân đả thương người ” ông uy nghiêm nói rồi quay sang bên Trữ Dật Thần lên tiếng nhưng giọng đã dịu đi vài phần ” Thần , cháu không nên nóng giận, hiện giờ quan trọng nhất là đưa cô bé này đi nghỉ ngơi.”

Quả nhiên khi nghe thấy tiếng nói của ông Hạ Tư Vĩ, cơn giận anh cũng nguôi đi vài phần chỉ còn lại sự đau lòng, lo lắng với cô gái trước mặt. Anh chậm rãi nói : ” Vâng, chú Hạ, cháu xin phép.” Anh đứng lên bế cô trên tay liếc đám người này thêm một lần, tốt tốt anh đã ghi nhớ kĩ khuôn mặt từng người, nếu không phải nể mặt chú Hạ, hôm nay sẽ là ngày kết thúc của Tống Thị. Ném cho tên thư kí ánh mắt đầy cảnh cáo rồi anh ung dung ôm cô gái nhỏ bước đi khiến cho nhiều người sợ hãi sự đáng sợ của anh hay là khiến cho nhiều cô gái ghen tỵ với cô gái nhỏ đang được anh bế trên tay.
Tống Thành và Phương Y Nhã có chút bất ngờ khi cậu chàng trẻ kia lại biết chủ tịch Hạ thị, ông cảm thấy có chút bất ngờ nếu như chủ tịch Hạ thị đích thân ra giải quyết ông cũng nên thôi. Ông không có cái gan nào mà chọc vô Hạ thị, cho dù ông dám nhận định rằng Tống thị của ông vừa mở miệng thì sẽ có rất nhiều người sợ hãi, kinh hoàng nhưng ông không dám nhận mình là nhất vì Tống thị ông so với tập đoàn, Trữ Thần, Hạ thị, Diệp Lang,…hoàn toàn chỉ là hạng tép riu, ông có phần câu nệ nói : ” thật thất lễ khi đã làm phiền chủ tịch Hạ. ”
” Không việc gì, phiền tôi thì không phiền nhưng đừng chạm vào vảy ngược của thằng bé nếu không hậu quả khó lường, hôm nay tôi có thể đỡ cho ông nhưng sau này đừng mơ tưởng! ” Hạ Tư Vĩ lạnh lùng lên tiếng, ông có thể khẳng định anh chỉ nể mặt ông nên mới buông tha, chứ nhìn xem hiện tượng vừa nảy thằng nhóc lo lắng cho cô bé kia ông nhìn liền hiểu. Ông không phải chưa làm việc này, nhớ trước kia vợ yêu ông bị khi dễ kết quả cả đám người kia đều gánh hậu quả bi thảm. Đối với ông chuyện này không lớn nhưng lần này ông ra tay giúp đỡ vì vợ yêu nếu mà không có bà bên cạnh, chỉ sợ ông đã không thèm giải quyết. Hai người này trước mặt ông đã quá quen, chủ tịch Tống thị, phu nhân chủ tịch Tống thị. Đối với Tống Thành ông không thù oán nhưng có chút thán phục tài lập nghiệp của ông nhưng chỉ tiết phu nhân của ông ta quá mức lửng lơ nếu lúc trước ông không tỉnh táo có lẽ bây giờ đã mất đi vợ yêu.
Tống Thành nghe lời của Hạ Tư Vĩ, nhất thời khó hiểu. Thằng nhóc đó rốt cuộc là địa vị như thế nào? Nghi nhờ trong lòng nhưng ông cũng không hỏi thẳng chỉ xin lỗi người đàn ông trước mặt cùng vợ rời đi. Phương Y Nhã khi rời đi đầu không khỏi ngoái lại ghen tỵ nhìn phu nhân Hạ thị. Nếu như lúc trước con đàn bà này không bước đến bà đã thành công ngồi trên chiếc ghế phu nhân chủ tịch Hạ thị tối cao này. Lòng bất mãn, tức giận lần này bà quyết định dùng con gái quyến rũ con nhà này để được làm thông gia nhà này.
Nói đến Trữ Dật Thần sau khi rời đi anh liền đưa Diệp Bối Bối trở về căn hộ mình gọi điện cho bác sĩ nhà anh đến xem xem cô có bị gì đáng lo ngại không. Nếu có anh sẽ lật đổ Tống thị, anh nói được làm được. Đằng Tử Minh nhận được cú điện thoại của bạn tốt kiêm ông chủ nhà mình có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mau chóng đi đến địa điểm cậu ta dặn, nghe giọng tên tiểu tử đó có vẻ rất sốt ruột.
Đến nơi Đằng Tử Minh có chút bất ngờ nhướng mày thầm nghĩ ” nó đến đây làm gì ? ” dù có nghi ngờ bao nhiêu anh cũng trong lòng đi lên tầng hai mươi của toà nhà bước đến trước cửa căn hồ anh, ấn chuông. Chưa đầy một phút cửa liền bật mở, khuôn mặt đầy lo lắng của Trữ Dật Thần gấp gáp vang lên : ” Đằng, mau vào trong xem cô ấy như thế nào? ”

Nghe bạn tốt nói Đằng Tử Minh có chút mông lung, cô ấy? Cô ấy nào? Nhưng anh chưa kịp định thần thì đã bị người ta kéo vào cửa phòng, anh thoáng nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nằm trên đó anh liền thoáng hiểu ” Muốn tớ khám cho cô ấy? ”
” Phải, mau mau xem xem cô ấy thế nào ? ” Trữ Dật Thần lo lắng trả lời.
Nhìn bạn tốt lo lắng nhìn cô gái trên giường nhất định tiểu tử này đã yêu cô bé này rồi nhìn ánh mắt nó mà xem liền thấy. Tên tiểu tử chết tiệt thế nhưng dám giấu chị dâu tương lai của cậu đi. Mà nhìn mặt chị dâu dường như mới vừa bị đánh anh không khỏi nghi ngờ nhưng vẫn bước đếm khám cho cô. Nghe nhịp tim ổn định cũng không có sốt anh đúc kết : ” cô ấy không có việc gì, có lẽ là do thiếu ngủ và cú đánh mạnh kia làm cho choáng váng mà ngất đi. Không việc gì đâu, không cần lo lắng cô ấy ngủ chút liền tỉnh lại thôi, để tớ cho cậu ít thuốc tiêu sưng ”
Nghe được lời bạn tốt nói, Trữ Dật Thần thở phào nhẹ nhõm thật may là bảo bối anh không việc gì. Nhận lấy chai thuốc từ bạn tốt anh nhẹ nhàng sứt thuốc cho cô rồi đắp chăn cho cô ngủ. Hôn nhẹ lên trán cô anh cùng bạn tốt bước ra ngoài.
” Cậu yêu cô gái đó? ” Đằng Tử Minh nghi ngờ hỏi.
” Phải. ”
” Chuyện từ khi nào, hai người qua lại đã bao lâu? Bác gái cùng Dương biết chưa? ”
” Hẹn hò với nhau đã một tháng, mẹ tớ chưa biết, Dương đã biết nhưng chưa gặp cô ấy. ”

” Đấy giấu chị dâu thế này ư? Nếu không hôm nay không gọi tớ đến cậu sẽ giấu nghẹm đi? ”
” Cũng không hẳn, tớ muốn đợi đến thời cơ thích hợp giới thiệu với mẹ và các cậu rồi cầu hôn cô ấy. ”
” Gì!? Cậu muốn kết hôn cùng cô ấy ” nghe bạn tốt nói Đằng Tử Minh giật bắn lên.
” Ừ, cùng cô ấy đi hết cả đời. ” ánh mắt anh trở nên yêu thương thâm tình.
Ôi nom bộ dạng của anh, Đằng Tử Minh cho là mắt anh, tai anh có vấn đề. Tự nhéo mình một cái, con mẹ nó thật đau. Vậy là không phải mơ? Anh hỏi tiếp : ” Cùng cô ấy cậu chắc chứ ? ”
” Tất nhiên, cô ấy sẽ không như các cô tiểu thư đỏng đảnh khác đâu? So với bọn họ cô ấy tốt hơn nhiều. ” anh mở miệng giải đáp vấn đề khó hiểu trong ánh mắt bạn tốt.
” Ân vậy thì tốt. ” nếu cô ấy không phải thì tốt rồi Đằng Tử Minh rất sợ bạn tốt bị lợi dùng như chính mình lúc trước, anh không cần lời bạn tốt cũng có thể nhìn ra cô gái này khác với các cô kia cho nên anh mới không cảm thấy ghét. Nếu anh nhận định như vật và bạn tốt cũng nói thế, anh thật lòng chúc phúc bạn tốt cầu mong cậu ta không bị bi kịch như anh. Lòng anh cũng khẽ thừa nhận cô gái này là chị dâu mình.
Phát hiện không còn việc gì để nói, cả hai người cùng im lặng chờ đợi Diệp Bối Bối tỉnh lại nên nhất thời phòng khách im lặng cho đến khi cửa căn hộ của Trữ Dật Thần bị đạp mở bật ra, anh còn nhìn thấy dáng mẹ vĩ đại của mình còn có em gái, Hạ Dương chủ nhân cước đạp kia và chú Hạ cô Hạ bên ngoài, có cả mẹ của Đằng cũng đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.